Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 71

Mà chú hai Úc thì từ khi Quý Cảnh Diệp tới, hoàn toàn không để ý tới hành động của bọn họ, không hề chú ý.

Dù sao có cậu cả Quý đứng đây, nói khó nghe chút thì đến thể diện của ông cụ Quý, anh còn lười cho, huống chi là bọn họ?

Đối với chú hai Úc, chỉ cần anh để ý tới Úc Khả Khả là được rồi. Vì thế chứng kiến tư thế thân mật khăng khít của hai người lúc này, ánh mắt ông ta càng thêm nóng bỏng, lại vô thức tiến thêm vài bước, vượt lên trước mở cửa xe giúp bọn họ.

Cho đến khi ý thức được mình đã làm gì, tay ông ta lập tức cứng đờ.

Ông ta hơi cứng ngắc xoay cổ thì chạm phải ánh mắt có phần kinh ngạc của lái xe ở đằng trước, như đang khó hiểu, sao ông ta lại cướp công việc của mình.

Chẳng lẽ gặp phải người cùng ngành sao? Nhưng nhìn đâu giống nhỉ?

Chú hai Úc: "..."

Chứng kiến hành động lái xe đang ngơ ngác trong nháy mắt rồi vẫn lịch sự cảm ơn mình, ông ta lặp tức nghiêm mặt, mặt nóng rát.

Lúng túng im lặng, chú hai Úc không nhịn được ra sức bảo vệ giữ gìn tôn nghiêm của mình, tỏ vẻ uy nghiêm trầm giọng nói: "Khả Khả, cháu thật là, chú biết đôi vợ chồng nhỏ tình cảm thắm thiết nhưng không thể không hề kiêng dè gì trước mặt người ngoài vậy chứ. Được rồi, giờ thì mau lên đi."

Úc Nhiễm: "..."

Thím hai Úc: "..."

Úc Khả Khả suýt nữa không nhịn được bật cười.

Cô khẽ chớp mắt, lập tức trả lời với giọng chân thành: "Dạ, quả nhiên vẫn là chú hai suy nghĩ chu đáo, vậy thì cám ơn chú đã kéo cửa xe cho tôi. Tuy lái xe là người của Quý Cảnh Diệp nhưng thật ra không sao đâu."

Lái xe cũng cảm thấy đúng gật đầu.

Chú hai Úc ra sức muốn quên đi hành động vừa rồi: ".."

Ông ta siết chặt tay nắm cửa, gân xanh trên trán không chịu khống chế nảy lên: Con nhóc chết tiệt này, cái gì không nói lại đi nói chuyện đó!

Nhưng trước mặt Quý Cảnh Diệp, cuối cùng ông ta không dám thể hiện uy phong của người lớn, chỉ có thể nhìn vẻ mặt cực kỳ chân thành của Úc Khả Khả, bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười miễn cưỡng nói: "Không sao, ai bảo chú hai thương cháu."

Trái lại, thím hai Úc thấy Quý Cảnh Diệp đã lên xe trước, cuối cùng đã nhớ ra mục đích chính lần này tới tìm Úc Khả Khả.

Vì thế bà ta ba chân bốn cẳng tiến lên phía trước vài bước, gạt chú hai Úc đang cản trở ra.

Chú hai Úc: "... ?"

Bỏ qua vẻ mặt không thể tin của ông ta, thím hai Úc giả lả mượn hành động nhấc váy cho Úc Khả Khả, thấp giọng dặn dò tha thiết bên tai cô: "Sắp tới lễ mừng thọ của ông cụ Quý rồi, đến lúc đó chắc chắn cậu cả Quý sẽ dẫn cháu về nhà họ Quý. Chúng ta đã sớm chuẩn bị quà tặng ông cụ Quý cho cháu rồi, cháu nhớ về nhà một chuyến để mang quà đi, nhất định đừng phạm sai lầm đó."

Úc Khả Khả chuẩn bị lên xe thoáng khựng lại, nghĩ đến nhà họ Quý có phần thần kỳ, lập tức hứng thú: [Ồ, chuyện đó khi nào thế?]

Hệ thống đi thăm dò: [Nửa tháng sau đó.]

Thế cũng sắp rồi.

Cô lập tức hứng thú, sau đó lại khẽ nghiêng đầu, cực kỳ chân thành đáp lại: "Được."

... Cô hiểu được thật sao?

Nghĩ đến sự không đâu vào đâu của Úc Khả Khả thời gian này, thím hai Úc hơi khựng lại, vẫn không yên lòng dặn dò: "Nếu như có chỗ nào không hiểu thì nhớ tới hỏi thím sớm, biết chưa?"

Vì thế Úc Khả Khả lại ngoan ngoãn trả lời: "Được, tôi biết rồi."

