"Cô đang đợi tin nhắn của ai thế?"
Lúc Úc Khả Khả đang cúi đầu xem điện thoại, Doãn Tịnh Nhã đột nhiên hỏi.
Tiệc lửa trại buổi tối, bạn của Nguyên Lịch lên khuấy động không khí trước, lập tức kéo được hứng thú của mọi người ở đó.
Mấy người biết hát đều đi lên bục tặng một bài, người dưới bục không nướng đồ ăn thì nhảy theo.
Khung cảnh ồn ào giống như đang tổ chức buổi hòa nhạc vậy.
Có thể là buổi chiều tuy Trình Lộ và Khương Kỳ không nói lời nào, nhưng bầu không khí giữa hai người lại khá hài hòa, lúc chơi trò chơi cũng có vẻ ăn ý trông thấy khiến mọi người quên đi sự ngượng ngùng lúc mới đến.
Lúc này, sau khi Tiêu Hoán hát xong một bài lại to gan lớn mật ầm ĩ, giựt giây kéo hai người lên bục hát chung.
Bầu không khí đã nóng đến cỡ này, tuy các cô bất ngờ, đưa mắt nhìn nhau cực kỳ không tự nhiên.
Nhưng không biết trong lòng hai người họ vốn đã dao động hay không muốn để bầu không khí tẻ nhạt lần nữa, cuối cùng không ai từ chối mà cùng đứng lên.
Trong bầu không khí reo hò này, Úc Khả Khả thích hóng chuyện nhất lại không những không chờ nổi được vỗ tay cổ vũ theo mà trái lại vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang đợi tin nhắn của ai.
Chuyện này kỳ lạ quá.
Trải qua một ngày ở chung, Doãn Tịnh Nhã đã sớm quên đi tâm lý oán hận mà Úc Khả Khả đem đến cho cô ta trước đó, bởi vậy nhìn thấy hành động khác thường lúc này của cô thì không nhịn được chủ động sát gần lại.
Úc Khả Khả ngẩng đầu cười với cô ta, nói rất thản nhiên: "Vị hôn phu đó."
Doãn Tịnh Nhã: "À, thì ra là vị hôn phu."
Đợi chút, cô vừa nói gì cơ.
Cô ta bỗng kịp phản ứng, lập tức tỏ vẻ mặt không thể tin được chỉ vào Úc Khả Khả: "Vị hôn phu á? Cô mà có vị hôn phu á?"
Tuy rằng Doãn Tịnh Nhã đã quên giảm âm lượng vì quá kinh ngạc nhưng may mà tiếng nhạc xung quanh rất lớn cho nên vẫn át đi câu hỏi của cô ta.
Chỉ có Trữ Tuyết và Lộ Sùng ngồi bên cạnh hai cô mới đưa mắt nhìn qua.
Doãn Tịnh Nhã vội vàng ho một tiếng, nói nhỏ hơn chút: "Cô cứ thể kể với tôi à?"
Hình như quan hệ của hai người không tốt đến độ có thể chia sẻ bí mật đâu, Úc Khả Khả không sợ nói cho cô ta biết chuyện này, lỡ bị cô ta kể ra thì...
Phải biết trước đó không lâu cô và "tiểu bạch kiểm" đi dạo phố bị chụp được còn ầm ĩ lên hot search đó.
Cho dù chuyện đó là hiểu lầm nhưng chỉ cần có người cố ý lấy đi kể chuyện với vị hôn phu của cô rồi phỏng đoán ác ý thêm chút, rất có thể Úc Khả Khả sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Úc Khả Khả: "Tôi tin tưởng chị Doãn. Hơn nữa chuyện này đâu có gì, như chị Trữ Tuyết và anh Lộ Sùng cũng biết tôi có vị hôn phu đó."
Doãn Tịnh Nhã nghe được nửa câu đầu của cô thì vô thức nhếch khóe môi, vì thế cô ta hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau của Úc Khả Khả, nghiêm túc bày tỏ: "Không ngờ cô tin tưởng tôi như vậy. Cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ cho bên ngoài đâu."
Úc Khả Khả lập tức cười lên, giơ ly đồ uống lên cụng với cô ta: "Vậy thì cám ơn chị Doãn nhé."
