Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 69

Nghe được cô rất thích chiếc vòng cổ này thật, Quý Cảnh Diệp hờ hững liếc cô, chỉ thấy cô đang chống cằm, chăm chú dán mắt vào vật đấu giá, mắt sáng rực, dường như còn xinh đẹp, sáng chói hơn cả miếng đá sapphire kia.

Vì thế đợi đến sau cùng khi người điều hành đấu giá giới thiệu xong, đợi mọi người bắt đầu cạnh tranh nhau thì trông thấy Quý Cảnh Diệp đằng trước không cảm xúc giơ bảng lần đầu tiên.

Nhớ đến lời dặn dò của chủ bữa tiệc, anh ta lập tức thầm chắc chắn, biết là chắc rồi.

Quả nhiên sau khi tổng giám đốc Quý biết cô gái bên cạnh thích thì quyết định mua bằng được chiếc vòng cổ này, sự vất vả cố gắng của anh ta không uổng phí rồi! Trong lòng người điều hành đấu giá rất cảm động.

Mà mọi người đang kịch liệt cạnh tranh rất muốn mắng ai không hiểu quy củ như vậy, thế mà trực tiếp giơ giá gấp ba.

Cho đến khi ánh mắt bọn họ nhìn về đằng trước, phát hiện là Quý Cảnh Diệp giơ bảng thì từng cánh tay vốn đang giơ cao lại lập tức lo lắng khôn cùng rụt về một cách nhanh chóng, như sợ bị phát hiện vậy.

Xì xì xì, gì mà có hiểu quy củ không.

Tổng giám đốc Quý chính là quy củ.

...

Quý Cảnh Diệp thành công mua được vật đấu giá chủ chốt này.

Úc Khả Khả lại không ngờ anh sẽ mua chiếc vòng cổ này, nhưng quay đầu nhìn những người đằng sau, nguyên một đám nếu không phải cúi đầu nhìn mặt đất thì là ngửa đầu ngắm trần nhà, dù sao thì không một có vẻ dám giơ bảng theo.

Cô không nhịn được nở nụ cười, trêu đùa nói: [Rốt cuộc hình tượng Quý Cảnh Diệp trong suy nghĩ của bọn họ là gì thế, có nhất thiết phải sợ đến thế không? Bọn họ sẽ không cho rằng, chỉ cần dám giành giơ bảng với anh ta, hôm sau sẽ táng thân nơi đáy biển đó chứ?]

Hệ thống nhắc nhở: [Có phải cô đã quên rằng anh ta chính là nhân vật phản diện trong truyện ngày xưa hay không?]

Trong truyện xưa, nam chính và nhân vật phản diện đều là kẻ phạm tội đó.

Làm việc này không bất ngờ chút nào.

Úc Khả Khả: [Lúc trước cậu đã từng nhấn mạnh với tôi, hiện giờ anh ta đã là người tốt tuân theo kỷ luật - luật pháp đó kia mà.]

Nói vậy, cô không nhịn được quay đầu, nhìn chăm chú Quý Cảnh Diệp.

Ánh sáng trong phòng đấu giá rất mờ, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào sườn mặt anh, giữa sáng tối đan xen, phác họa nên đường nét đẹp đẽ lại thâm trầm của người đàn ông.

Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như cô chỉ cần hơi nghiêng người là có thể chạm vào mặt anh rồi.

Đường nét lạnh nhạt của anh bị che mờ tựa như mãnh thú ngạo mạn lại nguy hiểm kèm theo tính công kích khiến người ta phát run.

Thật sự càng ngắm càng rung động.

Dù không quay đầu, Quý Cảnh Diệp vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Úc Khả Khả, giống hệt với cái nhìn vòng cổ ngọc phỉ thúy vừa rồi, ngập tràn yêu thích, thậm chí dần trở nên sáng quắc nhiệt tình.

Độ ấm xung quanh như dần dần tăng lên, trở nên nóng rực.

