Dù trong lòng nghĩ gì nhưng bên ngoài, năm nhóm khách mời đều tỏ vẻ vui vẻ, hòa thuận, rất dễ gần.
Thấy bầu không khí khá hài hòa, MC giải thích sơ qua quá trình xong thì dẫn bọn họ lên xe, đi về địa điểm quay chính thức của lần này.
Nói là cùng tới chốn hoang dã, tổ chương trình thật sự tìm cho bọn họ một địa điểm vô cùng hoang vắng.
Nhưng hồ nước rừng cây, trời xanh mây trắng, thoạt nhìn rất yên tĩnh, dễ chịu, có một vẻ đẹp khác.
Đám người vừa xuống xe nhìn thấy thì kinh ngạc hô lên.
"Nhìn có vẻ rất phù hợp để cắm trại đó."
"Đốt lửa trại bên hồ, chẳng phải sẽ lập tức có không khí ngay sao?"
"Ban nãy lúc xe đi ngang qua, tôi thấy hình như gần đây có một vườn sinh thái, chúng tôi phải kiếm nguyên liệu nấu ăn bên đó à?"
"Trời, thật sự có hơi không thể chờ nổi nữa rồi."
Diễn viên Tiêu Hoán quan sát mảnh đất trống trước hồ, cười nói: "Xem ra địa điểm chúng ta dựng lều hẳn là ở đây rồi."
Ca sĩ Trình Lộ vốn đang nhìn chiếc hồ, nghe anh ta nói vậy thì lập tức bỏ kính râm xuống: "Thế nào, anh biết dựng à?"
"Chắc là cũng biết, trước khi đến, tôi đã cố ý nghiên cứu rồi đó." Tiêu Hoán lại rất tự tin, còn trêu chọc cười cười: "Tóm lại chắc chắn sẽ không để các cô ngủ trực tiếp trên mặt đất đâu."
Trình Lộ liếc anh ta một cái, khẽ hừ nhẹ: "Tôi đây lại hơi lo lắng. Lều mình nằm đương nhiên phải tự dựng rồi, không biết buổi tối sắp xếp ngủ lại thế nào, ai ở cùng ai."
Đôi mắt đào hoa phong lưu của Tiêu Hoán khẽ cong, tự nhiên nhìn về phía Khương Kỳ đằng sau Trình Lộ: "Dù là sắp xếp mấy người thì chắc chắn cô với A Kỳ sẽ cùng một chỗ rồi."
Vừa thấy mấy người tụ lại một chỗ, Úc Khả Khả tỏ vẻ lơ đãng đi tới.
Nhìn cô có vẻ như đang ngắm cảnh đẹp hồ nước nhưng sự chú ý là dồn hết trên người bọn họ.
Lúc này cô không nhịn được chậc lưỡi cảm thán: [Tiêu Hoán đúng là mưa sương đều dính*, không quên ai cả.]
(*) Vũ lộ quân triêm /Mưa sương đều dính: Ý chỉ việc đối xử công bằng, đối xử với ai cũng tốt.
Thấy mặt Trình Lộ lập tức xị ra, Khương Kỳ không nhìn tiếp, gương mặt thoáng lộ ra ý cười nhẹ dịu dàng: "Cũng chưa chắc, dù sao có nhiều người thế này, có khi sẽ bốc thăm hoặc chơi trò chơi quyết định."
Trình Lộ: "Cậu xác định vậy à? Phải biết là nếu như có hai cái lều thì chắc chắn là cô Trữ với cô Úc và cô Doãn ở cùng rồi."
Khương Kỳ: "Nói thế này giống như cậu đang mong tôi và cậu cùng ở một chỗ ấy nhỉ. Thế nhỡ mà có ba cái lều thì cậu sẽ tìm người đổi à?"
Trình Lộ: ?
Cuối cùng cô ấy cũng chịu quay đầu sang nhìn Khương Kỳ, mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Tuy là tôi thật sự không muốn ở cùng cậu nhưng dựa vào cái gì lại là tôi phải tìm người để đổi chứ?"
Lúc hai người đối mặt, dường như có khói thuốc súng ngập tràn.
Người chung quanh vô thức nhìn nhau, im lặng trao đổi bằng ánh mắt. Tuy đã sớm biết hai người các cô bất hòa rồi nhưng không ngờ vừa quay chương trình, hai người đã xảy ra tranh cãi.
"Hai người đừng như vậy..."
