Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 67

Úc Khả Khả suýt nữa nghi ngờ lỗ tai của mình: [Đợi chút, dì nhỏ bà con xa?]

Hay lắm, quan hệ của gia đình này rối beng phức tạp vậy à?

Đôi vợ chồng này, quả thật mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, một người vì gả vào nhà giàu mà vứt chồng mặc con gái, một người nhìn như vừa gặp đã yêu nhưng thật ra là che giấu chuyện xấu.

Hơn nữa vừa làm sáng tỏ cậu Lý và vị hôn thê không có quan hệ huyết thống lại xuất hiện câu chuyện tình yêu bi thảm sầu bi triền miên của đời trước?

--- Thì ra người thật sự nhúng chàm không theo luân thường đạo lý lại là tổng giám đốc Lý!

[Sau đó, dì nhỏ bà con xa và bà Lý gần như cùng sinh con, nhưng dì nhỏ lại qua đời vì xuất huyết. Vì thế tổng giám đốc Lý thừa lúc bà Lý yếu ớt, tự tay tráo hai đứa trẻ.] Hệ thống tiếp tục giảng giải một cách sinh động chuyện sau đó cho cô: [Thế nên thật ra cậu Lý hiện giờ là con của tổng giám đốc Lý và dì nhỏ bà con xa của ông ta.]

Úc Khả Khả không nhịn được móc tai: [Đúng là thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, lần này thật sự là mở mang tầm mắt rồi, thế con ruột của bà Lý đang ở đâu?]

Hệ thống: [Vừa sinh ra không bao lâu đã chết non rồi.]

[Đứa bé đó thảm thật đấy.] Cô không nhịn được cảm thán: [Thảo nào cậu nói bọn họ không có quan hệ huyết thống, thì ra là như vậy.]

Úc Khả Khả đột nhiên nghĩ đến gì đó: [Thế vị hôn thê kia lại là con gái của bà Lý, bà ta không nhận ra sao?]

Hệ thống: [Năm đó khi bà Lý chạy theo tổng giám đốc Lý, con gái mới chừng hai tuổi, đương nhiên là không nhận ra. Nhưng vì chồng cũ của bà Lý có ảnh của bà ta, sau đó vẫn luôn được con gái mang theo cho nên mới biết bà Lý chính là người mẹ trước đó đã vứt bỏ mình.]

Úc Khả Khả buông lời suy đoán: [Thế người con gái kia cố ý trả thù nên giờ này mới quyết tâm tiếp cận cậu Lý à?]

[Ban đầu cô ta không biết tình hình, thật lòng yêu cậu Lý này. Chỉ có điều sau đó khi nhìn thấy bà Lý thì đột nhiên nhận ra bà ta.] Hệ thống nói: [Có điều vì gia cảnh cô ta bần hàn nên bà Lý ra sức ngăn cản con gái gả vào, thậm chí còn châm biếm, gây khó xử cho cô ta nhiều hơn.]

Hệ thống: [Cuối cùng vẫn là tổng giám đốc Lý nghĩ đến việc chính mình trước kia đã từng bị ngăn cản, hơn nữa yêu thương con trai nên đã trực tiếp đồng ý. Mà bà Lý không có tiếng nói ở nhà họ Lý, chuyện mà tổng giám đốc Lý đã quyết định thì đương nhiên bà ta không dám phản kháng.]

Sau khi hệ thống tiết lộ hết, Úc Khả Khả lại không nhịn được lần nữa đánh giá cẩn thận gia đình này.

Quả nhiên, lần này cô đã phát hiện ra chi tiết khác lạ.

Tuy nhìn gia đình này có vẻ thân thiết nói chuyện với nhau nhưng lúc bà Lý đối mặt với cô con dâu nhà họ Lý lại cố ý nghiêng người, lặng lẽ lộ ra vẻ kháng cự và khinh thường trong vô thức.

Quan sát cẩn thận, vẻ hòa nhã trên mặt bà ta có vẻ hơi miễn cưỡng.

Mặt của vị hôn thê của cậu Lý mỉm cười, nhìn qua có vẻ không phát hiện ra gì, chẳng qua là lúc người khác không để ý, mới có thể phát hiện ra ánh mắt của cô ta lạnh nhạt, sắc bén, cả người tỏa ra sự thù địch khó mà phát hiện.

