Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 66

Sau khi trò hề kết thúc, Quý Cảnh Diệp được chủ bữa tiệc rốt cuộc đã hóng hết chuyện áy náy mời lên lầu, đặc biệt giới thiệu vật đấu giá lần này cho anh.

Có điều hiển nhiên, anh không có hứng thú lắm với những vật đấu giá mà khách khứa quyên tặng này.

Đương nhiên chủ bữa tiệc đã nhìn ra, vô thức thoáng dừng lại.

Lúc ông ta đang ảo não suy nghĩ xem nên làm gì thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức vỗ đầu một cái: "Nhìn tôi này, vậy mà lại quên chuyện quan trọng nhất. Cậu Quý, cậu xem, vật đấu giá lần này tôi quyên tặng thế nào?"

Hỏi thăm dò lại thấy dáng vẻ từ chối cho ý kiến của Quý Cảnh Diệp như vậy, ông ta dứt khoát lược qua những vật đấu giá khác, cười cười dẫn người tới trước vị trí vật đấu giá chủ chốt nhất của bữa tiệc lần này.

"Cậu xem, đây chính là bảo vật mà tôi cất công lấy được trong tiệc đấu giá kỷ niệm Léon tròn 30 năm ở nước F đó."

Chủ bữa tiệc kiêu ngạo giới thiệu: "Tôi nghĩ, dù sao lần này là tôi tổ chức tiệc tối từ thiện, dù sao thì đồ quyên tặng không thể thua bởi những người khác được? Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn đau quyết định lấy cái này ra."

Đây là một chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy.

Đúng lúc này trong đầu anh vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Úc Khả Khả, cô đang khen mắt nhìn của anh rất tốt.

Ánh mắt Quý Cảnh Diệp vô thức đưa về đằng trước.

Có thể làm vật đấu giá chủ chốt, còn được chủ bữa tiệc tự tin lấy ra, tự nhiên chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy này không tầm thường.

Chỉ thấy nó giống như mặt hồ nước chảy lững lờ, màu đậm, sáng, kèm theo vẻ đẹp thần bí cổ xưa, dường như dù chỉ được đặt trong chiếc lồng thủy tinh đơn giản nhưng vẫn tỏa ra luồng sáng mạnh đẹp đẽ khiến tất cả những món trang sức đá quy chung quanh trở nên u tối, lu mờ.

Vẻ đẹp khác biệt lấn át tất cả.

Vậy mà tự dưng có phần tương tự với Úc Khả Khả.

Lúc trong đầu anh chợt nảy ra ý nghĩ này, Quý Cảnh Diệp tự dưng nghĩ đến dáng vẻ trước đó Úc Khả Khả quay quảng cáo đại ngôn cho thương hiệu D.

Anh chỉ đứng cách đó không xa, nhìn cô ngờ vực quay đầu lại vì được hệ thống nhắc nhở.

Khi ấy chỉ vì muốn chữa trị sóng điện não nên không phát hiện ra có gì đặc biệt, giờ nhớ lại, anh lại bất ngờ phát hiện, dường như cảnh tượng ấy đã khắc thật sâu trong trí nhớ, vẫn rõ ràng như trước.

Nhất là phần trang điểm ngọc phỉ thúy trên ấn đường cô đang khẽ lắc lư, như thể ánh sáng màu lục sáng rực này tỏa ra này cũng lặng lẽ tan ra hòa với niềm vui nơi đáy mắt cô.

Rất thích hợp với cô.

Có lẽ phát hiện anh đang quan sát chiếc vòng cổ này, dường như cuối cùng đã bắt đầu có hứng thú, chủ bữa tiệc vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Vì thế lúc giới thiệu, ông ta càng ân cần: "Đây là ngọc phỉ thúy Muzo* do Colombia sản xuất, cũng là vật đấu giá chủ chốt hồi đó. Lúc trước để có thể lấy được nó, tôi đã tốn hết công sức, cậu Quý thấy thế nào?"

(*) Muzo: Chỉ địa điểm khai thác ngọc phỉ thúy quan trọng ở Colombia.

