Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 78

Lúc Úc Khả Khả đang nghĩ xem ai "ngốc nghếch" thì đột nhiên nghe hệ thống "Ồ" lên một tiếng.

Cô lập tức bị thu hút sự chú ý: [Sao thế?]

Hệ thống: [Vừa rồi giá trị hóa ác của nhân vật phản diện lại giảm xuống nhưng tôi đi xem thử, đâu có chuyện đặc biệt gì xảy ra đâu nhỉ, lạ ghê.]

Úc Khả Khả khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó cô đột nhiên khẽ cảm thán: [Đây hẳn là tiểu biệt thắng tân hôn trong truyền thuyết, đột nhiên tôi ngộ ra rồi.]

Hệ thống: [?]

Hệ thống: [Sao cô lại liên tưởng đến cái này thế, đừng có ngộ linh tinh nữa.]

[Thế cậu nói xem tại sao đột nhiên giá trị hóa ác của anh ta lại giảm? Nếu không xảy ra chuyện gì khác thì chỉ có thể chứng minh là anh ta đang nghĩ chuyện gì đó thôi.]

Úc Khả Khả tuân theo nguyên tắc "Làm nhiệm vụ nhất định phải có niềm tin mãnh liệt mới có thể khích lệ chính mình tốt hơn", nói với hùng hồn đầy lý lẽ: [Thế sao cậu biết được không phải anh ta đang nghĩ đến tôi chứ?]

Hệ thống: [...]

Hệ thống bị thuyết phục thành công, nhưng vẫn rối rắm trăm mối không cách nào hiểu nổi: Thế này mà cũng được hả?

Quý Cảnh Diệp nghe cuộc nói chuyện của người - thống: "..."

Anh lần nữa hờ hững nhéo ấn đường, không muốn biết rốt cuộc cái gọi là "ngộ rồi" của Úc Khả Khả là có ý gì.

Với tính không yên phận của cô, chưa biết chừng lại có suy nghĩ khác thường, xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó.

Mà ở bên đây, ba tổ khách mời đều đã thành công tìm được đạo cụ cắm trại mà chương trình chuẩn bị cho bọn họ.

Hơn nữa thông qua trò chơi tìm kiếm đạo cụ theo nhóm, rõ ràng đám khách mời đã không còn sự ngăn cách hờ hững như ban đầu nữa. Khi bọn họ lấy được đạo cụ ra sắp xếp vào từng chỗ từng chỗ trên sân bãi cắm trại đều cười nói ầm ĩ rồi.

Thấy bầu không khí đang tốt, MC lập tức đề nghị bọn họ phân tổ lần nữa.

Một tổ dựng lều, một tổ khác chuẩn bị bục xử lý, tổ còn lại thì đi về vườn sinh thái hái nguyên liệu nấu ăn.

Lần này không cần rút thăm, đám khách mời có thể tự chọn việc mình muốn làm.

Nghe đến đây, Tiêu Hoán vô thức nhìn về phía Trình Lộ: "Lộ Lộ, hay là chúng ta ---"

Nhưng không đợi anh ta nói xong lại chợt nghe Trình Lộ nói chuyện không hề nể nang: "Tôi không biết dựng lều, đi chuẩn bị bục xử lý là được rồi."

Cô ấy hơi dừng lại, tuy không bổ sung gì nữa, đuôi mắt lại chú ý tới người bên cạnh rất rõ ràng.

"Thế cũng được." Tiêu Hoán thở dài nuối tiếc lại chuyển hướng qua Khương Kỳ: "A Kỳ, em có muốn thử ---"

Giọng Khương Kỳ dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự từ chối: "Tôi cũng đi chuẩn bị bục xử lý. Tôi khá hiểu rõ dụng cụ nhà bếp chứ không thể thêm phiền cho mọi người được."

Tiêu Hoán lập tức ngây người.

Anh ta có vẻ hoảng hốt không yên nhìn chằm chằm vào hai người trước mắt, cứ có cảm giác hình như quan hệ giữa hai người này đã thay đổi chỗ nào rồi.

