"... Ơ?" Úc Khả Khả bất ngờ nhìn hộp quà hình chữ nhật ngay trước mắt.
Cô quay đầu thì phát hiện đúng là Quý Cảnh Diệp, thấy lúc này anh đang đứng bên cạnh cô, rũ mắt nhìn cô chăm chú.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, rắn rỏi chắn đi ánh sáng, bọc cô trong cái bóng của chính mình.
Úc Khả Khả theo đó ngước mắt lên thì chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm lạnh nhạt của anh.
Trong khoảnh khắc đó, cô không nhìn ra được cảm xúc gì từ đó nhưng lại vô thức giật mình.
Nhìn từ góc độ này, đáy mắt Quý Cảnh Diệp lại đang hiện ra bóng dáng cô, tựa như người xung quanh đều không tồn tại, trong mắt anh chỉ có mình cô.
Úc Khả Khả lập tức nở nụ cười, nhận lấy chiếc hộp đó, khẽ chớp mắt: "Đây là... tặng tôi à?"
Quý Cảnh Diệp đi lấy vật đấu giá, vì thế hoàn toàn không cần mở ra, cô cũng có thể đoán được bên trong chắc chắn là chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy xinh đẹp kia.
Chỉ là cô không ngờ Quý Cảnh Diệp mua được vật đấu giá lại vì để tặng cho mình.
Quý Cảnh Diệp bình thản đáp tiếng đồng ý.
Lúc cô định mở chiếc hộp ra, anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Quà."
Úc Khả Khả khẽ dừng động tác, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Cho nên ý của "món quà" này, rốt cuộc là lời đáp cho câu hỏi cô hỏi trước kia tham gia bữa tiệc "Vòng cổ ngọc bích có phải quà đáp lễ hay không", tỏ ý chiếc vòng cổ lúc này mới là quà; còn vì cô tặng cho hai chiếc cà vạt, cho nên anh muốn có qua có lại tặng hai món quà?
... Hay là, chỉ thuần túy muốn tặng cô mà thôi
Làm sao đây, hình như lại càng đáng yêu.
Nghĩ vậy, Úc Khả Khả không có ý định hỏi rõ ý của anh.
Dù sao anh tích chữ như vàng thế này, giờ không tình nguyện đưa ra lời giải thích đã khiến người ta bất ngờ lắm rồi, nếu bị hỏi tiếp, e là anh sẽ thẹn quá hóa giận thật mất.
Úc Khả Khả nghĩ đến gì đó: [Còn nữa, giá trị hóa ác của Quý Cảnh Diệp có giảm không?]
Còn nhớ khoảng thời gian mới quen, giá trị hóa ác của Quý Cảnh Diệp đã đầy muốn tràn ra ngoài, giống như con người anh vậy, ngang ngược không chịu xuống nước.
Cho dù có xuống nước thật thì cũng chỉ keo kiệt hạ chút chút, nhìn qua không có gì khác biệt cả.
Thế là Úc Khả Khả đã dặn hệ thống là khi không có thay đổi rõ rệt thì đừng nói cho cô biết, nhưng chắc giờ giảm một ít rồi chứ nhỉ?
Hệ thống được nhắc nhở thì nhìn thử, lập tức kinh ngạc kêu lên: [Giảm rồi giảm rồi, giờ đã giảm xuống tám mươi rồi. Rốt cuộc là giảm lúc nào nhỉ, sao tôi lại không chú ý đến nhỉ?]
Cô nói rồi mà, thảo nào dạo này anh càng ngày càng đáng yêu vậy.
Úc Khả Khả lập tức lộ ra vẻ hiểu rõ.
Cô mở hộp quà ra, quả nhiên bên trong chính là chiếc vòng cổ kia.
Càng nhìn gần thì chiếc vòng ngọc phỉ thúy này càng rực rỡ lóa mắt, ngang ngược như muốn hút lấy hết ánh sáng xung quanh, giữa ánh sáng lưu chuyển tỏ ra ánh sáng thần bí lại rực rỡ.
Thật sự đẹp đến cực hạn.
Úc Khả Khả thưởng thức miếng ngọc này ở khoảng cách gần.
