Ánh mắt Úc Khả Khả lại nhìn vào vết bầm trên mặt cậu Trương lần nữa: [Cho nên, trước đó cậu nói cậu ta có người mình thích chính là người yêu qua mạng à?]
Hệ thống: [Đúng vậy. Tay sai vẫn luôn đi theo cậu Trương, cần có đủ loại kỹ năng chơi game, dùng để nịnh nọt, phục vụ cậu ta. Mẹ tay sai thương con trai nên cũng cùng học và hiểu theo, lại ngoài ý muốn quen được cậu Trương qua game.]
[Vì con trai, mẹ của tên tay sai hiểu rất rõ sở thích của cậu Trương. Mà cậu Trương lại không biết thân phận thật sự của người phụ nữ ở đầu bên kia vì thế đương nhiên sẽ cảm thấy bà ta rất hiểu chính mình.] Thống giải thích: [Hơn nữa dù cậu ta có chửi bậy hay phỉ nhổ cái gì đều nhận được sự an ủi dịu dàng.]
Dường như Úc Khả Khả đã hiểu được: [Cho nên cứ thế cậu ta thích mẹ của tay sai, hơn nữa còn cho rằng bà ta là người bạn đồng điệu về tâm hồn à?]
Hệ thống khẳng định lần nữa: [Cậu Trương cảm thấy người phụ nữ ở đầu bên kia dịu dàng lại chín chắn, có thể cảm nhận được tình thương của mẹ và sự bao dung vỗ về qua bà ta, cũng cực kỳ lưu luyến cảm giác này.]
Úc Khả Khả lập tức hứng thú.
Đó đúng là "tình thương của mẹ", cậu Trương cảm giác đúng thật.
Cô tò mò hỏi: [Thế mà mẹ của tên tay sai đó cũng đồng ý à?]
[Thật ra mẹ của tên tay sai chỉ an ủi, nịnh nọt cậu ta vì con trai mình, không ngờ sẽ bị tỏ tình. Nhưng bà ta không dám để lộ thân phận thật sự của mình, lo lắng sẽ làm liên lụy tới tiền đồ của con trai, bởi vậy chỉ có thể đành kéo dài.] Hệ thống đưa lời giải thích: [Sau đó dưới sự theo đuổi liên tục của cậu Trương, bà ta thật sự không có cách nào từ chối được, đành ỡm ờ đồng ý.]
Hệ thống: [Cậu Trương vứt vả lắm mới theo đuổi thành công, vì thế dù cho mẹ tên tay sai nhiều lần yêu cầu không gọi video, cậu ta vẫn mừng rỡ như điên đồng ý, chỉ nghĩ sẽ từ từ tìm cách.]
Úc Khả Khả không thể không dùng ánh mắt hoàn toàn khác nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi đang sóng vai cùng đi tới.
Rốt cuộc là một đôi dại dột tuyệt thế vô song cỡ gì thế này.
Một người bị bạn tốt lừa dối dụ dỗ ông nội sau lưng, muốn trở thành bà nhỏ của cô ta.
Một người bị tay sai thành công thượng vị trở thành bố dượng tương lai của mình, hơn nữa còn bị người yêu qua mạng lừa.
Miễn bàn, quá xứng đôi.
Hai nhà muốn kết quan hệ thông gia cũng không phải là không có nguyên nhân.
Thảm, thật sự quá thảm rồi.
Mà Diêm Tịnh chào hỏi cậu Trương xong, quay đầu định gọi mọi người cùng tới hội trường đấu giá thì lại lần nữa chạm phải ánh mắt nhìn đến của Úc Khả Khả.
Diêm Tịnh: "..."
Tuy nhìn cô có vẻ thản nhiên vô tội không hề gì nhưng không hiểu sao cô ta cứ cảm thấy có gì đó kì lạ.
Cứ cảm thấy ánh mắt Úc Khả Khả đang chuyển động qua lại giữa cô ta và cậu Trương ấy.
Nhưng hình như bọn họ đâu có vấn đề gì nhỉ?
Diêm Tịnh thấp thỏm không yên nghĩ ngợi, miễn cưỡng kiên trì, lên tiếng thăm dò: "Cô Úc muốn đi cùng chúng tôi không?"
Úc Khả Khả nghĩ ngợi, không đợi cô từ chối thì đã nghe được giọng nói lạnh nhạt quen thuộc từ trên đầu truyền tới: "Úc Khả Khả, lên đây."
Ơ?