Lạ thật, không phải trước đó hai người này đều xung khắc như nước với lửa sao?

Nếu không phải vì lần này anh ta dẫn người khác đến tham gia game show, thì quả thật để hai cô ấy yên tĩnh ở cùng nhau còn khó hơn cả lên trời, chứ đừng nói đến chuyện còn muốn chủ động phân vào một tổ.

Khương Kỳ không nói, tuy tính cách cô ấy lạnh nhạt điềm đạm, trước giờ anh ta vẫn chưa từng nhìn thấu suy nghĩ của cô gái này.

Nhưng Trình Lộ thì sao?

Trước giờ Trình Lộ thẳng thắn, rõ ràng lúc Khương Kỳ tỏ ý muốn đi chuẩn bị bục xử lý thì ngoại trừ nghiêng đầu đi tỏ vẻ mất hứng ra thì hoàn toàn không có vẻ gì là từ chối.

Tiêu Hoán: "..."

Trong lòng anh ta tự dưng có dự cảm chẳng lành, nhưng lại không nói rõ được.

Chứng kiến hai người đi khuân đồ, tuy không ai nói lời nào nhưng bóng lưng lại có vẻ hài hòa đến lạ.

Tiêu Hoán nghĩ ngợi rồi lập tức quay đầu đi, cười với nữ diễn viên có tiếng kia.

"Chỉ có Lộ Lộ và A Kỳ chuẩn bị bục xử lý thì có vẻ không hay lắm." Anh ta dùng giọng thương lượng: "Vừa khéo, anh nghĩ chắc là em cũng không thích dựng lều, hay là chúng ta cùng đi chuẩn bị bục xử lý nhé?"

Úc Khả Khả đang định đi theo đám Trữ Tuyết tới vườn sinh thái đằng trước, thấy cảnh này thì vô thức thoáng dừng bước, đưa mắt nhìn qua: [Ôi, anh ta tự tin nữ diễn viên có tiếng kia chắc chắn sẽ chung tổ với mình ấy hả?]

Hệ thống: [Khẳng định là nữ diễn viên kia muốn cùng tổ với Nguyên Lịch đó, ban nãy nhân lúc sắp xếp sân bãi, hai người họ đã bàn rồi.]

Quả nhiên, Tiêu Hoán vừa dứt lời thì thấy nữ diễn viên có tiếng kia có vẻ giật mình, vô thức nhìn về phía Nguyên Lịch, sau đó cười từ chối, nói: "Không cần đâu, anh Tiêu, tôi nghĩ nhất định là cô Trình và cô Khương muốn cùng tổ với mình anh thôi. Đúng lúc Nguyên Lịch cũng ở đây, tôi đi dựng lều chung với bọn họ là được. Cậu ấy là đàn em của tôi, tôi và cậu ấy cũng rất quen thuộc."

Tiêu Hoán nhận được đáp án ngoài ý muốn thì thoáng khựng lại, nhướng mày.

Nguyên Lịch?

Theo tầm mắt của cô ta, anh ta nhìn về phía Nguyên Lịch thì đúng lúc chạm phải ánh mắt người này nhìn sang bên đây.

Rõ ràng là đang nhìn nữ diễn viên có tiếng kia.

Nghĩ đến scandal trước đó của hai người này, Tiêu Hoán không nhịn được nhắm đôi mắt đào hoa lại, hình như đã biết được gì đó.

Thảo nào lúc tạo tổ lại tỏ vẻ rất nhiệt tình, thì ra là như vậy.

Thấy vẻ mặt không vui của Tiêu Hoán, Úc Khả Khả đã không nhịn được cười trước: [Ha ha ha, cuối cùng anh ta đã ý thức được có gì đó sai sai rồi sao?]

Dù ở tổ nào thì anh ta đều là người thứ ba vô danh thôi.

Thảm, thật sự quá thảm.

