Ngay cả cô Vương đã nghĩ đến điều này thì đương nhiên mọi người vây quanh xem chuyện không thể không phát hiện ra.
Vì vậy cùng với giọng nói chói tai kia vang lên, tiếng hít mạnh vào chung quanh cũng gần như vang lên đồng thời, đúng là tình cảnh xôn xao.
Mẹ ơi, suy đoán của bọn họ lại là thật à?
Đây là điều bọn họ có thể nghe được sao?
"Nếu quả thật là thế này, vậy thì nhà họ Vương có thể so sánh ai trong nhà chơi gắt hơn."
"Đúng, nhà bọn họ chỉ là ghiền trao đổi tình nhân, không giống thế này lắm."
"A, trước đó mẹ con thành tình địch đã rất gay gắt rồi, sao thế nào còn thành nguyên cả nhà vậy, đỉnh quá."
"Khỏi bàn, đây đúng là người một nhà mà, khẩu vị rất thống nhất đó."
"Cô Vương này đúng là không phân biệt nổi địch ta. Nếu như nhà họ Ôn biết được thì chắc phải đi cảm ơn họ quá."
"Cô nói là Ôn Tuyết bị kéo vào chuyện này ấy à? Thế này, thời gian trước nhà bọn họ vẫn luôn là nhân vật trọng tâm câu chuyện, huống chi còn có ông cụ Quý chèn ép, hoàn toàn không ngẩng đầu lên được, chậc chậc."
Lúc này mọi người đã hoàn toàn quên rằng đây là tiệc tối từ thiện, đều tự động tụ tập ở bên đây, nhìn ba người nhà họ Vương xì xào bàn tán.
Thậm chí ngay cả chủ nhân tổ chức bữa tiệc, vốn đang ân cần ghé vào bên cạnh Quý Cảnh Diệp trò chuyện với anh vào lúc này tuy không dám thể hiện quá công khai nhưng rõ ràng ánh mắt lại đang liếc qua bên đây.
Nhìn dáng vẻ đó, nếu như không phải ngại cậu cả Quý còn đứng ở đây thì chắc là ông ta phải bon chen tới để xem rồi.
Quả nhiên bản chất con người vẫn là hóng chuyện.
Mà sự phát triển của chuyện này, đến cả Úc Khả Khả cũng không thể ngờ đến.
Cẩn thận nhớ lại trước đó, cô không thể không xác định, quả nhiên vấn đề là do cô Vương.
Cô ta dựa vào sức một mình mình biến tiêu điểm của cả bữa tiệc thành nhà họ Vương bọn họ.
Chính cô ta lại càng xứng đáng nhân vật tiêu điểm, có thể nói hơn nửa sự chú ý của bữa tiệc đều ở trên người cô ta.
Không đề cập tới việc cô ta vô tình nói hớ chuyện của Úc Nhiễm ra sau đó không những cãi nhau với bà Vương còn để lộ ra sự tồn tại của thư ký.
Giờ thì trực tiếp kéo ra cả việc bố và thư ký gian díu với nhau.
Không thể không nói, đỉnh thật sự.
Nói nguyên tắc một cách công bằng chính trực ấy thì đúng là cả nhà đông đủ, không tha một ai.
Vì vậy thấy cô Vương đánh bậy đánh bạ lại còn vạch trần được chuyện của Vương Tông Chính ra thật, Úc Khả Khả lập tức ngạc nhiên bật thốt lên: [Mẹ ơi, cô ta dám nói ra thật, dũng cảm vậy sao?]
Hệ thống cũng thốt lên theo: [Đây là cảnh mà thống có thể chứng kiến thật sao? k*ch th*ch quá trời quá đất huhu.]
[Cô Vương này có thể coi như all kill rồi, đúng là không tha một ai.] Cô không nhịn được cảm thán: [Yêu đơn phương mãi từ lâu vất vả lắm mới trở thành sự thật, thế mà giờ phát hiện ra người yêu đã lén gian díu với cả bố mẹ sau lưng mình. Cho nên cô ta không thể nào chấp nhận được, trực tiếp sụp đổ rồi.]