Cô vô thức ngẩng đầu thì phát hiện thì ra Quý Cảnh Diệp đang đứng lặng ở lan can lầu hai, rũ mắt nhìn cô chăm chú.
Dáng người anh cao lớn, rắn rỏi, ánh đèn dịu dàng trên trần chiếu vào khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh, tạo cảm giác bị chèn ép nhìn từ trên cao xuống.
Nhìn thấy đúng là anh, Úc Khả Khả không nhịn được kinh ngạc: [Sao Quý Cảnh Diệp lại ở đó?]
Trong ấn tượng của cô, hình như trước đó cô nhìn thấy anh vẫn được mọi người vây quanh xun xoe lúc nhà họ Vương biểu diễn trò hề mà nhỉ.
Anh đứng đó bao lâu rồi?
Ngược lại hệ thống đã phát hiện từ trước nhưng không cảm thấy có vấn đề gì. Hơn nữa ban nãy người - thống buôn chuyện đang phấn khích nên đã quên nhắc nhở: [Trước đó nhân vật phản diện được chủ bữa tiệc mời đi xem vật đấu giá, chỉ là vừa khéo ở trên lầu chỗ cô mà thôi.]
Úc Khả Khả hiểu ra "À" một tiếng, bèn cười tủm tỉm chào hỏi người đàn ông ở trên lầu: "Quý Cảnh Diệp, trùng hợp thế, tôi ở đây mà anh còn tìm được tôi."
Chủ bữa tiệc ở ngay sau anh, nghe cô nói vậy thì không nhịn được thầm cảm thán một tiếng.
Trùng hợp đâu ra chứ, rõ ràng là bọn họ vẫn đứng ở đây, không biết cậu cả Quý đã đứng nhìn cô bao lâu rồi.
Cô Úc này lại thật sự không hề phát hiện ra.
Quý Cảnh Diệp hờ hững lên tiếng, lần nữa lặp lại nói: "Lên đây."
Úc Khả Khả ngoan ngoãn "ừm" một tiếng rồi nghiêng đầu sang nói lời tạm biệt với Diêm Tịnh đang yên lặng chờ một cách tự nhiên: "Chúng ta không cùng chỗ nên không đi với mấy người nữa, mấy người chơi vui vẻ nha."
Lúc đám Diêm Tịnh chú ý tới Quý Cảnh Diệp thì người lập tức cứng ngắc.
Nhất là khi anh cao cao tại thượng đứng trên lầu hai, hơn nữa còn có cảm giác bao quát từ trên xuống dưới, khí thế hờ hững kiêu ngạo này, cho dù anh không nhìn về phía mấy cô vẫn khiến người ta vô thức hít thở không thông.
Bởi vậy, chứng kiến Úc Khả Khả lại có thể cực kỳ vui vẻ chào hỏi anh, mấy cô gái không nhịn được nhìn sang với ánh mắt phức tạp như thể không hiểu sao cô có thể tự nhiên như vậy, lại có thể hoàn bị không cảm nhận được cảm giác chèn ép đáng sợ này.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân cậu cả Quý chọn cô à?
Trong lúc thầm nghĩ vậy, bọn họ lại nhạy cảm phát hiện ra cái nhìn chăm chú của Quý Cảnh Diệp từ trên lầu sau khi Úc Khả Khả tạm biệt.
Diêm Tịnh yên lặng đợi: "..."
Các cô không nhịn được giật thót, vội vàng miễn cưỡng nở nụ cười, vẻ mặt cứng ngắc gật đầu khẽ.
Thậm chí Diêm Tịnh còn phụ nhấc váy theo thói quen, nói chuyện ân cần: "Cô Úc cẩn thận, đi thong thả nhé."
Cho đến khi Úc Khả Khả nhanh nhẹn bước lên lầu, cô ta thở ra một hơi, vừa quay đầu lại chạm phải ánh mắt phức tạp của cậu Trương.
Có vẻ như cậu ta không hiểu, vốn là thiên kim nhà giàu đàng hoàng, sao lại thành người hầu xách váy cho người ta rồi.
Diêm Tịnh: "..."
Cô ta lập tức không hề khách sáo lườm cậu Trường. Cho đến khi nhận ra ánh mắt hâm mộ đố kị của đám chị em plastic kia, cảm thấy như cô đã chiếm được tiên cơ thì mới thư thái lại.
Hừ, quả nhiên đàn ông không hiểu gì cả.
Quý Cảnh Diệp vẫn giữ tư thế, nhìn Úc Khả Khả xách váy vui vẻ đi lên.