Anh rũ mắt để che đi ánh mắt quan sát không hề kiêng nể từ cô, người vô thức căng cứng, sau đó anh chợt nghe cô khẽ bình luận: [Không được rồi, hoàn toàn không nhìn ra được gì. Mà trái lại tôi lại phát hiện, Quý Cảnh Diệp thật sự rất đẹp trai.]

Hơn nữa thật sự còn rất ngoan nữa.

Cứ thế ngồi yên ở nơi rộng lớn thế này, cả người căng ra giống như đang cảnh giác gì đó nhưng vẫn không nhúc nhích, lại có phần cậy mạnh đáng yêu.

Nếu như không phải địa điểm không phù hợp, thậm chí Úc Khả Khả còn muốn thò tay chọc thử anh một cái, tò mò lúc đó anh sẽ có phản ứng gì.

Có điều thấy anh khẽ nhếch bờ môi mỏng, đường cong căng ra bên mặt cũng lộ ra vẻ hung dữ sắc bén vô cùng.

Cô nghĩ ngợi, vẫn từ bỏ suy nghĩ nguy hiểm này.

Trước mặt mãnh thú đang cảnh giác, cô vẫn không nên làm hành động gì khiến anh hiểu lầm thì hơn.

Dù gì làm trước mặt mọi người, thật đúng là có hơi ngượng ngùng.

Vì thế cô rất thản nhiên dời mắt, lại lần nữa nhìn về phía người điều hành đấu giá phía đối diện.

Không cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình đến mức có cảm giác tồn tại cực kỳ rõ nữa, cơ bắp căng cứng khắp người Quý Cảnh Diệp chợt thả lỏng.

Ngón tay anh siết lan can khẽ nhúc nhích giống như đang kìm nén cảm xúc nào đó.

Cho đến khi không khí xung quanh lại trở nên bình thường lại, người điều hành đấu giá và mọi người ngồi đằng sau vô thức thở ra nhẹ nhõm.

---

Sau khi buổi đấu giá kết thúc.

Bởi vì Quý Cảnh Diệp còn phải trả tiền để lấy vật đấu giá, Úc Khả Khả không muốn cùng đi nên đành đứng bên ngoài chờ anh đi ra.

Vừa ra đến cửa thì cô đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc gọi mình: "Khả Khả."

Cô quay đầu thì thấy thím hai Úc và chú hai Úc đang ra sức kéo Úc Nhiễm tỏ vẻ không tình nguyện trông thấy, đi về phía mình.

Úc Khả Khả dừng bước, lộ ra vẻ bừng tỉnh: [Tôi đã nói quên cái gì ấy mà, thì ra là quên ôn chuyện với bọn họ.]

Đều tại hôm nay nhiều dưa quá khiến cô quên mất chuyện người nhà họ Úc cũng ở đây.

Có điều cô không hề chột dạ, cười híp mắt chào hỏi: "Chú hai, thím hai, đã lâu không gặp."

Tuy trước đó vẫn còn cãi nhau với chú hai Úc nhưng vừa gặp Úc Khả Khả, thím hai Úc đã lập tức thay đổi biểu cảm.

"Đúng là lâu rồi không gặp, Khả Khả à. Cháu nói cháu đấy, dù chuyển đi thì thỉnh thoảng cũng phải về thăm chúng ta chứ." Giọng bà ta oánh trách lại có vẻ thân mật rõ ràng: "Cháu xem, nếu như không phải cháu tình cờ gặp Nhiễm Nhiễm, đến chuyện cháu đóng máy trở về, chúng ta cũng không biết. Chúng ta đều rất nhớ cháu đó."

Mặt Úc Nhiễm lập tức đen lại.

Nhưng lại nghẹn vì ban nãy bố mẹ cãi nhau, rồi Úc Khả Khả nắm được nhược điểm của mình nên cô ta đành nuốt câu "Ai muốn" lại.

Hừ hừ hừ không chào không được sao!

Cô ta không động đến người ta, trốn đi thật xe vẫn không được ư?

"Thím hai, xem thím nói kìa."

Úc Khả Khả cầm lại tay bà ta, giọng điệu lập tức trở nên thân mật: "Không phải trước đó tôi đã gọi điện cho thím hai đó sao? Chính là vì nghĩ cho các người, cho nên sau khi nghe được tin tức đó mới vội vàng thông báo đó."