Úc Khả Khả nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng.
Dù sao có là ai đi chăng nữa thì đều không thể chấp nhận nổi người sau bao ngày yêu đơn phương trở thành người yêu, thật ra đã sớm một mẻ hốt gọn cả nhà bọn họ. Còn chưa kể cô ta vẫn luôn cho rằng bố mẹ đằm thắm, gia đình hòa thuận.
Nhất là Vương Thục Thiến vốn được nuông chiều, giờ suy sụp đến bất chấp nổi điên, có vẻ có thể hiểu được.
[Chỉ có thể nói yêu đương mù quáng thật đáng sợ. Chỉ e là trong lòng cô ta, đến cả bố mẹ cũng không quan trọng bằng người mình yêu.]
Úc Khả Khả xoa tai còn hơi ù ù, xuýt xoa: [Tôi cược, giờ chắc là cô ta không ngờ đến mình có thế làm chuyện ầm ĩ đến như vậy, nên làm thế nào để kết thúc gọn ghẽ.]
Hệ thống: [Nếu như cô ta nghĩ đến rồi thì sẽ không làm ầm ĩ thành thế này.]
Đúng là Vương Thục Thiến chưa nghĩ đến.
Lúc này cô ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể nghĩ nổi nữa.
Bố và Kiều Trú, lại là quan hệ đó sao?
Sao có thể có chuyện này, rõ ràng hai người đều là đàn ông mà. Hơn nữa, hơn nữa... nếu như không có chuyện này, quan hệ của bọn họ sắp trở thành bố vợ - con rể rồi mà!
Cả người cô ta run rẩy, vành mắt lập tức đỏ lên, dáng vẻ hồn bay phách lạc, giờ này lại có vài phần khiến người ta thương xót.
Nhưng đã chứng kiến ban nãy cô ta nổi điên ra sao, đương nhiên sẽ không có ai tin tưởng vẻ bề nổi này.
Mà đến cả Vương Tông Chính chiều con gái thật, giờ lại bị trực tiếp vạch trần nội tình, nhận lấy sự chỉ trỏ của mọi người cũng không tránh được mặt lúc xanh lúc đỏ, chỉ cảm thấy tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Thế nên hiện tại thấy vẻ này của con gái, ông ta hoàn toàn không hề có chút mềm lòng nào, thậm chí nếu như không phải ngại chút thể diện cuối cùng, ông ta chỉ hận không thể tát con gái một cái.
Úc Khả Khả cũng bùi ngùi: [Nhìn thế này, Vương Tông Chính thật sự đã rất yêu thương cô Vương rồi. Dù như vậy nhưng vẫn không ra tay thật.]
Hệ thống: [Đúng là vợ chồng nhà họ Vương rất chiều cô ta, nếu không sẽ không chiều đến độ thành như bây giờ.]
Được thống nhắc nhở, Úc Khả Khả như đột nhiên nhớ đến gì đó, vội vàng quay đầu.
Quả nhiên cô thấy được bà Vương ở cách đó không xa, lúc này đang nhăn mặt nhìn chồng, rồi lại nghiến răng lườm thư ký.
Ánh mắt phẫn nộ đảo quanh tới lui giữa hai người, thật sự bận bịu đến nỗi nhất thời không biết nên mắng ai trước.
Úc Khả Khả lập tức không nhịn được cười: [Cho nên giờ này đến lượt bà Vương cảm thấy mình bị đội hai lớp nón xanh à? Bọn họ đúng không hổ là vợ chồng, Vương Tông Chính đã tự cảm nhận, đến bà ta cũng phải trải nghiệm.]
Hệ thống: [Rõ ràng là ban nãy bà ta đã phát hiện có gì đó không bình thường nhưng tạm thời chưa lên tiếng. Kết quả không ngờ cô Vương sẽ vạch trần, vẫn là không giữ được thể diện.]