Làn váy tựa sóng biển đung đưa trái phải giữa không trung, trông đặc biệt xinh đẹp.
Mà cảnh này, cực kỳ giống như con chó nhỏ vung vẩy đuôi sung sướng chạy về phía anh.
Nghĩ vậy, Quý Cảnh Diệp khẽ cong môi, dường như khí thế tỏa ra cũng trở nên nhẹ nhàng đi.
Không biết anh đang nghĩ gì, Úc Khả Khả đến trước mặt anh, mở to mắt hơi ngẩng mặt lên: "Quý Cảnh Diệp, anh đang đợi tôi vào hội trường đấu giá à?"
Lúc cô gọi tên anh, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng lại bay bổng giống như lông vũ xước nhẹ qua đầu quả tim.
Phấn mắt cùng với những mảnh lấp lánh tựa như vì sao vương vãi, lúc cô ngước mắt lên, người ta không thể phân biệt nổi là ánh mắt cô đang chứa ý cười rạng rỡ hay là những mảnh lấp lánh phát sáng, sáng đến chói mắt người nhìn.
Quý Cảnh Diệp không trả lời mà chỉ đưa tay về phía cô.
Úc Khả Khả đặc biệt tự giác khoác lên cánh tay anh, được anh dẫn vào trong hội trường.
Hai người được sắp xếp ngồi ở ghế VIP chuyên dụng, có thể quan sát chính diện từng vật đấu giá được người điều hành đấu giá mở ra.
Hội đấu giá được tiến hành có trật tự.
Tuy những vật đấu giá đều được đám khách quý quyên tặng nhưng dù là vì thể diện, những vật đi quyên đều là những thứ đắt tiền có giá trị xa xỉ.
Úc Khả Khả không có sức chống cự với những đồ vật lấp lánh, mỗi lần vật đấu giá được mang lên, cô đều không nhịn được nhìn thêm chút.
Đương nhiên Quý Cảnh Diệp cũng chú ý tới.
Có điều không đợi anh giơ bảng thì chợt nghe cô cảm thán với hệ thống: [So đi sánh lại, quả nhiên vẫn là đồ trang sức Quý Cảnh Diệp tặng đẹp nhất. Sau khi nhìn vòng cổ ngọc bích xong sẽ cảm thấy mấy thứ này không xinh đẹp lắm.]
Hệ thống: [Đương nhiên đồ nhân vật phản diện mua sẽ không tầm thường, cái này không cách nào so sánh được.]
Úc Khả Khả nghĩ ngợi, vui vẻ đồng ý: [Nói cũng đúng, dù sao tôi cũng không mua nổi, xem là được rồi.]
Quý Cảnh Diệp liếc cô, nương theo ánh đèn mờ mờ có thể thấy rõ được vẻ bình tĩnh thản nhiên trên mặt cô.
Hiển nhiên cô không hề cảm thấy khó chịu vì câu "không mua nổi" kia.
Tay anh giơ bảng hơi khựng lại, rồi lại lặng lẽ đặt xuống.
Nhưng Úc Khả Khả không chú ý tới động tác của anh mà chỉ thay đổi tư thế thoải mái, dễ chịu hơn.
Trong suốt quá trình đấu giá, cô đều dùng ánh mắt thưởng thức, đánh giá từng vật đấu giá trong tay người điều hành đấu giá.
Trước kia cô làm gì có cơ hội tham gia hội đấu giá đặc thù này, chậc chậc, có tiền tốt thật đấy.
Nghĩ vậy, Úc Khả Khả đột nhiên nói: [Tay của người điều hành đấu giá này đẹp thật đấy, giọng nói cũng dễ nghe nữa.]
Hệ thống: [Cô xem đấu giá thì xem thôi, sao lại còn đi khen người ta nữa?]
Úc Khả Khả nói cực kỳ hùng hồn khí khái: [Xem miễn phí tội gì mà không xem, cậu không thể vì người ta là quà đi kèm mà phủ nhận chàng trai này có giá trị thưởng thức được.]
Cô đang liệt kê ưu điểm của người điều hành đấu giá với hệ thống, hoàn toàn không phát hiện ra nhiệt độ xung quanh Quý Cảnh Diệp ngồi bên cạnh đột nhiên lạnh đi.
Còn mọi người ngồi đằng sau hai người lại không nhịn được thoáng giật mình, bị luồng áp suất thấp này làm hoảng sợ. Bọn họ lập tức dè dặt im re, chỉ âm thầm thăm dò cậu cả Quý ngồi đằng trước.