Thấy khóe miệng Doãn Tịnh Nhã nhếch hẳn lên, hoàn toàn không kéo xuống được, Lộ Sùng không nhịn được cảm thán một câu: "Em ấy dỗ người thành quen rồi nhỉ."
Trữ Tuyết: "Khả Khả vốn rất tốt, đều nói thật lòng."
Lộ Sùng tự nhiên đổi giọng: "Nói cũng đúng."
Khỏi nói, có đôi khi anh Lộ thật sự rất không có nguyên tắc.
Úc Khả Khả chớp chớp mắt, lập tức quay đầu nói: "Anh Lộ, bầu không khí đang vui thế này, anh không muốn lên hát một bài à?"
Lộ Sùng: ?
Anh ấy cảm nhận được Trữ Tuyết cũng đang nhìn mình bèn ho một tiếng, uyển chuyển nói: "Anh hát không dễ nghe lắm, thôi bỏ đi."
"Thế cũng không sao mà... anh đâu phải ca sĩ, cho dù lệch tông thì cũng không có ai để ý đâu." Giọng điệu Úc Khả Khả chân thành, cười híp mắt, nói: "Coi như thử chơi chút thôi, anh Lộ cứ ngồi đây mãi, chắc cũng chán nhỉ?"
Biết ngay là cô không có ý tốt, chắc là đã nghe được lời anh lẩm bẩm trước đó rồi.
Lộ Sùng vừa định phủ nhận thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Trữ Tuyết: "Tôi cũng rất muốn nghe thử."
Lộ Sùng: ?
Anh chợt quay đầu thì phát hiện Trữ Tuyết đang nhìn mình, hiển nhiên câu vừa rồi đúng là cô ấy nói.
"..."
Anh lập tức nghẹn họng.
Ánh lửa trại như nhảy nhót bên tai Lộ Sùng, chợt đỏ lên.
Anh vẫn còn vùng vẫy giãy giụa: "Nhưng... chắc là không dễ nghe thật đó?"
Trữ Tuyết: "Hay hát ở đây, tôi với anh cùng hát nhé?"
Lộ Sùng lập tức hết chần chừ, đồng ý ngay.
Trong mắt Trữ Tuyết lộ ra chút vui vẻ thấp thoáng.
Úc Khả Khả: ?
Cô nhìn Lộ Sùng, rồi lại nhìn Trữ Tuyết, sờ cằm lâm vào trầm tư: [Cậu nói xem chị Trữ Tuyết muốn giải vây cho anh Lộ hay thật sự muốn nghe anh ấy hát nhỉ?]
Hệ thống: [Có cả.]
Hình như sau khi hai người diễn cảnh mang tên "Lộ Sùng lộ thân phận fan em trai" xong, Trữ Tuyết rất thích nhìn dáng vẻ rối rắm của anh ấy.
Hiển nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Thấy Trữ Tuyết đã ấn mở nhạc đệm, Úc Khả Khả lại không nhịn được thầm cảm thán: [Tuy chị Trữ tốt nhưng thi thoảng cũng xấu lắm đó nha.]
Hệ thống: [Đúng đó, Lộ Sùng hoàn toàn không chống đỡ được.]
Không đợi người thống thảo luận xong, thì bên cạnh đã truyền đến tiếng hát lệch tông mất hết cả giai điệu của Lộ Sùng.
Úc Khả Khả lập tức phụt cười, vội vàng bỏ ly lên bàn: [Ha ha ha cứu tôi, cái gọi là "không dễ nghe" của anh Lộ có phải quá uyển chuyển rồi hay không!]
Hệ thống: [Ha ha ha.]
Mà Trữ Tuyết vốn nói sẽ hát cùng anh ấy, lúc này lại không giữ lời hứa, không biết là bị giọng hát "không dễ nghe" vô cùng uyển chuyển của anh ấy làm giật mình hay là cố ý nữa.
Cô ấy ngồi đối diện với Lộ Sùng, cứ thế dùng đôi mắt đen láy yên lặng nhìn anh ấy chăm chú, trong mắt lộ ra sự vui vẻ rõ ràng, khóe miệng cũng nhếch lên.