Tiêu Hoán vừa định khuyên đã bị hai cô cùng lườm: "Anh đừng nói chuyện, ở đây không có chuyện của anh!"
Tiêu Hoán: "..."
Hình như anh ta đã quen hai người cãi lộn bèn sờ mũi, quả nhiên không chen lời nữa.
Sau đó anh ta xoay người, ra chiều bất đắc dĩ với những vị khách mời khác nhún vai, tỏ ý chính mình cũng hết cách.
Tất nhiên là mọi người tỏ vẻ không để ý, nhưng ánh mắt vẫn dịch chuyển giữa ba người với vẻ mờ ám, như muốn xác nhận những lời đồn mà bọn họ nghe được lại là sự thật.
Doãn Tịnh Nhã không nghĩ nhiều, trái lại còn thở phào: Có hai chị tiền bối không hề che giấu thái độ thù địch, dù cô ta và Úc Khả Khả có bị nhìn ra tình cảm không thân, hình như cũng có thể chấp nhận được.
Đang vui vẻ nghĩ vậy, cô ta vô thức đưa mắt nhìn Úc Khả Khả ở bên cạnh thì thấy cô giống y như đóa hướng dương vậy, đầu nhích tới nhích lui, ai nói lời nào thì dán mắt vào người đó, không hề che giấu tâm trạng muốn hóng chuyện của chính mình rồi.
Doãn Tịnh Nhã: "..."
Huyệt thái dương cô ta giật giật, thật sự cạn lời dùng khuỷu tay khẽ đụng Úc Khả Khả một cái, ra hiệu cô kiềm chế lại chút.
Quả nhiên Úc Khả Khả ngoan ngoãn kiềm chế ánh mắt, chỉ dùng đuôi mắt liếc mà thôi.
Sau đó cô lại đột nhiên nghe được Lộ Sùng ở đằng sau thấp giọng nói: "Sao tôi cảm thấy có gì đó sai sai..."
Hả?
Cô quay đầu thì thấy Lộ Sùng đang sờ cằm, mắt nhìn chằm chằm vào ba người bên kia tỏ vẻ kỳ lạ.
Trữ Tuyết thì đang cau mày, nhìn về phía Khương Kỳ không biết đang nghĩ gì.
Nghe anh ấy thì thầm, Trữ Tuyết lên tiếng hỏi: "Sai sai chỗ nào?"
"Nhìn ánh mắt không giống như là --- Không, không có gì."
Sau khi kịp phản ứng lại là Trữ Tuyết đang hỏi, Lộ Sùng suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, thấy cô ấy nhướng mày nghi ngờ, anh ấy vô thức ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh.
Anh ấy đâu thể nói là ánh mắt của Khương Kỳ và Trình Lộ nhìn nhau rất quen thuộc được?
Về phần quen thuộc thế nào ấy à?
Khả năng là giống như đang soi gương.
Nghĩ đến đây, Lộ Sùng vô thức im lặng.
... Có điều hình như không có khả năng lắm.
Úc Khả Khả lập tức vui vẻ: [Thật không hổ là người yêu đơn phương nhiều năm, anh Lộ kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn đã phát hiện bất thường rồi à?]
Hệ thống cực lực đồng ý: [Không hổ là anh ấy, rất nhạy bén.]
Đúng lúc này, giọng nói bình thản của Khương Kỳ truyền tới: "Bởi vì tôi thì không sao nhưng trái lại xem cậu có vẻ khó mà chấp nhận."
"Ai nói tôi khó mà chấp nhận thế, chẳng lẽ mỗi cậu không sao, đến tôi nhất định phải có sao à?"
Trình Lộ thật sự bị giọng điệu của cô ấy làm cho tức chết, lập tức nghiến răng, nói: "Nếu cậu chấp nhận được, đương nhiên tôi cũng có thể chấp nhận!"
Khương Kỳ gật đầu: "Nếu ai cũng có thể chấp nhận vậy thì hình như đâu cần phải để ý sắp xếp buổi tối nữa? Thuận theo tự nhiên là được."
Trình Lộ: "..."
Trong khoảnh khắc đó, hình như cô ấy muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn tức giận xoay người rời đi: "Hừ, lười nói với cậu."
Lúc Trình Lộ quay đi thì đúng lúc chạm phải ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng rõ ràng của Úc Khả Khả.
Mà sau lưng cô ấy, Khương Kỳ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trình Lộ, trong mắt thoáng qua chút ảm đạm lại bị ánh mặt trời xán lạn che lấp.