Úc Khả Khả được thím hai đỡ thong thả ngồi vào trong xe, không nhịn được cảm thán: Người nhà họ Úc đúng là trợ công tốt.

Dù là chuyện gì đều nghĩ kỹ giúp cô, hơn nữa thay đổi hành động, vốn không cần cô quan tâm.

Cũng được đấy.

---

Tiệc mừng thọ của ông cụ Quý vào nửa tháng sau, Úc Khả Khả ôm chờ mong với nhà họ Quý, kết quả chưa nằm nhà được vài hôm, không ngờ lại chờ được công việc đến trước.

Mặc dù người đại diện biết Úc Khả Khả chuyển nhà nhưng không ngờ cô lại chuyển đến khu nhà ở Vân Vực.

Sau khi xác nhận thật lâu, địa chỉ thật sự ở đây, người đại diện lập tức dẫn trợ lý An Chanh với vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt được trợ lý sinh hoạt Tiểu Diệp chờ ở cửa từ trước mỉm cười đón vào.

Dù đã vào thang máy, chị Trương vẫn cảm thấy hơi giống như nằm mơ, đây chính là khu nhà ở Vân Vực đám nhà giàu đánh nhau vỡ đầu đều muốn vào ở đó! Thế mà nghệ sĩ nhà chị ấy lại ở đây?

Chị ấy đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Úc Khả Khả không cố gắng làm việc rồi.

Vừa được Tiểu Diệp dẫn đến, không đợi chị ấy tìm được Úc Khả Khả thì đã bị đại bình tầng xa hoa này làm cho giật mình suýt nữa trật eo.

Chị Trương: "..."

Trợ lý: "..."

Tuy đã chấp nhận sự thật rằng thật ra nghệ sĩ nhà mình rất có tiền nhưng xem thế này, có vẻ như Úc Khả Khả không phải giàu bình thường đâu.

Người đại diện nghĩ vậy, không nhịn chấn động đánh giá phòng khách một vòng, nhất là chiếc cửa sổ sát đất tầm nhìn toàn cảnh thu hút sự chú ý thì thoáng dừng lại.

"Vì ban nãy cô Úc còn đang vệ sinh cá nhân, chắc là phải chờ một lát." Đúng lúc này, Tiểu Diệp đột nhiên đưa hai chén trà tới, tỏ vẻ áy náy mỉm cười, nói: "Mời hai người dùng ít trà bánh trước."

Nghe giọng của cô ấy, chị Trương lại giật mình kịp phản ứng lại.

Nghĩ đến hiện tại nghệ sĩ nhà mình đã là vị hôn thê của cậu cả Quý kia rồi, ở đây đúng ra cũng không phải có gì quá lạ.

Chị ấy lại mau chóng ổn định tâm trạng, ra vẻ trấn định ngồi trên ghế sofa: "Được, vậy làm phiền cô rồi."

"Chuyện này có hề gì, là chuyện tôi nên làm."

Tiểu Diệp vừa cười vừa trả lời thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt có cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.

Cô ấy khó hiểu ngẩng đầu lên thì thấy trợ lý đang nhìn với vẻ cứng đờ, hình như hơi căng thẳng.

Tiểu Diệp: "..."

Hình như nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy lập tức lộ vẻ mặt hiểu ra, lần nữa thận trọng thăm dò.

Khi hai người đối mắt, lại đều khựng lại, dường như có đốm lửa đang từ đáy mắt bay lên.

Tiểu Diệp: Đây chính là trợ lý ở bên cô Úc trước kia à? Thoạt nhìn rất phù hợp với gu của cô Úc.

Trợ lý An Chanh: Sao chị Khả Khả lại đột nhiên có thêm một người trợ lý nữa! Nhìn có vẻ chuyên nghiệp thế này, không phải mình sẽ bị vứt bỏ đó chứ?

Có lẽ cảm nhận được sự gấp gáp trên người đối phương, vì thế ngay lúc Úc Khả Khả vừa đi ra, chậm rãi chào hỏi bọn họ, chỉ thấy hai người gần như đồng thời đứng lên, sau đó ân cần tiến đến.

"Cô Úc, mời cô ngồi, trà bánh đều đã chuẩn bị xong rồi."

"Chị Khả Khả, chị ngồi đây đi, cẩn thận chút, để em đỡ chị."

Úc Khả Khả thoáng dừng bước: "... ?"

Đây hình như là nhà cô mà, còn cần khách sáo vậy à?

Có điều thấy hai người đã chạy ra đón, cô không hề để ý, chỉ khẽ gật đầu rồi yên tâm thoải mái để trợ lý đỡ ngồi xuống, sau đó nhận lấy chiếc cốc Tiểu Diệp bưng tới, nhấp một ngụm, cười híp mắt nói cảm ơn: "Làm phiền hai người rồi, tận tâm quá."