Nửa tiếng trước, cô vẫn ngồi bên dưới, cảm thán chiếc vòng cổ trong tay người điều hành đấu giá thật xinh đẹp, mà lúc này, vật đấu giá chủ chốt này lại trở thành của cô rồi, cảm giác này thật quá kì diệu.
Cô đang thầm tỉ mỉ thưởng thức, không nhịn được đưa ra lời cảm thán chân thành: [... Có tiền tốt thật đấy.]
[? Điểm chính là cái này à?] Sau khi hệ thống chất vấn xong thì cũng không nhịn được bùi ngùi theo: [Có điều rõ ràng giá trị hóa ác của nhân vật phản diện đã giảm nhiều vậy rồi, bốn bỏ lên năm chúng ta đã cứu vớt được thế giới rồi đó.]
Úc Khả Khả: [? Có phải phạm vi bốn bỏ lên năm của cậu hơi lố rồi không?]
[Cô nhớ lại xem trước đó cô làm nhiệm vụ thế nào. Mà giá trị hóa ác của nhân vật phản diện còn luôn không giảm, trái lại còn tăng vụt, nói thật là tôi đã chuẩn bị trước là nhiệm vụ thất bại.] Hệ thống than thở: [Ai ngờ thế mà còn có quanh co, nhân vật phản diện thật sự rất cố gắng đó.]
Úc Khả Khả: [?]
Vốn cô còn đang không hài lòng muốn chất vấn, sao không phải là cô cố gắng nhưng cẩn thận nghĩ lại thời gian hai người ở cùng nhau thì lại có chút tán thành là lạ.
Úc Khả Khả: "..."
Cô im lặng một cách đáng ngờ lại tỏ như không có việc gì giương mắt nhìn về Quý Cảnh Diệp, mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh: "Cám ơn anh, Quý Cảnh Diệp, dù là vòng cổ ngọc bích hay cái này đều rất xinh đẹp, tôi thật sự rất thích."
Quý Cảnh Diệp: "... Ừ."
Vì câu "anh ta rất cố gắng đó" của hệ thống, tâm trạng của anh trở nên khác lạ.
Anh cảm nhận được gần đây bản thân thật sự có phần khác thường.
Nhưng không đợi anh nghĩ thêm đã chạm phải ánh mắt chứa ý cười của cô, lấp lánh ánh sáng tựa như tràn ra sự "yêu thích" ngập tràn.
Nhìn chăm chú biểu cảm cực kỳ vui vẻ của cô, Quý Cảnh Diệp thoáng khựng lại rồi lại lạnh nhạt lên tiếng, mặt tỉnh bơ dời mắt đi.
Hàng mày ban nãy còn nhíu lại lại vô thức giãn ra.
Hai người bên đây, một người tặng cực kỳ tự nhiên, người còn lại thì thẳng thắn sảng khoái nhận lấy, dường như không có ai cảm thấy có gì không đúng cả nhưng đám nhà chú hai Úc còn đứng ở bên cạnh thấy cảnh này lại không nhịn được hít mạnh một hơi.
Tạm thời miễn bàn ngọc phỉ thúy quý giá cỡ nào, lại còn vật cất giữ kiểu mẫu của bậc thầy thiết kế Léon, mà cho dù không biết gì về ngọc phỉ thúy ở Muzo - Colombia, nghe thấy người điều hành đấu giá giới thiệu là vật đấu giá chủ chốt rồi trông thấy cậu cả Quý lấy được về với con số trên trời đã đủ để bọn họ hiểu được về chiếc vòng cổ giá trị này.
Mà lúc này, chiếc vòng cổ mà dù là ai có được chiếc vòng cổ đều cẩn thận cất giấu đi lại được cậu cả Quý tiện tay tặng cho Úc Khả Khả. Càng không nhắc đến lời Úc Khả Khả vừa nói ban nãy, bộ trang sức ngọc bích cô đeo hôm nay lại cũng là anh tặng đó.
Người nhà họ Úc không nhịn được kích động sâu sắc.
Thật không hổ là cậu cả Quý, chỉ tặng quà thôi mà đã mạnh tay như vậy, đã hành động là không tầm thường!
Nhất là chú hai Úc, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng, ông ta vẫn còn nhớ, trong buổi đấu giá, gần như Quý Cảnh Diệp không có hành động gì, vật đấu giá được duy nhất là chiếc vòng cổ đã được tặng cho Úc Khả Khả.
