Trình Lộ suýt chút nữa nghi ngờ lỗ tai mình, vẻ mặt không tin: "Không thể nào, chắc chắn là em nghe lầm."
Trong ánh nhìn nghi ngờ của cô, Khương Kỳ cố ép mình nhịn kích động muốn quay đầu, mặt vô thức nóng lên. Cô ấy hít một hơi thật sâu, vừa định giải thích với Trình Lộ, tỏ ý thật ra là "muốn đồng ý thì đồng ý, mình vui là được rồi" chứ không phải rất vui gì đó thì sau đó chợt nghe được Úc Khả Khả chân thành nói: "Đương nhiên là thật rồi, chính miệng chị Khương Kỳ thừa nhận hai người hiểu nhau rất rõ, rất ăn ý mà."
Khương Kỳ: "..." Cô cố tình đến phá hoại à?
Có điều, Khương Kỳ nghe cô nhanh chóng hỏi thêm: "Hơn nữa nếu như hai chị không phải bạn, thế thì vì sao chị Trình Lộ lại muốn mời chị Khương Kỳ tới tham gia chương trình vậy?"
Trình Lộ: "..."
Trình Lộ: "..."
Lần này đến phiên Khương Kỳ thở hắt ra, dù cuống nhưng vẫn thong dong nhìn qua.
Trình Lộ vô thức nghẹn họng.
Cô ấy định phản bác rằng đương nhiên là vì Tiêu Hoán dẫn theo người khác cho nên cố ý dẫn Khương Kỳ đến để cô bạn khó chịu.
Nhưng ban nãy Khương Kỳ nói rất vui vì được mình mời với Úc Khả Khả, nếu cô ấy nói vậy, có khi nào ...
Nghĩ đến trước đó hai người cãi nhau trở mặt ra sao, Trình Lộ không nhịn được trăn trở đến khó chịu nhưng hoàn toàn không biết giải thích thế nào.
Đang lúc cô ấy xoắn xuýt lại thấy Úc Khả Khả chợt gật đầu, xác nhận nói: "Đúng thật đấy, tình cảm của hai chị là tốt nhất. Cho nên lúc chị Trình Lộ biết chị Khương Kỳ đồng ý cũng rất vui.
Trình Lộ: "..."
Khương Kỳ: "..."
Sau đó, lúc suy luận manh mối thông qua địa điểm trong bức ảnh, hai người đều tỏ vẻ ngượng ngùng khác thường.
Ví dụ thế này.
Trình Lộ: "Trên đại thụ cố ý buộc nhiều búp bê thế này, chắc chắn là có tác dụng đó. Khả Khả, em đi xem xem là kiểu búp bê nào thế."
Khương Kỳ: "Cái chính phải là mũi tên vẽ dưới gốc cây, Khả Khả, em mau đến xem đi."
Hai người đồng thời lên tiếng xong, ý thức được ý nghĩ của đối phương không giống với mình, hai cô không nhìn nhau mà tiếp đó, một người nhìn lên, một người nhìn xuống.
Trình Lộ: "Khả Khả, em nói cho cậu ta, có khi mũi tên là thứ người ta cố ý dùng để gây nhiễu, nếu như cậu ta thông minh thì phải biết nên lấy búp bê trước."
Khương Kỳ: "Phiền Khả Khả chuyển lời lại, mũi tên có thể là chỉ thị để chúng ta có thể tìm được con búp bê cần sau cùng, đừng để cậu ta làm rộn lại thành kéo chân sau."
Trình Lộ: "Khả Khả, em nói với cậu ta, ai kéo chân sau, rõ ràng là chị tìm được chỗ này trước."
Khương Kỳ: "Lại phiền Khả Khả chuyển lời lại, là chị đã nhìn ra trước, chỉ có điều không nói ra mà thôi chứ không có nghĩa là chị thua."
...
...
Thấy rõ ràng hai người chỉ cách nhau vài bước lại nhất quyết không chịu nhìn đối phương, còn muốn lấy cô làm người chuyển lời.
Bên ngoài Úc Khả Khả tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn thành thật chuyển lời, trong lòng lại không nhịn được nở nụ cười: [Hai người họ thế này thật sự rất giống học sinh tiểu học, đáng yêu ghê.]
Hệ thống: [Nhưng rõ ràng bầu không khí giữa hai người dịu đi rất nhiều, giống như đang giận dỗi.]
Ngay sau câu chuyển lời này, hai người đại khái đã hiểu rõ mối quan hệ giữa mũi tên và búp bê.
Mũi tên dưới gốc cây có thể hỗ trợ các cô, tiến hành tìm được mục tiêu chính xác trong đám búp bê dày đặc.
Mà trên búp bê cũng vẽ mũi tên tương tự, nói cách khác, các cô cần dựa theo từng chỉ thị này tìm được búp bê cần sau cùng.
Vì thế Úc Khả Khả tiếp tục chuyển lời, sau đó lại theo sự hướng dẫn của hai cô tìm được búp bê dựa theo dấu chỉ hướng của mũi tên.