Đúng là lúc này bà Vương đang rất bực dọc.
Đầu tiên không nói bà và Vương Tông Chính là vợ chồng, bà ta có thể giải tán hết tình nhân cũ vì bí thư, đủ để biết được bà ta yêu thích anh ta nhiều cỡ nào, đến bây giờ, bà lại phát hiện, thì ra thư ký với chồng bà đã qua lại với nhau, đây là cái chuyện quái quỷ gì thế!
Nếu nói thư ký là tiểu tam, thế thì rốt cuộc là tiểu tam của ai?
Nghĩ đến đây, mặt bà Vương cũng sắp xanh rồi.
Sao bà ta có thể chậm chạp như vậy, rõ ràng thư ký thường xuyên ra ra vào vào với chồng, chuyện mà bà ta không thể nhúng tay đều giao cho thư ký làm.
Thế mà bà ta lại không hề thấy lạ, còn cảm thấy như vậy dễ cho bà ta lén lút với thư ký hơn, thậm chí còn yên lòng để mặc cho thư ký tiếp cận con gái.
Rõ ràng con gái thể hiện rõ ràng như vậy, rất ỷ lại thư ký, thậm chí còn thân thiết hơn với người làm cha làm mẹ như bà và Vương Tông Chính.
Bà Vương hối hận rồi, hối hận đến mức muốn xanh ruột.
Cho nên rốt cuộc làm sao chuyện lại biến thành thế này?!
...
Cuối cùng, việc này cùng với Vương Tông Chính miễn cưỡng ổn định tâm trạng, cưỡng chế kéo Vương Thục Thiến hoàn toàn không phối hợp còn cố khóc lóc om sòm rời đi trước khép lại.
Bà Vương thì lập tức nghiêm mặt, hoàn toàn không nhìn người xung quanh, đi sát đằng sau rời khỏi buổi tiệc.
Trò hề này rốt cuộc đã đi đến hồi kết.
Còn người khởi xướng trò hề này, Úc Khả Khả lập tức nhận được ánh mắt rửa tội phức tạp từ mọi người.
Cô không nhịn được chớp mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn qua lại.
Mắt cô nhìn đến đâu đều không có ai dám đối mặt với cô, vội vàng dời mắt. Nhìn lên nhìn xuống, trông trái trông phải, tóm lại bọn họ đều tỏ ra vẻ rất bận rộn.
Tình cảnh này lại có vẻ hơi giống như cảnh né chủ nhiệm lớp điểm danh.
Úc Khả Khả: ?
Cô khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp: [Bọn họ làm thế này chẳng phải là tâm trạng suy sụp à, nếu không sao lại tỏ vẻ thế này?]
[Nói cho cùng cũng là tự dưng cô biết được bí mật giấu kín của nhà họ Vương, còn vạch trần tại chỗ ấy.] Ngược lại, hệ thống hiểu rất rõ: [Mà trước đó bọn họ đã xem trò hay của cô nên giờ chột dạ trong vô thức. Sợ cô trả thù nhà họ Vương chưa đủ tận hứng, lại muốn ngẫu nhiên chọn ra một người 'may mắn', vạch trần bí mật bọn họ không muốn người khác biết, sẽ thành khung cảnh mất mặt quy mô lớn ấy.]
Úc Khả Khả: [...]
Cô nghĩ nghĩ rồi không nhịn được kêu ca: [Bọn họ có lòng tin với tôi thế à, sao mà chắc chắn tôi biết được bí mật của bọn họ chứ?]
[Mà thôi khỏi nói, tôi muốn biết thật đó.]
Không đợi hệ thống trả lời, Úc Khả Khả đã sờ cằm: [Nếu bọn họ đã sợ vậy chứng tỏ nhất định có bí mật không thể nói ra, chắc là k*ch th*ch lắm nhỉ?]
Hệ thống: [Cô hỏi đúng rồi đó, còn là nhiều đến nỗi đếm không xuể ý.]