Hệ thống cũng chậc lưỡi vài tiếng: [Đây chính là kết cục của việc quá tự tin.]

Mà lúc này, Nguyên Lịch chạm mắt với Tiêu Hoán thì như không biết gì cà, còn nhiệt tình chủ động mời chào: "Anh Tiêu, em có nghe trước đó anh nói anh biết dựng lều, hay là chúng ta cùng đi dựng lều nhé?"

"Thôi, tôi vẫn không yên lòng chỗ Lộ Lộ và A Kỳ." Tiêu Hoán cười bâng quơ, cố cứu vãn chút thể diện cho bản thân: "Hai người đi đi."

Nguyên Lịch không những không tỏ vẻ vui mừng vì bất ngờ hay thở phào mà trái lại tỏ ý tiếc nuối, lập tức cười ghẹo, nói: "Em hiểu, em hiểu, chắc hẳn chị Trình và chị Khương biết được anh Tiêu nghĩ vậy sẽ rất vui vẻ."

Tiêu Hoán cười lịch sự: "Chắc vậy."

Vì thế, sau khi nữ diễn viên có tiếng kia áy náy gật đầu với anh ta xong bèn cất bước nhẹ nhàng chạy tới bên cạnh Nguyên Lịch, đối mặt cười với anh ta.

Tiêu Hoán quay người đuổi theo hướng của Khương Kỳ và Trình Lộ.

Úc Khả Khả cảm thán: [Thần kỳ thật, đây chính là cuộc chạm trán giữa các tra nam sao?]

[Một người thì vốn là diễn viên kỳ cựu, một người không phải diễn viên lại hơn cả diễn viên, lừa người bên cạnh xoay vòng vòng.] Cô cực kỳ hào hứng: [Hai người này đang so tài diễn xuất ở đây à, anh tới tôi đi thật sự là quá xuất sắc rồi.]

Sau khi thấy không còn cảnh hay để xem nữa, lúc này cô mới cảm thấy vừa lòng thỏa ý kéo đám Trữ Tuyết và Doãn Tịnh Nhã, bốn người đi về phía vườn sinh thái hái rau.

Lộ Sùng đi sau lưng ba cô, thở dài thật sâu.

Anh ấy biết mà, một khi có Úc Khả Khả thì chắc chắn chuyện sẽ không phát triển thuận lợi như mình nghĩ.

Quả nhiên cô gái này chính là khắc tinh của mình.

Haizz.

...

Sau khi chuẩn bị gần xong, bọn họ lại chơi vài trò chơi làm nóng không khí dưới sự đề nghị của MC thì cuối cùng đã đến thời khắc hoàng hôn rồi.

Cùng với tiếng nhạc vui vẻ náo nhiệt vang lên, mọi người bắt đầu đốt lửa trại, treo đèn led.

Theo quá trình chuẩn bị cực kỳ ầm ĩ, nơi đây vốn là mảnh đất trống để cắm trại vào lúc này đã được giăng đèn kết hoa khắp nơi, cực kỳ đẹp đẽ.

Úc Khả Khả lơ đãng ngẩng đầu thì thấy khắp khu cắm trại được trang trí toàn là đèn led rủ xuống tạo ra mảng ánh sáng màu cam sáng chói lại mông lung.

Ánh đèn êm dịu lấp lánh vô số vì sao cùng với ánh sao trên bầu trời đêm chiếu rọi lẫn nhau tựa như được phủ lên một tầng filter mờ ảo, giống như cảnh xuất hiện trong phim ảnh, lãng mạn lại đẹp độc đáo, cực kỳ chạm đến lòng người.

Cô giật mình, lấy điện thoại ra lặng lẽ chụp một bức ảnh, gửi cho Quý Cảnh Diệp: [Mau nhìn nè, cất công lắm tôi mới chụp được đấy, có đẹp không?]

Vì hệ thống bảo lúc này anh đang làm việc nên cô vừa nhắn xong thì định cất điện thoại đi luôn.