Vẻ mặt thím hai Úc đột nhiên cứng đờ, ý thức được có gì không ổn.

"Nhưng thím hai à, thím nói chuyện không giữ lời gì cả. Lúc này tôi mới về được không bao lâu đã vừa khéo gặp được Nhiễm Nhiễm đi dạo phố với cô Vương rồi." Úc Khả Khả nói chậm rãi: "Đây là cái mà thím hai gọi là sẽ quản Nhiễm Nhiễm cho tốt đó à? Có phải thím hai lừa tôi không đó?"

Chú ý đến ánh mắt thắc mắc của chồng, thím hai Úc vội vàng giải thích: "Không có, không có, thời gian trước đúng là thím có trông Nhiễm Nhiễm đàng hoàng mà. Đây không phải vì sắp tham gia tiệc từ thiện tối, cho nên thím mới tính cho Nhiễm Nhiễm đi chọn lễ phục ấy mà?"

"Thì ra là thế à." Úc Khả Khả bừng tỉnh gật đầu, sau đó ngay lúc thím hai vừa th* d*c ra, cô lại nói: "Thế nhưng thím hai, thím cũng thấy bạn mà Úc Nhiễm chơi cùng rồi đó, trước thì Ôn Tuyết, sau thì Vương Thục Thiến ---"

Cô tỏ vẻ lo lắng thở dài: "Thế này không được đâu, thảo nào Nhiễm Nhiễm có thể làm ra chuyện đó. Tôi biết thím hai yêu thương Nhiễm Nhiễm, nhưng không thể chiều mãi được đâu, hay là để chú hai dạy dỗ đi."

Giao cho chồng bà ta á? Sao có thể làm thế được!

Thím hai Úc tỏ vẻ rối rắm, vội vàng nói: "Khả Khả, cháu nói đúng, là do thím quản lơ là. Thím đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ trông chừng Nhiễm Nhiễm, sẽ không để con bé làm mấy chuyện rối loạn vớ vẩn như bạn nó đâu."

Úc Nhiễm: ???

Không phải chứ, cô ta đã ngậm miệng rồi sao mà nằm không còn trúng đạn vậy chứ?

Còn là bạn bè với Vương Thục Thiến nữa, giờ cô ta sắp hận Vương Thục Thiến muốn chết rồi!

"Úc Khả Khả, cô đừng có mà bỏ đá xuống giếng..."

Cô ta còn chưa nói xong đã bị thím hai Úc đụng khuỷu tay. Cô ta hít mạnh một hơi, vừa định nổi giận thì đã bị mẹ ra sức lườm.

Biết mẹ đã bắt đầu cương quyết, thật sự quyết tâm dốc sức dạy dỗ chính mình, Úc Nhiễm nghiến răng, cuối cùng không dám nói chuyện nữa.

Thấy Úc Nhiễm không tìm đường chết nữa, thím hai Úc không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó bà ta chợt nghe chú hai Úc không vui hỏi chuyện: "Rốt cuộc là có chuyện gì, hai người giấu tôi cái gì? Gì mà Ôn Tuyết, Vương Thục Thiến, trước đó tôi đã nói chuyện này có vấn đề rồi, bà còn gạt tôi giúp Nhiễm Nhiễm có phải không?"

Thím hai Úc: "..."

Phát hiện ánh mắt nghi ngờ đảo qua lại giữa hai mẹ con của chồng, bà ta lập tức nói một câu cho qua chuyện: "Đã nói là ông nghĩ nhiều, không phải như ông nghĩ, về rồi nói."

Rồi sau đó, không đợi chú hai Úc phản bác, thím hai Úc lại nhìn về Úc Khả Khả lần nữa, tính lảng sang chuyện khác.

Giọng của bà ta lộ ra vẻ quan tâm rõ ràng: "Đúng rồi, thím còn chưa hỏi Khả Khả đây này. Gần đây cháu thế nào rồi, ở khu Vân Vực đã quen chưa?"