... Mẹ ơi, chuyện này máu chó thật đấy.
Úc Khả Khả không nhịn được thầm chậc lưỡi.
Tiêu Hoán lại không hề phát hiện bất thường.
Chỉ thấy anh ta nhìn Trình Lộ chạy tới bên hồ ngồi xuống, thoáng do dự rồi vẫn chọn an ủi Khương Kỳ trước: "A Kỳ, em ổn không? Tính Lộ Lộ trẻ con, em biết rồi đấy, tức giận với cô ấy cũng không ý nghĩ gì, đừng để trong lòng."
Nghe được lời anh ta nói, Khương Kỳ nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt trước giờ: "Rõ ràng người tức giận là Trình Lộ, anh an ủi tôi làm gì? Không tới mà xem cô ấy đi, có khi cô ấy tức chết rồi đó."
Tiêu Hoán bị cô ấy nói mà ngượng, sờ mũi, đôi mắt đào hoa lộ ý cười rối rắm: "Thế anh đi xem Lộ Lộ nhé?"
Khương Kỳ hơi khựng lại: "Ừ."
Úc Khả Khả: [Thế này mà nếu không biết tình hình thực tế thì ai mà không cho rằng hai người họ đang cãi nhau vì Tiêu Hoán chứ.]
Hệ thống: [Cho nên đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra sự thật.]
Thấy rốt cuộc hai người đã ngưng chiến, mọi người đều vô thức thở phào.
Đợi đến khi khúc nhạc đệm này qua đi, lúc này MC mới xuất hiện, giới thiệu đơn giản chuyện bọn họ phải làm tiếp theo.
Tiêu Hoán nói không sai, mảnh đất này chính là nơi để bọn họ dựng lều.
Nhưng trước khi dựng lều, bọn họ phải tìm được manh mối trong mấy tấm hình mà tổ chương trình đưa cho, đồng thời thông qua suy luận manh mối để tìm đạo cụ dựng lều.
Thông qua bốc thăm, đám khách mời sẽ chia thành ba tổ, tìm kiếm đạo cụ tương ứng trong mỗi khu vực từng tổ phụ trách.
Nghe nói vậy, Tiêu Hoán lập tức thở nhẹ ra: "Tôi còn tưởng phải tự chia tổ, hoặc là bạn bè một tổ ấy. Thế này thì chắc chắn Lộ Lộ và A Kỳ lại giận dỗi rồi."
Nguyên Lịch: "Chơi như vậy thật ra cũng hay. Còn nếu tự chia tổ, chắc chắn là anh Tiêu phải cùng tổ với cô Trình và cô Khương rồi, nghĩ đã không biết nên làm sao."
Bạn của Nguyên Lịch lại thấp giọng trêu chọc: "Thế này thì tâm nguyện của cậu lại hỏng rồi."
Ý anh ta chỉ là Nguyên Lịch và nữ diễn viên vốn có thể tự chia tổ.
Nguyên Lịch lập tức chọc anh ta rồi cười với mọi người.
Lúc Doãn Tịnh Nhã bốc thăm, không nhịn được nhỏ giọng đọc thầm: "Cùng tổ với ai cũng được, miễn là đừng cùng tổ với Trình Lộ và Khương Kỳ."
Nghĩ ngợi, cô ta lại vội vã bổ sung: "Nguyên Lịch và Tiêu Hoán cũng không được."
Có lẽ là cầu nguyện muộn quá, cuối cùng kết quả bốc thăm, cô ta bốc thăm được chung tổ với Tiêu Hoán và Nguyên Lịch.
May mà tổ màu vàng có bốn người, cô ta thấy Trữ Tuyết cũng cầm tờ giấy màu vàng thì miễn cưỡng thở phào.
Lộ Sùng cầm tờ giấy màu xanh lam, phát hiện mình cùng nữ diễn viên và bạn của Nguyên Lịch cùng một tổ thì vô thức nhìn qua phía Trữ Tuyết lộ vẻ tiếc nuối.
Còn Úc Khả Khả bốc thăm cuối cùng, dưới ánh mắt đồng cảm của mọi người, phe phẩy tờ giấy màu đỏ.
Cô khẽ ngước mắt, nhìn Trình Lộ và Khương Kỳ cũng cầm tờ giấy màu đỏ trên tay thì khẽ chớp mắt.
Ôi, k*ch th*ch rồi đây.
---
Lời tác giả:
Úc Khả Khả: Thế này thì thú vị quá.