Theo góc độ quan sát này của Úc Khả Khả, hai mẹ con gặp mà không nhận ra nhau này đang lặng lẽ nảy sinh sự đối chọi gay gắt, có vẻ đối kháng khó hiểu.

Có điều nhìn từ sườn mặt cũng có thể nhìn ra, hai người có vẻ giống nhau.

Chỉ là không có ai từng nghĩ đến phương diện này mà thôi.

Còn hai người đàn ông nhà họ Lý lại càng thú vị hơn.

Cậu Lý thì không phát hiện ra gì, vẫn đang ôm vai vợ và mẹ cùng nói chuyện. Mặt cậu ta cười hì hì, nhìn qua có vẻ rất cà lơ phơ phất.

"Trời, chỉ đút một miếng, đâu có ảnh hưởng gì đâu." Cậu ta không hề để ý cười nói: "Con biết mẹ thiên vị con dâu, lo lắng ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy. Nhưng giờ đã đính hôn rồi, ai mà không biết quan hệ của bọn con chứ, cho dù thấy bọn con thân mật cũng đâu có sao chứ?"

"Thế cũng không được, con nói xằng bậy gì đó."

Bà Lý giả vờ nổi giận liếc cậu ta, trong mắt lại tràn đầy yêu thương, hiển nhiên trong mắt chỉ có con trai.

Chứng kiến vị hôn thê ngoài mặt thì cười nhưng trong mắt lại không có lấy chút vui vẻ, Úc Khả Khả lại không nhịn được bình luận: [Ôi, màn này đúng là quá châm chọc.]

Bà Lý không biết con gái ruột đã tìm được mình, hơn nữa còn đang lạnh lùng nhìn bà ta toàn tâm toàn ý yêu thương con trai.

Nhưng châm chọc hơn là cậu Lý lại không phải con ruột của bà ta, mà là con riêng tổng giám đốc Lý đã lén tráo đổi.

Úc Khả Khả lại nhìn về tổng giám đốc Lý thì phát hiện so với thế hệ sau là đôi vị hôn phu - thê đang đối xử thân mật thì khoảng cách xa giữa ông ta và bà Lý gần như có thể bằng một người.

Nhưng vì lúc này đôi vợ chồng đều đang nhìn vị hôn phu - thê, trên mặt đều mang theo nụ cười yêu thương nên không quá rõ ràng.

Khác với hình tượng yêu vợ trong truyền thuyết, tổng giám đốc Lý không quá để ý tới bà Lý ở bên cạnh mà chỉ tập trung nghe xem con trai đang nói gì.

Lúc chăm chú quan sát cậu Lý và con dâu thân mật trao đổi, khóe môi ông ta nhếch lên vui vẻ, rõ ràng là đang vui mừng, dường như đang qua bọn họ nhớ lại chuyện gì đó, dùng nó để thỏa mãn nỗi tiếc nuối của chính mình.

Ngoại trừ cậu Lý không tim không phổi ra thì ba người còn lại đều là ảnh đế - ảnh hậu, sóng ngầm bắt đầu rồi.

Đối với cảnh này, Úc Khả Khả thật lòng bội phục.

[Nếu tôi mà diễn được thế này thì e là trước kia khỏi phải lo bị kéo đi đối diễn mỗi ngày ở đoàn làm phim, còn bị đạo diễn Chu dạy bảo nữa.] Cô không nhịn được sợ hãi thán phục: [Quả nhiên cao thủ ở trong dân gian.]

Hệ thống cũng rầu rĩ: [Đúng vậy, nếu cô mà diễn được tốt thế này thì tôi không cần phải lo lắng cô đại bàng giương cánh* trước mặt nhân vật phản diện mỗi ngày rồi.]

(*) Đại bàng giương cánh: Ý chỉ tư thế hoặc động tác rất có khí thế.

Úc Khả Khả: [? Rõ ràng là tôi có nghiêm túc cứu vớt thế giới, cậu xem bộ đồ tôi mặc này, là quà của Quý Cảnh Diệp đó.]

So với một người một thống ăn dưa xong lại cãi nhau chuyển chủ đề thì trên lầu, Quý Cảnh Diệp nghe được bí mật ẩn giấu vậy lại nhìn chăm chú về phía nhà họ Lý, ánh mắt tối đi, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, anh mới lặng lẽ gõ lên lan can, lông mày giãn ra.

Không ngờ hệ thống ăn hại chỉ biết ăn dưa mà cũng có chút tác dụng.