Bà ta vừa nói lời này thì chú hai Úc ngậm miệng lại, cũng nhìn về phía Úc Khả Khả.

Dưới ánh mắt mong chờ của hai người, Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi lập tức thành thật gật đầu: "Quen rồi, rất thoải mái."

Chính mình độc hưởng đại bình tầng giàu có, xa xỉ, bình thường lại có trợ lý sinh hoạt do Quý Cảnh Diệp đưa tới và Phỉ Dung chăm sóc.

Thậm chí giờ cô ra ngoài còn có lái xe riêng đưa đón.

Cuộc sống thế này, thật sự là hưởng thụ chán chường đến cực điểm, quả thật là thoải mái hơn ở nhà họ Úc nhiều.

Nghe được câu trả lời của cô, tuy chú hai Úc cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ấn đường lại lộ ra vẻ sung sướng khó mà giấu giếm được.

Ông ta gật đầu, lộ vẻ vui mừng: "Xem ra chú cho cháu tới chỗ Quý Cảnh Diệp, quả nhiên là làm đúng."

Ông ta đã nói mà, những người khác vốn không hiểu làm thế nào để bồi dưỡng tình cảm.

Thế này không phải là vì cô vừa chuyển tới chưa được bao lâu thì tình cảm của hai người đột nhiên tăng mạnh sao?

Thư ký nữ gì kia, không phải cũng vì sớm chiều ở chung với Quý Cảnh Diệp mới có thể bò lên đó sao?

Nếu không phải trước đó ông ta giục Úc Khả Khả thì một tháng hai người chưa chắc đã gặp mặt. Tình cảm lạnh nhạt như vậy, bình thường Quý Cảnh Diệp có nhớ đến cô không đã là một chuyện, sao có thể so được với thư ký nữ kia?

Chú hai Úc lập tức tự tin mãnh liệt.

Hừ, tiếp đó ông ta lần ra được chứng cứ chướng ngại vật này có thông đồng với đứa con riêng Quý Lăng Hàn rồi giao cho Quý Cảnh Diệp rồi hai người kết hôn, chuyện nhà họ Úc lần nữa vực dậy đúng là trong tầm tay!

Nghĩ đến nếu như không phải do ý của chú hai Úc, đúng là cô sẽ bỏ qua đại bình tầng, Úc Khả Khả lập tức phụ họa thật lòng thật dạ: "Cái đó thì đúng thật."

Úc Nhiễm: "..."

Thấy Úc Khả Khả cười tủm tỉm gật đầu, hiển nhiên là sống rất thư thái, nhất là hôm nay trông cô cực kỳ sáng chói, so với người u buồn chán nản trong trí nhớ tựa như hai người.

Cô ta thật sự ghen tị đến mức mặt vặn vẹo nhưng lại chỉ có thể ra sức cắn môi, thầm phẫn nộ hét ầm lên trong lòng.

A a a dựa vào cái gì, dựa vào gì của tốt đều cho Úc Khả Khả!

Rõ ràng là chuyện cô ta cướp Tống Tuyền, bao nuôi tiểu bạch kiểm đã lên hot search, Quý Cảnh Diệp mù sao? Thế mà lại không có phản ứng gì!

Mà trong lúc cô ta bực tức không cách nào trút ra được thì đột nhiên trơ mắt thấy Quý Cảnh Diệp chậm rãi từ đằng sau đi tới.

Vô tình chạm phải đôi mắt đen lạnh lẽo u ám kia, người Úc Nhiễm lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy mình giống như không khí vậy, hoàn toàn không lọt vào mắt anh.

... Thật đáng sợ.

Sau đó cô ta thấy anh chậm rãi đi tới bên cạnh Úc Khả Khả.

Không đợi Úc Khả Khả phát hiện ra quay đầu lại, trước mắt đột ngột xuất hiện một chiếc hộp nhung.

---

Lời tác giả:

Úc Khả Khả: Quý Cảnh Diệp ngoan ghê!

Mọi người: ? Nghi ngờ sâu sắc trạng thái tinh thần của cô Úc.

Bình Luận (0)
Comment