Quý Cảnh Diệp thu hồi suy nghĩ, hờ hững lên tiếng.

Mặc dù chỉ một tiếng "Ừ" đơn giản nhưng đây chính là lần đầu tiên anh lên tiếng từ lúc được mời lên thăm.

Chủ bữa tiệc lập tức hiểu, tổng giám đốc Quý chọn trúng vật đấu giá này rồi.

Nếu như lúc đó vật đấu giá chủ chốt có thể được tổng giám đốc Quý mua, vậy thì không khác nào bám được vào mối quan hệ này rồi.

Nụ cười trên gương mặt chủ bữa tiệc lập tức trở nên sâu hơn, vội vàng giới thiệu cẩn thận hơn cho anh, thậm chí hận không thể thuật lại kỹ càng quá trình trước đó, rốt cuộc ông ta làm thế nào mới có thể mua được chiếc vòng cổ này.

Bên tai vang lên tiếng giới thiệu thao thao bất tuyệt của chủ bữa tiệc, ánh mắt của Quý Cảnh Diệp lại vô thức nhìn xuống dưới.

Nơi Úc Khả Khả ngồi là một góc khá kín kẽ, không ai đi qua, lại có thể thời khắc chú ý đến tình hình trong sảnh tiệc.

Mà vị trí lúc này của anh lại vừa khéo nghiêng phía trên của cô.

Khoảng cách khó lòng nào miêu tả được này, giống như chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìn thấy cô rồi.

Bên dưới loáng thoáng truyền đến tiếng khen váy đẹp của đám thiên kim nhà giàu, ánh mắt anh lại không nhịn được chuyển sang làn váy của cô.

Dù bị một đám người vây quanh nhưng Úc Khả Khả vẫn nổi bật như trước, khiến người ta vừa nhìn là có thể nhìn được rõ ràng và chính xác bóng dáng cô.

Quý Cảnh Diệp lại không nhịn được nghĩ đến chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy này.

Ngón tay anh khẽ di chuyển, khóe miệng vô thức không chịu kiềm chế khẽ nhếch lên.

Quả thật có chút tương tự khó hiểu.

Dù không nhìn rõ biểu cảm của Úc Khả Khả, anh cũng có thể tưởng tượng ra được.

Chắc chắn là mặt ngoài thì tỏ vẻ tươi cười nhẹ nhàng, nhìn có vẻ chững chạc nghiêm túc, dù là ai đều không thể đoán được thật ra cô đang thầm hưng phấn trò chuyện với hệ thống đủ loại dưa trên đời.

Cho đến bây giờ, trong đầu anh vẫn còn vang lên tiếng nói chuyện ríu rít của cô và hệ thống.

Có lẽ là cảm thấy quá ồn ào, ánh mắt Quý Cảnh Diệp lại vô thức chệch đi, dừng lại trên người cô gái mặc váy đen mà đôi người - thống đang thảo luận.

Tuy không nhận ra cô ta nhưng anh lại có phần quen thuộc với tổng giám đốc Diêm của Xây dựng Chính Tín, coi như có chút thủ đoạn.

Trong ấn tượng của anh, con trai trưởng của nhà họ Diêm kế thừa năng lực của tổng giám đốc Diêm, khá xuất sắc trong lứa cùng thế hệ.

Nhưng đáng tiếc, lại gặp phải ông bố hồ đồ.

Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Quý Cảnh Diệp không khỏi nghĩ đến Quý Viễn Giang đã cưới ba bà vợ, cùng với Quý Lăng Hàn ông ta kiên quyết đón về.

Vẻ mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt tàn nhẫn.

Quả nhiên đều là vật cản giống nhau, phế vật vô dụng.

...

Không biết Quý Cảnh Diệp đang hóng chuyện cô ngay trên đầu mình, lúc này Úc Khả Khả đã mất hứng thú với dưa nhà họ Diêm, đang cắn hạt dưa, hào hứng bừng bừng nghe đám thiên kim nhà giàu trò chuyện tin đồn trong giới.