Hai người lập tức lộ ra vẻ tươi cười rồi lại lặng lẽ liếc nhau.

Bọn họ đều nhận ra được vẻ khiêu khích nơi đáy mắt đối phương.

... Tức ghê!

Người đại diện lại không phát hiện ra ánh mắt tố cáo của hai người, sau khi thấy Úc Khả Khả ngồi xuống thì trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Lần này chị tới là vì muốn hỏi xem em có muốn tham gia "Bạn đến rồi" không?"

Chị Trương cố ý chạy tới chỉ vì cái này?

Úc Khả Khả thắc mắc: "Game show này có gì đặc biệt sao?"

Người đại diện gật đầu, giới thiệu đơn giản với cô trước.

"Bạn đến rồi" là một chương trình game show kiểu giao lưu giữa các nghệ sĩ có liên quan.

Năm vị khách được mời phải dẫn theo một người bạn tốt, cùng tham gia tiệc lửa trại ở nơi hoang dã yên tĩnh.

"Mấy chương trình trước kia em bảo không có hứng thú thì thôi, chị cảm thấy em nên cân nhắc chương trình này xem." Người đại diện nói: "Có điều trong danh sách khách quý được tổ chương trình mời lần này không có em."

Úc Khả Khả: "... ?"

Cô nhanh chóng kịp phản ứng: "Là ai muốn dẫn em tham gia chương trình sao?"

"Đúng vậy, là Doãn Tịnh Nhã muốn mời em với tư cách bạn tốt của cô ta, cùng tham gia chương trình." Chị Trương nhìn cô với vẻ kỳ lạ: "Nhưng cô ta không có Wechat của em cho nên dặn đoàn đội của mình tìm đến chỗ chị."

Thế mà lại là cô ta?

Úc Khả Khả không tránh khỏi bất ngờ.

Doãn Tịnh Nhã chính là người bị hại trong chuyện Hằng Hách ngoại tình lần đó.

Sau khi được Úc Khả Khả nhắc nhở, tuy có phần chật vật nhưng cô ta đã sáng suốt tìm được vợ của Hằng Hách - Phương Phi.

Cuối cùng hai người liên thủ lại bóc phốt Hằng Hách.

Mà Úc Khả Khả và cô ta, ngoại trừ lần đơn phương ăn dưa kia thì cũng chỉ chạm mặt trong đoàn làm phim trước kia, sau đó không có liên lạc gì.

Sao giờ Doãn Tịnh Nhã lại mời cô, còn làm bạn tốt cũng tham gia chương trình nữa?

Hệ thống dạo quanh một vòng, dù đã xác nhận Doãn Tịnh Nhã thật lòng muốn mời kí chủ, không có ác ý nhưng thật sự vẫn không hiểu rõ được mạch não của cô ta, nó không nhịn được suy đoán, nói: [Hay là muốn cảm ơn cô nên nhân cơ hội này dắt theo cô, hoặc thật sự coi cô là bạn rồi?]

Úc Khả Khả nghĩ ngợi, cảm thấy đúng là có khả năng.

Dù sao trong ấn tượng của cô, tuy bề ngoài Doãn Tịnh Nhã nhìn có vẻ đẹp đẽ, kiêu ngạo nhưng thật ra thủ đoạn lại rất vụng về.

Sau khi được cô nhắc nhở, biết rõ Hằng Hách đã bí mật kết hôn, thế mà còn vòng vo không ít.

Cho đến khi việc này sắp bị cô cho vào quên lãng, cuối cùng Doãn Tĩnh Nhã mới phát hiện vợ của Hằng Hách chính là người đại diện bên cạnh anh ta.

Cho nên với phong cách xử sự của cô ta, chưa biết chừng thật đúng là vắt óc suy nghĩ rất lâu rồi. Cuối cùng không biết vỗ đầu thế nào lại đột nhiên nghĩ ra được cách này liên lạc với cô?

Nghĩ vậy, trong đầu cô hiện ra gương mặt xinh đẹp nhưng lại luôn cau có của Doãn Tịnh Nhã, Úc Khả Khả không nhịn được bật cười.

Hệ thống: [Có điều, tôi kiến nghị cô đi. Khách quý mà tổ chương trình này mời rất thú vị đó.]

Cô vốn có hứng thú với tiệc lửa trại này, nghe thống nói vậy thì càng lên tinh thần: [Thế nào, có dưa ăn à?]

Hệ thống đưa câu trả lời khẳng định: [Ngoài ra, Lộ Sùng và Trữ Tuyết đều sẽ tham gia.]

Bình Luận (0)
Comment