Mắt Úc Khả Khả lập tức sáng rực, vội vàng giục giã nói: [Mau bóc đi nào thống ơi.]
[Để tôi nghĩ chút xem nên kể ai trước.] Hệ thống nghĩ ngợi: [Cô đi lên đằng trước chút đã rồi nhìn góc sau bên trái.]
Úc Khả Khả nghe lời quay đầu theo hướng dẫn, hình như nhìn thấy bóng dáng có vẻ quen mắt.
Nhưng vì bị đám người che chắn, cô lại tự giác đi về bên trái, đằng sau vài bước.
Người xung quanh đều vội vàng nhường đường cho cô, vô tình chạm phải mắt cô đều không nhịn được tỏ vẻ tươi cười ân cần.
Lần này hiển nhiên không phải vì khiếp sợ địa vị của Quý Cảnh Diệp mà là chính Úc Khả Khả rồi.
Nói gì thì nói cô Úc này mạnh quá rồi, ngay cả bí mật này cũng biết được.
Có ví dụ nhà họ Vương mất mặt quy mô lớn vì đắc tội cô, bọn họ không dám đánh cuộc cô Úc có biết chuyện nhà bọn họ hay không, rồi lại có thể có bi kịch xảy ra lần nữa vì trả thù hay không.
Thậm chí Úc Khả Khả nhìn về hướng nào nhiều hơn chút, bọn họ đều không nhịn được cảm thấy có phải cô đã biết gì rồi hay không.
Vì thế gương mặt xinh đẹp tươi cười ấy, lúc này tự dưng lại có phần bí hiểm khó dò.
Có thể nói là Úc Khả Khả hoàn toàn dùng thực lực của mình lấy được sự tôn trọng và khiếp sợ của tất cả mọi người ở tiệc rượu.
Nhưng đối diện với mấy ánh mắt khác nhau này, cô vẫn thích ứng tốt như trước.
Cô tỏ ra như không có việc gì dừng bước, quay đầu lần nữa, quả nhiên lần này vừa khéo chạm phải mấy cô gái có phần quen mắt.
Cẩn thận nhớ lại, cô chợt bừng tỉnh: Đây không phải mấy cô nàng đứng cùng chỗ với cô Vương, tỏ vẻ ngạo mạn hình như có vẻ có quan hệ khá tốt với cô Vương đó sao?
Dường như không ngờ Úc Khả Khả đột ngột quay đầu, mấy cô nàng bất ngờ chưa kịp chuẩn bị chạm phải ánh mắt cô.
Mấy cô thiên kim giàu có còn chưa kịp thả lỏng, vẻ mặt lập tức cứng đờ, trong lòng thì nảy sinh dự cảm chẳng lành.
... Không phải chứ?
Thực tế là, nhà họ Vương vừa đi, mấy người này đã cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, lặng lẽ dịch bước tính đi vào trong góc khuất.
Ai ngờ mấy cô nàng đã hạ mình vậy rồi mà vẫn bị Úc Khả Khả vừa khéo túm được.
Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, cũng có thể là kiêng dè chuyện trước đó của cô.
Cô gái đứng trước nhất đang mặc bộ váy dạ tiệc ngắn màu đen, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, cười với Úc Khả Khả: "Cô Úc mệt rồi nhỉ, hay là đến chỗ chúng tôi ngồi chút?"
Mấy cô gái vây quanh cô ta, tuy vẻ mặt càng thêm cứng ngắc nhưng liếc nhau lại không có ai dám mở miệng từ chối.
Chỉ có thể miễn cưỡng nhếch miệng, tỏ vẻ thân thiết với Úc Khả Khả, chứng minh cho cô thấy bọn họ hoàn toàn khác với cô Vương.
Mà nghe được lời mời của mấy cô nàng, đương nhiên là Úc Khả Khả vui vẻ đồng ý.
Cô thản nhiên đi qua đám mấy cô gái túm tụm lại tới sô pha trong góc đằng trước.