Ai ngờ cô vừa tắt màn hình thì điện thoại rung lên.

Quý Cảnh Diệp: [.]

Cô thấy anh chỉ trả lời một dấu chấm tròn cho qua chuyện, nghĩ đến trước đó giá trị hóa ác của anh đột nhiên thấp đi, càng nhìn lại càng thấy thú vị.

Tuy đã nói với hệ thống rằng đoán suy nghĩ của anh rất mệt nhưng thật ra đó chỉ là nói đùa, đôi khi cô cảm thấy khá hay, ví như lúc này.

Khi trước, Quý Cảnh Diệp vẫn luôn đọc không trả lời đối với những tin nhắn của cô, trước giờ vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt, hững hờ.

Sau đó dần dần quen thuộc hơn, tuy đọc xong anh có trả lời nhưng vẫn tích chữ như vàng như cũ, có thể trả lời một chữ "Ừ" thì tuyệt đối sẽ không thêm chữ thứ hai khiến người ta rất khó đoán được suy nghĩ của anh.

Mà bây giờ, anh trả lời nhanh như vậy, ngay cả chữ "Ừ" cũng không có.

Úc Khả Khả nghĩ, không nhịn được nở nụ cười, lại cúi đầu gõ chữ.

Khu nhà ở Vân Vực.

Quý Cảnh Diệp đang đứng trước cửa sổ sát đất mà Úc Khả Khả thích nhất, rũ mắt nhìn xuống chợ trung tâm của khu nhà ở này.

Từ đây nhìn xuống có thể ngắm được toàn bộ cảnh đêm của cả thành phố.

Chỉ thấy những tòa nhà cao tầng mọc san sát như rừng, ánh đèn lấp lánh chói mắt cùng với biển quảng cáo thay nhau chớp tắt, điểm xuyết giữa trời đêm tạo nên khung cảnh hoa lệ, cực kỳ phồn thịnh.

Trước kia, đến giờ này, Úc Khả Khả ở trên lầu đã ngủ sớm, một người một thống hoặc là buôn chuyện đến hưng phấn kích động; hoặc là vì xem được bộ phim hoạt hình hay video gì đó thú vị mà cùng bật cười vui vẻ.

Tóm lại sẽ không yên lặng như bây giờ.

Anh lại ấn mở bức ảnh mà Úc Khả Khả gửi tới.

Cùng là trời đêm nhưng đúng là không giống với cảnh sắc nơi đây lắm.

Thảo nào cô thích chạy ra ngoài như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Anh đang ấn vào bức ảnh thì bị tiếng rung này làm giật mình, lơ đãng lướt đến bức ảnh tiếp theo.

Thì ra Úc Khả Khả gửi đến một bức ảnh nữa.

Lần này là ảnh selfie của cô.

Úc Khả Khả đứng dưới ánh đèn sao rực rỡ, thả tim với ống kính, đằng sau cô là đống lửa hừng hực, ánh vàng nhẹ trong trẻo trộn lẫn với ánh lửa xinh đẹp nhảy nhót như tô điểm cho phông nền mờ tối của bức ảnh, đồng thời tôn thêm gương mặt cô càng thêm chói mắt, mang theo vẻ đẹp rạng rỡ lấn áp không tài nào dời nổi mắt.

Rõ ràng là bức ảnh tĩnh nhưng anh lại có thể cảm nhận được sự ồn ã từ đó, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ngọn lửa lách tách, cùng tiếng cười đùa ầm ĩ.

Không thể không nói, bức ảnh này được chụp rất đẹp.

Mặt Quý Cảnh Diệp lại có vẻ rầu rĩ, rồi rũ mắt xuống nhìn sự vui vẻ trong đôi mắt Úc Khả Khả, thật lâu không có hành động gì.

Cho đến khi thoát ra, anh đã thấy cô gửi tin nhắn kèm với ảnh: [Cắm trại thật sự rất vui, lần sau chúng ta cùng đi đi.]

Bình Luận (0)
Comment