Miễn bàn, rất thú vị.
Đúng lúc này, cô chợt liếc thấy một con búp bê thỏ đang lắc lư theo gió trên đầu, chỉ thấy nó đang rủ xuống chiếc tai thật dài, có thể thấy được loáng thoáng hình như trên đó có dán gì đó.
Cô "ồ" lên, đưa tay chỉ vào con búp bê đó: "Các chị nhìn xem, có phải đó là mục tiêu chúng ta cần tìm không?"
Trình Lộ: ?
Khương Kỳ: ?
Có phải cô nhảy cóc không vậy?
Hai người đồng thời ngẩng đầu thì đúng là phát hiện ra búp bê thỏ cực kỳ riêng biệt sắp bị gió thổi xuống, cẩn thận nghiên cứu lại thì phát hiện trên tai con thỏ có dán mã QR.
Không cần phải nói, chắc chắn là nó.
Trình Lộ, Khương Kỳ: "..."
Tuy thành công tìm được thật sự rất tốt nhưng hành động này, nói sao nhỉ, giống như người khác đang nghiêm túc suy luận, cô lại đột nhiên vô tình tự lục được đáp án chính xác, im bặt khi bị spoil, không hề có chút cảm giác thành tựu nào.
Thấy hai người đã quên đang giận dỗi, hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt truyền suy nghĩ của bản thân, Úc Khả Khả mới chợt hiểu ra khẽ khàng "A" lên, đúng là hiếm khi ngượng ngùng thế này.
Vì thế cô chầm chậm rút tay về, giọng nói cực kỳ chân thành tính sửa lại: "Hay là chúng ta giả vờ như chưa phát hiện ra, tiếp tục suy luận? Em cũng biết cảm giác tìm ra được từng manh mối, chơi sẽ càng thú vị hơn."
Trình Lộ, Khương Kỳ: "..."
"Nếu đã tìm được thì suy luận có ý nghĩa gì nữa, bịt tai trộm chuông ư." Trình Lộ vừa bực vừa buồn cười: "Có điều nếu đã phát hiện ra rồi, chúng ta vừa hay có thể tiết kiệm thời gian tìm đạo cụ, cũng được đó."
Khương Kỳ: "Làm tốt lắm, quá giỏi."
An ủi Úc Khả Khả xong, Khương Kỳ lấy điện thoại ra quét QR, trên màn hình hiện ra một câu thơ.
Tiếp đó tất cả đều thuận lợi.
Từ câu thơ đoán ra được địa điểm thật sự giấu đạo cụ, tổ màu đỏ* nhanh chóng tìm được đạo cụ cắm trại.
(*) Gốc là màu xanh da trời, nhưng khả năng tác giả nhầm vì tổ đang kể là tổ màu đỏ.
Tổ các cô tìm được đồ trang trí và một ít đồ làm bếp cắm trại.
Úc Khả Khả tuân thủ trò chơi không gian lận, lúc này mới hỏi hệ thống: [Tình hình hai tổ còn lại thế nào rồi?]
Hệ thống: [Tổ của Lộ Sùng vừa tới đoạn câu thơ, còn đang suy luận; tổ của Trữ Tuyết và Doãn Tịnh Nhã thì đã suy luận ra, đang dẫn theo hai người còn lại đi tới địa điểm giấu đạo cụ.
Úc Khả Khả: [Thế tức là tổ chúng tôi số một à? Tốt quá.]
Tuy vô tình nhảy cóc, không có cảm giác thành tựu khi tự suy luận ra nhưng các cô lại vượt xa lên đầu!
Sau khi lục tục đẩy bao đạo cục lên xe dùng cắm trại xong, Trình Lộ vượt lên trước chuyển bao nặng nhất lại mất thăng bằng suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Mà lúc cô ấy không cẩn thận lảo đảo, Khương Kỳ đang phụ đẩy xe nói gì đó với Úc Khả Khả lại lập tức buông tay, phản ứng đầu tiên là tiến lên đỡ lấy Trình Lộ, thậm chí vì dùng quá nhiều sức mà hai người trực tiếp đụng vào nhau cách một chiếc bao.
May tay Khương Kỳ cứng, kịp thời nâng bao đạo cụ ra, lúc này mới an toàn.
Úc Khả Khả: [... Òa.]
Cô ôm lấy cái bao đó, thậm chí quên cả tiến lên phụ giúp, ánh mắt lấp lánh nhìn cảnh này.
Chứng kiến hai người đã phản ứng kịp, nhưng vì hai người đều đang nâng bao đạo cụ nên không có cách nào lập tức rút lui, chỉ có thể ngượng ngùng tránh mắt nhau, tai đỏ lên.
Hai người không ai nói một lời, lại ăn ý cẩn thận để bao đạo cụ xuống đất.
Toàn bộ hành động sau đó, hai người đều yên tĩnh bất ngờ.
Úc Khả Khả: [Đây là hình ảnh tôi có thể thấy được sao?]
Hệ thống: [Tiêu Hoán tới rồi.]
Quả đúng vậy, đám Tiêu Hoán đã tới phụ giúp đẩy xe cắm trại.