Lộ Sùng bị cô ấy nhìn chằm chằm mà cả người trở nên cứng đờ, không dám hỏi sao cô lại không hát cũng không dám dừng lại, chỉ có thể cố kiên trì hát tiếp.
Nhưng dù là ai cũng đều trông thấy được, vệt đỏ ửng bên tai anh đã lan xuống cổ rồi.
Một người một thống không nhịn được cười cực kỳ quá đà.
Úc Khả Khả: [Tôi không chịu nổi nữa, quả nhiên anh Lộ biết mình biết ta đó chứ, thảo nào không muốn hát.]
Hệ thống: [Ha ha ha phì, hình như tôi bị công kích tinh thần, đường dây không ổn định mất rồi.]
Còn Doãn Tịnh Nhã thì đau khổ bịt kín lỗ tai.
Cô ta nhìn Úc Khả Khả hoàn toàn không kiềm chế nổi bật cười đập bàn; còn Trữ Tuyết lại xem có vẻ rất thích thú, chăm chú nghe Lộ Sùng hát.
Vẻ mặt suýt chút nữa vỡ ra.
Không phải chứ, chỉ có mình cô ta không chịu nổi sao?
Anh Lộ hát ở đây, rõ ràng là đang gọi hồn mà, cứu với!
Úc Khả Khả nhớ đến gì đó, lúc cầm điện thoại lên chuẩn bị ghi âm thì phát hiện Trữ Tuyết đang nhìn mình, sau đó chậm rãi mở miệng, cuối cùng cũng hát chung với Lộ Sùng.
So với Khương Kỳ và Trình Lộ ở trên bục thì thật ra tiếng hát của cô ấy không quá êm tai, bình bình không rõ cảm xúc gì nhưng vào lúc này lại giống như cứu tinh, hòa vào từng câu hát. Giọng Lộ Sùng nhỏ đi, khẽ thăm dò từng chút đáp lại, âm điệu của anh ấy lại chầm chậm được kéo về cùng, ít nhất nghe không quá tra tấn người khác nữa.
Rốt cuộc Doãn Tịnh Nhã đã có thể thả tay xuống, thở phào thật dài.
Úc Khả Khả lại có chút tiếc nuối: [Ấy, rõ ràng là chị Trữ Tuyết giải vây cho anh Lộ đó, quả nhiên hai người này đã khác trước rồi.]
Khi bọn họ hát xong câu cuối cùng, Khương Kỳ và Trình Lộ ở trên bục cũng vừa khéo song ca xong.
Cả đám người sôi nổi vây quanh đống lửa, hoàn toàn không chú ý tới bên đây.
Lộ Sùng khẽ thở ra.
Anh ấy và Trữ Tuyết liếc nhau, hơi khựng lại rồi đều không nhịn được nở nụ cười.
Úc Khả Khả đưa tay che mắt: [Ôi, tôi giống bóng đèn quá.]
Bầu không khí bên đây rất hài hòa, cho dù là cô cũng không đành lòng quấy rối, vì thế bèn dứt khoát chú ý sang chỗ khác thì phát hiện hai người Khương Kỳ và Trình Lộ đều đã xuống bục, sau đó lại ngồi cùng nhau.
Hai người đang thấp giọng nói gì đó, hình như là nhớ lại chuyện quá khứ, trên mặt đều lộ ra nụ cười, hiển nhiên đã chính thức phá băng.
Chắc hẳn dù vẫn không biết suy nghĩ của đối phương như trước nhưng cũng sẽ không đến nỗi vì hiểu lầm mà không qua lại với nhau cả đời nữa.
Lúc này người đứng trên bục, lại là Nguyên Lịch.
Anh ta đang hát ca khúc thành danh trong chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc của mình, những khác mời khác đều cổ vũ trầm trồ khen ngợi anh ta, cực lực hoan hô.
Úc Khả Khả nghe cẩn thận thì cũng không nhịn được lắc lư người, lập tức khẽ cảm thán: [Bài hát này thật sự viết rất hay, dù đổi lại là ai hát thì chắc hẳn đều có thể nhờ đó nổi tiếng được.]
Hệ thống: [Chứ còn gì nữa, nhưng lại cứ phải là người này được hời.]