Sau đó cô nghe được hệ thống chia sẻ.

[Thật ra nếu nói đến quan hệ khác thường thì còn phải xem một nhà khác nữa.] Hệ thống cực kỳ hứng thú nói: [Ngay bên phải cô, thấy gia đình đi tới kia không?]

Hả?

Úc Khả Khả vô thức quay đầu, quả nhiên đã thấy gia đình bốn người kia.

Chắc là bọn họ cũng đến tìm chỗ nghỉ, đang vừa trò chuyện thân mật với nhau vừa đi về phía các cô.

Đôi nam nữ trẻ tuổi đi chính giữa hẳn là đôi vợ chồng, cử chỉ thân mật, không hề kiêng dè ánh mắt xung quanh.

Có lẽ phát hiện Úc Khả Khả đang ở bên cạnh bọn họ, cô gái trẻ tuổi khựng bước lại thấy rõ, nhẹ nhàng kéo tay áo người đàn ông, thấp giọng nói gì đó.

Sau đó bọn họ áy náy gật đầu với đám Úc Khả Khả, sau đó lại tới khu đồ ngọt ở bên cạnh.

Chàng trai trẻ tuổi lấy miếng bánh ngọt cho cô gái, cà lơ phất phơ muốn đút cho cô ta ăn, sau đã bị mẹ kí trán, bảo cậu ta kiềm chế chút.

Hình như có thể nghe tiếng cười loáng thoáng từ phía bọn họ truyền tới, thoạt nhìn đúng là một gia đình rất thân thiết.

Thấy chiếc gáy trơn bóng của Úc Khả Khả đang lắc qua lắc lại không ngừng theo gia đình này, thật sự giống như con chồn đang nhảy nhót trong ruộng dưa vậy.

Quý Cảnh Diệp chế giễu cười lạnh một tiếng, cũng nhìn theo sang thì nhận ra đó là người của nhà họ Lý.

Anh nhớ người nắm quyền hiện tại của nhà họ Lý có quan hệ khá tốt với chú hai Quý, là bạn chí cốt của ông ta.

Hơn trước trước đó còn nhiều lần âm thầm ra tay giúp đỡ chú hai Quý, định đối phó với anh, đáng tiếc đều thất bại.

Quý Cảnh Diệp phủ ngón tay thon dài lên lan can, khẽ gõ gõ.

Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên tỏ ý châm chọc.

Sau đó, quả nhiên anh chợt nghe được hệ thống giới thiệu với Úc Khả Khả: [Chú ý nhìn nè, đây là người nhà họ Lý. Chàng trai trẻ tuổi là con trai nhà họ Lý, mà cô gái bên cạnh là vị hôn thê của cậu ta. Đương nhiên đồng thời cũng là con gái bị bỏ lại lúc bà Lý vứt chồng, mặc con.]

Úc Khả Khả: "... ?"

Người cô lại lần nữa vô thức ngồi thẳng lên: [Đợi chút, quan hệ này hơi loạn nhỉ, để tôi móc nối lại chút. Thế nên, cậu Lý này và vị hôn thê của anh ta, thật ra là chị em ruột á?]

Hệ thống: [Thế thì không phải.]

Úc Khả Khả "À" một tiếng thật dài, dường như đã đoán ra được cốt truyện của gia đình này: [Thế tức là về sau bà Lý gả vào nhà họ Lý, bà ta chỉ là mẹ kế của cậu Lý kia, cho nên hai người này mới không có quan hệ huyết thống sao?]

Hệ thống còn chưa trả lời, Quý Cảnh Diệp lại khựng lại.

Bởi vì nhà họ Lý từng giúp chú hai Quý đối phó anh cho nên anh vẫn khá hiểu rõ gia đình này.

Anh nhớ là, con trai nhà họ Lý này là do bà Lý sinh ra đó.

Quả nhiên, hệ thống lập tức bác bỏ: [Không phải.]

Úc Khả Khả: ?