Hệ thống không biết mình được khen, vẫn đang tán chuyện với kí chủ: [Thật ra dưa ở đây không thiếu, dù sao nhà nào đều không tránh được có chút chuyện. Có điều những cái kia đều không bùng nổ lắm.]

Úc Khả Khả lặng lẽ sờ bụng, thật lòng thật dạ nói: [Tôi cảm thấy thế cũng đủ rồi. Dưa của hết người này tới người khác đều bùng nổ thế thì tôi thật sự sắp ăn đến ói ra mất.]

Nhớ hôm đó cô còn cười nhạo sức chiến đấu của đám dân cư mạng ăn dưa không được, ai ngờ rằng khi còn sống, chính cô lại có thể ăn dưa no căng bụng.

Thật đúng là đáng sợ.

Quả nhiên chỗ tổ chức tiệc thế này đúng là nơi tụ hội của các ruộng dưa.

Cho nên phải thường xuyên tham gia mới được!

Lần nữa cảm ơn lời mời và cống hiến của cô Vương khiến cô mở ra được cánh cửa của chân trời mới.

Ngay lúc giả vờ giả vịt nhớ đến cô Vương, Úc Khả Khả chợt nghe hệ thống đề nghị: [Thế từ từ trước đó, đợi đến lần sau rồi nói cho cô tiếp nhé?]

Cô rối rắm rồi vẫn không nhịn được nói: [... Còn cái nào giống như chút cháo loãng ăn sáng không?]

Ngộ nhỡ lần sau có dưa bùng nổ hơn thì vứt bỏ những mẩu dưa này rất đáng tiếc đó.

Vậy thì kể chút đi, có "chút" ấy mà*.

(*) Có chút: Từ ngữ mạng (亿点点), ý chỉ miệng thì nói ít nhưng thực tế là rất nhiều.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh rũ mắt nhìn gáy Úc Khả Khả, gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ giãy giụa lại khát vọng kia của cô.

Quả nhiên, chỉ có trên phương diện ăn dưa cô mới có nghị lực kinh người, chứ anh chưa từng thấy cô kiên trì như vậy trên phương diện khác.

Nghĩ vậy, Quý Cảnh Diệp không nhịn được cười giễu một tiếng.

Cùng lúc đó, rốt cuộc chủ bữa tiệc thỏa mãn nói đến kinh nghiệm đấu giá của mình lại đột nhiên nghe được tiếng anh cười nhạo.

Ông ta lập tức giật mình, cẩn thận từng li từng tí ngẩng mặt lên quan sát sắc mặt của anh, còn tưởng rằng mình nói quá nhiều lại khiến tổng giám đốc Quý mất kiên nhẫn.

Có điều lúc ông ta thấy được vẻ mặt của Quý Cảnh Diệp thì lại không nhịn được nghi ngờ.

Là ảo giác của ông ta à? Sao ông ta lại cảm thấy tâm trạng của tổng giám đốc Quý lúc này, hình như... cũng tốt nhỉ?

Vì thế chủ bữa tiệc lại dè dặt nhìn xuống theo tầm mắt của anh thì liếc thấy bóng dáng mặc lễ phục màu xanh.

Chủ bữa tiệc: "..."

Ông ta lộ ra vẻ bừng tỉnh, dường như đã hiểu ra gì đó.

Chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy này, chắc hẳn là tổng giám đốc Quý muốn mua tặng cho cô Úc nhỉ.

Ôi, đây đúng thật là ---

Cảm ơn cô Vương đã hết lòng dâng tặng.

Nếu như không phải cô ta kiên trì mời cô Úc thì ông ta cũng không đợi nổi tổng giám đốc Quý đích thân tới.

Chủ bữa tiệc nhìn Úc Khả Khả chằm chằm, lập tức để lộ vẻ nhìn thấy cứu tinh.

Mà Úc Khả Khả ở dưới lầu đang cực kỳ hứng thú nghe câu chuyện "Cháo loãng ăn sáng" của bọn họ.

[Thấy đám người bên kia không? Người chính giữa ấy, trước đó không lâu bị nhóm lừa đảo chuyên nghiệp theo dõi, giả vờ lấy danh nghĩa mở dự án năng lực mới tới tìm anh ta ký hợp đồng hợp tác.]