Lúc hát đến khúc cao trào thì chợt nghe anh ta cười lên gọi một tiếng "đàn chị".
Sau đó bọn họ thấy Nguyên Lịch lại chạy xuống, vừa hát vừa đưa micro cho nữ diễn viên có tiếng kia.
Trong đám người ầm ĩ, nữ diễn viên kia tự nhiên lại sảng khoái đứng lên, nhận lấy micro song ca với anh ta.
Cô ta vốn là ca sĩ chuyển hình tượng, đương nhiên hát rất quen thuộc nhẹ nhàng, giọng hai người hòa vào nhau một cách hoàn mỹ, hoàn toàn không lộ ra chút kéo chân nào.
Úc Khả Khả thầm chậc lưỡi: [Thảo nào đám fan đều cắn đường CP của hai người họ, làm chuẩn bị thật sự rất đầy đủ, đến lời bài hát cũng không cần. Không biết đã tốn công bao lâu mới có thể đạt được sự ăn ý này.]
Hệ thống: [Từ lúc Nguyên Lịch vừa ký hợp đồng vào công ty, hai người này đã xào CP rồi, cô ta biết hát hết mấy bài này.]
Bởi vì thời gian đã muộn, mọi người cũng đã vất vả mệt mỏi một ngày rồi, thế nên tiết mục song ca của hai người này mặc nhận trở thành đoạn kết của tiệc lửa trại.
Vì thế ngoại trừ Úc Khả Khả, những người khác không biết chuyện đều không nhịn được hát theo, thỏa thuê hòa mình vào trong đó.
Tổng thể mà nói, tiệc lửa trại lần này rất đã.
Sau khi kết thúc tiệc, mọi người dập lửa, bắt đầu lục tục dọn đồ đạc.
Tổ Tiêu Hoán dựng tổng cộng bốn cái lều, đám con gái chia đôi, đương nhiên Trữ Tuyết và Úc Khả Khả cùng Doãn Tịnh Nhã một lều, nữ diễn viên có tiếng kia cùng Khương Kỳ và Trình Lộ cùng lều.
Trước kia vào trong lều rửa mặt, Úc Khả Khả chợt có linh cảm nhìn sang bên cạnh thì phát hiện Khương Kỳ và Trình Lộ đang đứng ngoài lều, không biết đang trò chuyện gì nhưng bầu không khí có vẻ rất thoải mái.
Hệ thống: [Hai cô ấy đang ôn chuyện trước kia, chỉ có điều là vẫn chưa phá hoàn toàn.]
[Còn sớm mà, không thể nhanh thế đâu.] Úc Khả Khả khẽ cười, không quay đầu lại mà đi vào trong lều: [Có điều đây không phải là khởi đầu rất tốt rồi sao?]
Hệ thống nghĩ ngợi: [Cũng đúng.]
Cô phấn khích nằm giữa Doãn Tịnh Nhã và Trữ Tuyết, vừa chúc nhau ngủ ngon xong, đang chuẩn bị ngủ lại cứ cảm giác hình như mình đã quên gì đó.
Úc Khả Khả: [Cậu quên buôn chuyện với tôi trước khi ngủ à?]
Hệ thống: [? Hôm nay đã xem nhiều vậy rồi, còn chưa đủ cho cô ngấm à?]
Úc Khả Khả nghĩ lại cũng phải, lại vẫn cảm thấy là lạ: [Thế tôi quên gì nhỉ?]
Hệ thống nghĩ ngợi giúp: [Có khi có khả năng này rồi, cô quên xem tin nhắn nhân vật phản diện nhắn lại cho cô rồi.]
Úc Khả Khả: ?
Đúng rồi, cô đợi tin nhắn lâu như vậy, lại bị tiếng hát của Lộ Sùng chọc cười mà quên béng mất!
Cô lập tức mở to đôi mắt long lanh, cầm điện thoại lên.
Quả nhiên, tin nhắn không biết Quý Cảnh Diệp đã trả lời từ lúc nào, đang lẳng lặng nằm ở phần tin chưa đọc.
Quý Cảnh Diệp: [Ừ.]
---
Lời tác giả:
Lộ Sùng: ? Thế nên chuyện này là lỗi của tôi ấy hả??