So sánh với ba người hài hòa bên đây, bốn người tổ này lại chia thành hai nhóm nhỏ rõ ràng.
Tiêu Hoán và Nguyên Lịch khiêng bao lớn bao nhỏ cười nói, rõ ràng quan hệ đã tốt hơn nhiều.
Trữ Tuyết thì phụ đẩy xe với Doãn Tịnh Nhã, nhìn có vẻ quan hệ khá tốt.
Cho đến khi phát hiện ra bầu không khí xấu hổ giữa Trình Lộ và Khương Kỳ, Tiêu Hoán vội vàng sải bước nhanh, bỏ bao đồ của mình xuống: "Tôi đã bảo nhóm các cô cậy mạnh mà, nặng thế cơ mà, hay là tôi đến phụ nhé?"
Trình Lộ: "Không cần, chúng tôi chuyển được."
Khương Kỳ: "Sắp chuyển xong rồi, bao nặng nhất đã được Trình Lộ chuyển ra rồi."
Trình Lộ hơi dừng lại, nhìn cô ấy rồi lại không nói gì.
Hệ thống: [Kiềm chế ánh mắt đi, nhìn nữa là cô muốn ngã đó.]
Cuối cùng Úc Khả Khả mới cam lòng bỏ bao đạo cụ cuối cùng xuống phần đất trống: [Tôi cảm nhận được, sau game show này, chưa biết chừng sẽ không có chuyện của Tiêu Hoán nữa.]
Hệ thống: [Rõ ràng hai người này chỉ cần một bậc thang.]
Úc Khả Khả thành thật nói: [Tôi chỉ cảm thấy hai chị ấy đơn thuần không biết nói chuyện.]
Dù cuối cùng hai người họ ra sao, thật ra cô chỉ đơn thuần không thích kiểu tình tiết máu chó vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau này.
Không cần thiết, thật sự không cần thiết.
Nghĩ vậy, cô lại cảm thán nói xấu: [Như Quý Cảnh Diệp, anh ta là điển hình của người không biết nói chuyện. Muốn nói gì cũng đều vĩnh viễn giữ trong lòng, còn động một cái là giận, dường như trong từ điển không có hai chữ "vui vẻ" vậy, đoán chừng trong lòng anh ta cũng thấy mệt mỏi.]
Ví như đến tận bây giờ, cô vẫn không thể hiểu rõ chút bí ẩn trên người anh.
Rõ ràng anh không hề che giấu dấu vết khả nghi nhưng dù thế nào Úc Khả Khả vẫn không hiểu được, không nhịn được tò mò đến cồn cào ruột gan.
Úc Khả Khả liếc bên kia thì phát hiện Trình Lộ và Khương Kỳ tuy vẫn không nói gì như trước nhưng đã bắt đầu hợp tác ăn ý rồi.
Nghĩ đến giá trị hóa ác của Quý Cảnh Diệp đã hạ xuống tám mươi, cô không nhịn được rầu rĩ thở dài.
Đàn ông không biết nói chuyện, sao khó xử lý vậy chứ?
Cô vẫn khổ não, lại không biết Quý Cảnh Diệp mà cô đang nghĩ tới lúc này đang khẽ dừng động tác.
Đoán suy nghĩ của anh à?
Anh không nhịn được cười lạnh.
Rốt cuộc là ai đoán suy nghĩ của ai, suy nghĩ cô dễ đoán ư?
Hệ thống lại nói đúng câu trọng tâm: [? Có phải cô hiểu lầm gì với mình không, so với cô đoán suy nghĩ của anh ta thì rõ ràng cô chọc tức anh ta nhiều hơn.]
Nói thật, đến giờ nó vẫn không thể tin được, chỉ với cách thu phục này của kí chủ nhà mình, rốt cuộc là làm thế nào hạ được giá trị hóa ác của nhân vật phản diện thế?
Úc Khả Khả không đồng ý: [Nói gì đó, Quý Cảnh Diệp đáng yêu vậy, tôi thích còn không kịp, sao lại đi chọc tức anh ta?]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Cảm giác tai mình nóng lên, anh tỉnh bơ rũ mắt, vô thức siết chặt con chuột.
Dù đã quen với phong cách khác thường của Úc Khả Khả nhưng mỗi lần nghe cô nói kiểu này, anh đều không quen.
Anh cực lực coi nhẹ sự khác thường trong lòng, đưa tay xoa ấn đường, lần nữa đắm chìm trong công việc.
Sau đó, trong đầu truyền tới tiếng cảm thán của hệ thống: [Đúng vậy, hay phải nói hai người là tổ hợp ngốc nghếch và cau có? Khỏi nói, rất xứng đó.]
Úc Khả Khả: [... ?]
Quý Cảnh Diệp: "..."
—
Lời tác giả:
Úc Khả Khả thành thật: Ý cậu là Quý Cảnh Diệp ngốc nghếch à? Nhưng hình như lúc nào tôi cũng vui mà.
Quý - cau có - Cảnh Diệp: ...