[Lại không phải á?] Cô ngây ra đồng thời lại càng tò mò: [Không phải chứ, vậy thì tức là mẹ ruột rồi. Thế cũng không đúng, nếu như vị hôn thê là con gái của bà Lý thì sao bọn họ có thể không có quan hệ huyết thống được?]

Hệ thống: [Bởi vì thật ra cậu Lý này là con riêng của tổng giám đốc Lý. Chẳng qua là lúc mới sinh ra, bị tổng giám đốc Lý Ly miêu hoán Thái tử*, lén đổi rồi.]

(*) Ly miêu hoán Thái tử: Là một đoạn chương hồi trong Thất hiệp ngũ nghĩa của tác giả đời Thanh tên Thạch Ngọc Côn, sáng tác về Bao Chửng / Bao Thanh Thiên. Theo câu chuyện này, năm đó Lý Thần phi và Lưu Hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả hai hạ sinh, Lưu Hoàng hậu sinh ra một Công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một Hoàng tử. Lưu Hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con "Ly miêu", vu khống Lý Thần phi sinh hạ quái thai yêu nghiệt. Sau đó Lý Thần phi bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý Thần phi gặp được Bao Công, bèn xin vị Bao Thanh Thiên trứ danh này trợ giúp tìm được công lý. Dưới sự tài tình và thẳng thắn của mình, Bao Công minh oan cho Lý thị, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu, còn Lưu hậu sợ tội tự sát. Tuy tiểu thuyết dựa vào sự thật lịch sử, song đã hư cấu hóa nhằm tăng thêm giai thoại và hành vi anh minh của Bao Công. Tuy vậy, cụm từ Ly miêu hoán Thái tử về sau lại rất thông dụng, trở thành một cách nói ẩn dụ về thủ pháp hoán đổi đầy tính âm mưu trong cuộc sống. (Nguồn Wikipedia)

Úc Khả Khả: [? Này cũng được luôn à?]

Cô không nhịn được muốn ngã ngửa: [Là sao, ông ta không thể chọc vào thế lực sau lưng gia tộc bà Lý, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này sao?]

Khỏi nói, hành động này đúng đỉnh thật đấy.

[Cũng không phải, gia cảnh của bà Lý không quá tốt, hoàn toàn không thể so với nhà họ Lý.] Hệ thống giải thích: [Cho nên năm đó bọn họ kết hôn còn ầm ĩ một trận rất lớn. Người trong giới đều biết, tổng giám đốc Lý vừa gặp đã yêu bà Lý, kiên trì chống lại áp lực của gia tộc, cưới bà Lý về.]

Hệ thống: [Ai cũng nói bà Lý là điển hình của cô bé lọ lem gả vào nhà giàu, hơn nữa trước giờ vợ chồng đều hòa thuận, tình cảm rất tốt.]

Nghĩ đến tổng giám đốc Lý cố ý tráo con riêng dưới danh nghĩa con của bà Lý, Úc Khả Khả lập tức suy đoán, nói: [Nhưng chân tướng không phải vậy nhỉ?]

Hệ thống trả lời khẳng định: [Lúc trước vì để gả vào nhà giàu, bà Lý không chỉ vứt chồng, mặc con gái lén chạy trốn, còn cố ý đổi họ, chỉ sợ bị bọn họ tìm thấy.]

[Nhưng bà ta không thể ngờ được, thật ra trước đó tổng giám đốc Quý đã gặp bà ta rồi, vì sống nhờ ở nhà bà con xa của nhà họ Lý, sớm chiều ở chung với dì nhỏ, cứ thế nảy sinh tình cảm.] Nó miêu tả sinh động như thật: [Tuy đã cách năm đời nhưng quan hệ rõ rành ở đó, đương nhiên bị cả nhà phản đối. Sau đó tổng giám đốc Lý cưới bà Lý, lại chưa từng cắt đứt quan hệ với dì nhỏ.]

Hệ thống: [Có điều vì nhà họ Lý vẫn luôn coi chuyện này tai tiếng, đương nhiên là giấu rất kỹ, cho nên đến giờ bà Lý vẫn chưa biết được tình hình.]

Bình Luận (0)
Comment