Thế này là thế nào?
Hình như đâu có xảy ra chuyện gì đặc biệt đâu, sao cậu cả Quý lại có vẻ rất tức giận thế.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Quý Cảnh Diệp, vì thế nên không bị ảnh hưởng quá lớn nhưng vì hai người ngồi ghế VIP, lúc này người điều hành đấu giá đứng trên sân khấu đối mặt với Quý Cảnh Diệp lại vô thức cứng người, sau lưng sắp tuôn mồ hôi lạnh rồi.
Bởi vì khoảng cách không quá xa, người điều hành đấu giá có thể cảm nhận được ánh mắt của Quý Cảnh Diệp đang dừng lại trên tay của mình.
Ánh mắt ấy tựa như lưỡi dao khiến tay anh ta vốn vững vàng trước sau như một suýt chút nữa run rẩy, thoáng truyền đến cơn đau nhức khó tả.
Không phải chứ, hình như anh ta đâu phạm sai lầm gì nhỉ?
Nếu như không phải chắc chắn chính mình không hề làm gì, không thể đắc tội với cậu cả Quý thì người điều hành đấu giá thật sự sẽ cho rằng ánh mắt này của anh đang quan sát kỹ xem nên xử lý anh ta ra sao rồi.
Cảm giác này còn đáng sợ hơn cả ngũ mã phanh thây ấy.
Nhớ đến lời đồn về Quý Cảnh Diệp trong giới, người điều hành đấu giá chỉ có thể tự an ủi mình, anh vốn đáng sợ như vậy, không liên quan gì đến mình cả.
Nghĩ vậy, anh ta không nhịn được hắng giọng, ổn định tâm trạng, chuẩn bị mời đưa ra vật đấu giá chủ chốt sau cùng.
Đương nhiên, trong ánh mắt lạnh lùng của cậu cả Quý, tốc độ nói chuyện của người điều hành đấu giá vô thức chậm lại: "Bây giờ, xin mời vật đấu giá cuối cùng ---"
Không biết có phải ảo giác hay không mà anh ta vừa lên tiếng thì ánh mắt Quý Cảnh Diệp lập tức trở nên kh*ng b* hơn, đầy vẻ nguy hiểm, hung tàn giống như mãnh thú bảo vệ thức ăn vậy.
Người điều hành đấu giá: "..."
Giọng anh ta khó nghe vậy à, sao mặt cậu cả Quý lạnh thì coi như cho qua, sao đến lông mày cũng nhíu chặt lại, có vẻ như không thể chịu nổi thế?
Sau khi quen với cảm giác chèn ép khi Quý Cảnh Diệp nhìn chằm chằm, người điều hành đấu giá tỏ vẻ vững vàng giới thiệu vòng cổ ngọc phỉ thúy, trong lòng lại không nhịn được nói thầm.
Phải biết trước đó lúc anh ta nhận lời mời tới đây, quản lý đã liên tục khen giọng nói anh ta êm tai và cũng vì lý do này mới quyết định giữ anh ta lại đó.
Hơn nữa rõ ràng cô gái cực kỳ xinh đẹp bên cạnh cậu cả Quý kia nghe giọng của anh ta có vẻ rất hưởng thụ mà.
Được ánh mắt thưởng thức của cô khích lệ, anh ta không nhịn được nghiêng vì phía cô, giới thiệu nhiều hơn vài câu.
Ví như hiện giờ, vì không dám nhìn thẳng vào Quý Cảnh Diệp, người điều hành đấu giá bèn vui vẻ nhìn chăm chú vào Úc Khả Khả, ra sức mời gọi giới thiệu vật đấu giá.
Thấy ánh mắt cô càng lúc càng sáng, anh ta như được khích lệ, giọng nói tự nhiên khôi phục lại sự tự tin vốn có nhanh chóng mà không biết thật ra chính là vì vậy, ánh mắt Quý Cảnh Diệp mới càng lúc càng lạnh hơn, như vòng tuần hoàn ác tính vậy.
Lúc này Úc Khả Khả cũng bị chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy này hấp dẫn.
Ánh mắt cô sáng rực chăm chú, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ trong tay được giơ ra trong tay người điều hành đấu giá.
Miếng bảo thạch ngọc phỉ thúy đó, vừa nhìn đã biết là có độ tinh khiết cực cao, đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ, lấp lánh đến độ chấn động.
Úc Khả Khả v**t v* chiếc vòng cổ sapphire, không nhịn được cảm thán: [... Thật là xinh đẹp.]