Điều này đã đủ chứng minh địa vị cháu gái ông ta trong lòng của Quý Cảnh Diệp rồi.
Vậy nếu tiến thêm bước nữa, vậy chẳng phải là có thể trực tiếp kết hôn tại chỗ sao?
Chỉ nghĩ vậy, chú hai Úc lập tức như được tiêm máu gà, chỉ hận lúc này không thể quay về giúp Quý Cảnh Diệp kéo đứa con riêng vô dụng kia xuống.
Đến lúc đó sẽ chỉ có vinh quang của nhà họ Úc mà thôi!
Mà lúc này, thím hai Úc và Úc Nhiễm cũng vừa ghen tị vừa xót xa.
Thím hai Úc không quen nhìn Úc Khả Khả được cậu cả Quý coi trọng như vậy nhưng lại không thể không trông cậy vào địa vị càng ngày càng cao hiện tại của cô.
Úc Nhiễm nhìn thấy chiếc vòng cổ kia xong chỉ đơn thuần lộ ra vẻ mặt méo xệch vì ghen tị và không phục.
Nhưng nghĩ đến ban nãy Quý Cảnh Diệp đi qua cô ta, thậm chí còn coi cô ta như không khí vậy, đôi mắt màu đen bình tĩnh thờ ơ không hề có cảm xúc thì cô ta vẫn có thể cảm nhận được áp lực vô hình như trước, không nhịn được run rẩy sợ hãi, đến hít thở còn thấy khó khăn.
Úc Nhiễm lại vội vàng bỏ đi suy nghĩ lộn xộn.
Nhớ ngày đó mẹ cô ta còn nói cái gì mà đợi sau này phải tìm được nhà chồng liên hôn còn xuất sắc hơn Quý Cảnh Diệp, này chắc là nằm mơ rồi?
Nếu là cô ta, không bằng đi tìm người như Tống Tuyền, cô ta còn có thể mặc sức bắt nạt được, nếu như không phải bị Úc Khả Khả cướp đi giữa chừng ---
Úc Nhiễm lại không nhịn được nghiến chặt răng, cho đến khi nghe được một tiếng "kèn két".
Cô ta không nhịn được muốn rớt tim: Đệch, không phải chứ?
Hệ thống: [Ha ha ha, cô mau nhìn đi, Úc Nhiễm hận cô đến nỗi nghiến rớt cả một mẩu răng hàm rồi kia!]
Úc Khả Khả: ?
Cô không quan tâm ngắm nghía vòng cổ nữa, vội vàng quay đầu nhìn Úc Nhiễm thì đúng thật thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô ta, có ý muốn đưa tay lên, mà hình như lại bị Úc Nhiễm hiểu lầm cô muốn làm gì đó, ra sức kéo giãn khoảng cách không cho cô lộn xộn.
Vì thế lúc này Úc Nhiễm đang tỏ vẻ tuyệt vọng "đến cái chết cũng đã nghĩ đến".
Úc Khả Khả không nhịn được phì cười: [Ha ha ha ha ha có người có thể nghiến rớt răng được à? Tôi còn tưởng rằng đó chỉ là tính từ thôi!]
[Cũng không hẳn, vốn là răng cô ta đã không chắc lắm.] Hệ thống lại có lòng tốt giải thích: [Khoảng thời gian trước cô ta khó chịu vì bị cấm túc ở nhà cho nên hóa đau thương thành sự thèm ăn, ăn rất nhiều thứ, răng hơi long ra rồi.]
Nói cách khác, đây coi như sự kiện ngoài ý muốn xác suất nhỏ.
Úc Khả Khả chỉ ra: [Điều này chứng minh vẫn nên bảo vệ bộ nhai cho tốt, đừng có mà không dưng đi nghiến răng chơi.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Nghe tiếng cười không hề kiêng dè của cô, mặt anh cực kỳ hờ hững im lặng một lúc lâu rồi lặng lẽ dời mắt qua, như thể muốn biết sao chuyện này nhàm chán mà cô có thể cười vui vẻ đến vậy.