[Mà người này tin tưởng nhóm lừa đảo không chút nghi ngờ, hơn nữa còn bị người phụ trách nhóm này lừa đảo mở rộng mạng lưới, thuyết phục những người khác kiếm tiền cùng.]

[Hiện tại đã có người đứng đầu của nhiều nhà bị lừa mà vẫn đang lục tục mở rộng tiếp.]

[Nữ thần loli nổi tiếng trên mạng mà con thứ hai nhà họ Giang vẫn luôn mơ tưởng không chỉ là đàn ông mà còn là một ông chú bốn mươi tuổi.]

[Bạn thân của cô Quan cắm sừng cô ấy rồi, có điều người bạn trai mà cô ấy yêu này là người nghiện tay. Dù là ai, chỉ cần tay đẹp thì anh ta đều thích hết.]

[Thật ra em trai của tổng giám đốc Hàn là chú nhỏ của anh ta, cô hiểu được đúng không.]

...

À há, gì cũng đặc sắc thế sao?

Úc Khả Khả lập tức hài lòng thay đổi tư thế.

Ăn những miếng dưa rắc rối phức tạp vô cùng bùng nổ kia xong, lại nghe được những tin không cần động não này, ha ha ha thật là quá xá vui!

Cho đến khi tiệc đấu giá sắp mở màn, đột nhiên có người đi qua bên đây lại bị Diêm Tịnh gọi lại chào hỏi, hình như là muốn cậu ta đi cùng.

Úc Khả Khả liếc qua thì phát hiện gương mặt người đàn ông lại có vết bầm, hơn nữa phần ấn đường còn đang tràn đầy sự bực dọc, khó chịu.

Cô lập tức hứng thú, tò mò hỏi: [Đây là ai?]

Hệ thống: [Đây là cậu ấm nhà họ Trương, có quan hệ khá tốt với Diêm Tịnh. Hơn nữa hai nhà đã sớm có ý định đính hôn, có điều vì cậu Trương đã có người mình thích nên không chịu đồng ý.]

Úc Khả Khả: [Lại còn có mối quan hệ thế này cơ à, thế vết bầm trên mặt cậu ta là sao?]

Hệ thống: [Này nói ra hơi dài dòng.]

Úc Khả Khả đã chuẩn bị đứng dậy, nghe thống nói vậy thì vẫn không nhịn được nỗi niềm khao khát ăn dưa: [Thế nói đơn giản tôi nghe thử trước xem?]

Hệ thống: [Là thế này này.]

[Vì mẹ cậu ta quản lý công ty, tính cách khá mạnh mẽ, hai người thường xuyên xảy ra tranh chấp. Sau đó vì để thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ mình, cậu Trương này cho tay sai đắc lực của mình đi nói chuyện với mẹ mình.] Thống kể cực kỳ sống động: [Ai ngờ thường xuyên qua lại, vì cậu Trương không kiên nhẫn trốn tránh thành ra tên tay sai đó cua được mẹ cậu ta luôn rồi.]

Úc Khả Khả: [Ô?]

Đồng tử cô chấn động, tên tay sai này giỏi dữ dằn thế á?

[Hôm qua vì để làm rõ quan hệ mà hai người đánh nhau một trận. Có điều dù cậu Trương ép buộc, uy h**p thế nào, tay sai đều khăng khăng mình và mẹ cậu ta là chân ái.]

Thống tiếp tục kể: [Hơn nữa người này còn chủ động khuyến khích tổng giám đốc Trương phải động tay dạy dỗ con trai, tỏ ý rằng tuy hiện giờ con trai không thể chấp nhận được nhưng anh ta sẽ cố gắng để được chấp nhận. Mà chiêu này khiến mẹ cậu Trương cực kỳ cảm động.]

Hệ thống: [Đương nhiên, cậu Trương không thể coi là chịu thiệt. Vì thật ra đối tượng mà cậu ta yêu qua mạng chính là mẹ của tên tay sai, tuy rằng hiện giờ cậu ta còn chưa biết.]

Úc Khả Khả: [... ?]

Này thì gọi là gì, đối tượng yêu qua mạng lại là mẹ của bố dượng tương lai tôi à?

Làm sao mà bọn họ thống nhất được thế nhỉ, đều đi tán mẹ người khác là sao?

---

Lời tác giả:

Hiển nhiên cậu Trương không muốn kiểu thống nhất này lắm. (meme chó)

Bình Luận (0)
Comment