Vì thế ngay lúc rốt cuộc Úc Nhiễm thoát khỏi sự giam giữ của thím hai Úc, muốn che một bên mặt, tính lẳng lặng nhổ mẩu răng vỡ kia ra lại đột ngột chạm phải ánh mắt bừng bừng hứng thú của Úc Khả Khả.
Úc Nhiễm: "..."
Cảm giác này giống như cô đã phát hiện ra bí mật của cô ta vậy, khiến đầu người ta vô thức tê dại.
Mà kinh khủng hơn là Quý Cảnh Diệp bên cạnh cô lại cũng nhìn qua với vẻ nghiền ngẫm.
Đôi mắt đen lạnh nhạt sắc bén không hề có cảm xúc gì khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn, họng Úc Nhiễm lập tức nghẹn lại, cực kỳ kinh hoàng.
Mà mẩu răng vốn chuẩn bị nhổ ra cứ thế không cẩn thận bị nuốt vào trong.
Úc Nhiễm: "... ?"
Ngay lúc Úc Nhiễm lộ vẻ đau đớn vặn vẹo thì cuối cùng chiếc xe tới đón bọn họ đã chậm rãi đi tới.
Úc Khả Khả nghe hệ thống báo cáo thì vô thức chợt khoác cánh tay Quý Cảnh Diệp, cúi đầu cười kín đáo.
Ha ha ha nuốt mất rồi, thế mà cô ta lại nuốt mất rồi!
Hiện trường mất mặt quy mô lớn gì thế này, quả nhiên nhà họ Úc chính là suối nguồn vui vẻ của cô ha ha ha!
Quý Cảnh Diệp: "..."
Trước đó anh đang cau mày nhìn Úc Nhiễm, vẫn không hiểu được chuyện này có gì buồn cười.
Sau đó bất ngờ không kịp chuẩn bị được cô kề sát, cơ cánh tay vô thức căng ra.
Anh rũ mắt nhìn cô mượn động tác này để che đi dáng cười quá mức điên cuồng của mình.
Nếu như không phải anh phát hiện cô cố nén cười đến mức bả vai khẽ run lên thì chính Quý Cảnh Diệp cũng nghi ngờ liệu có phải cô cố ý mượn cơ hội này đến chạm vào mình hay không.
Dù sao trước kia không phải một lần cô có ý đồ này.
Nhưng nghe được tiếng cười sung sướng sinh động của cô trong đầu, bầu không khí chung quanh tựa như được phủ lên sự thoải mái, hớn hở.
Quý Cảnh Diệp khẽ dừng lại rồi vẫn tỏ vẻ hờ hững kiềm chế, người vô thức chậm rãi thả lỏng.
Đuôi mắt anh chú ý đến người nhà họ Úc có vẻ thắc mắc mà Úc Khả Khả lại không hề có chút bớt bớt đi nào.
Ấn đường anh giật giật lại lặng lẽ hơi nghiêng người, che đi động tác cực kỳ rõ ràng này của cô.
Quý Cảnh Diệp: "Lên xe."
Anh hoàn toàn không chú ý tới, mình lại lơ đãng đạt được tâm nguyện trước kia.
Sau khi Úc Khả Khả và hệ thống cùng cười đủ rồi, cô không nhịn được lặng lẽ rau đi nước mắt rơm rớm nơi khóe mắt do cười, nghe được lời nhắc nhở lạnh nhạt từ anh, cô bèn ngẩng đầu khẽ khàng lên tiếng: "Biết rồi."
Rồi sau đó, chỉ thấy cô khẽ hắng giọng nhưng vẫn không buông tay anh mà ngược lại, giữ nguyên tư thế hiện tại, tự nhiên quay đầu.
Úc Khả Khả lơ đãng liếc qua Úc Nhiễm, cười híp mắt chào tạm biệt nhà họ Úc: "Chú hai, thím hai, Nhiễm Nhiễm. Tôi và Quý Cảnh Diệp đi trước, hẹn lần sau gặp nha."
Úc Nhiễm nhạy cảm phát hiện ra mắt cô vẫn còn vệt nước, rõ ràng là đã phì cười mà.
Cô ta không nhịn được phẫn nộ mà không cách nào trút ra hét ầm lên trong lòng: Cô đã biết, quả nhiên cô đã biết! Sao cái gì Úc Khả Khả cũng biết thế a a a!