Trong ấn tượng của trợ lý Ôn, ngoại trừ trước mặt cô Úc, dường như cảm xúc của tổng giám đốc Quý rất ít khi biến động.
Mà lúc này, anh lại đang nhìn anh ấy với ánh mắt phức tạp đến mức khó mà miêu tả được.
Còn rõ ràng như vậy.
Việc này khiến trợ lý Ôn có cảm giác bên bờ vực sụp đổ một cách khó hiểu, giống như sau lưng mình đột nhiên có một chiếc nồi lớn nặng nề, hoặc cũng có thể là ngọn lục sơn trên đỉnh đầu ép anh ấy không thở nổi, tóm lại là có vẻ cực kỳ oan khuất.
Anh ấy nghĩ một lượt hành trình này hôm nay đều không phát hiện ra có gì bất thường cả, chuyện này không những không khiến trợ lý Ôn thở hắt ra mà trái lại trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ là vì cô Úc ư?
Nhưng rõ ràng ấy anh đã nghiêm chỉnh chấp hành lời dặn của tổng giám đốc Quý mà, dù cô Úc muốn đi đâu đều không ngăn cản, cũng tiếp đón cực kỳ chu đáo... mà.
Hay là anh ấy hiểu lầm ý của tổng giám đốc Quý rồi?
Kể cả như vậy đi chăng nữa, cùng lắm thì cô Úc chỉ tới chỗ nữ thư ký kia, những chỗ khác đều không ---
Đợi chút, nữ thư ký.
Trợ lý Ôn tức khắc không lộ ra biểu cảm gì nhưng thật ra trong lòng lại chấn động: Không phải tổng giám đốc Quý đã biết chuyện cô Úc cố ý tới gặp nữ thư ký đó chứ?
Anh ấy vô thức lộ ra vẻ mặt nặng nề.
Không xong rồi, có khi nào vì ngày mai mình bước chân trái vào công ty rồi đột nhiên bị sa thải không nhỉ.
Thật sự không nghĩ ra, trợ lý Ôn chỉ có thể dằn xuống những thấp thỏm và hoang mang trong lòng, nói ngắn gọn sau khi cô Úc tới công ty đã làm những gì.
Anh ấy vừa miêu tả vừa lén thăm dò vẻ mặt của Quý Cảnh Diệp, hy vọng có thể từ đó nhìn ra gì đó.
Nhưng càng khiến anh ấy hoang mang hơn là, tuy đúng là tổng giám đốc Quý đang nghe nhưng tâm trạng vẫn luôn rất bình tĩnh giống như rõ hành động của cô Úc như lòng bàn tay vậy.
Ngay cả khi anh ấy nhắc đến việc cô Úc tới chỗ nữ thư ký cũng không thấy anh có cảm xúc dao động rõ ràng nữa.
Cho đến khi trợ lý Ôn nói xong lời cuối cùng, dường như cô Úc đang ghi lại ghi chú gì đó quan trọng mới thấy Quý Cảnh Diệp đang liếc mình.
"..."
Trợ lý Ôn đột nhiên phát hiện, anh ấy lại có hơi hoài niệm dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác sợ hãi trước kia của tổng giám đốc Quý.
Bởi vì anh ấy cảm thấy, nếu như tổng giám đốc Quý nhìn anh ấy với ánh mắt kia lần nữa, khả năng anh ấy thật sự sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
Quý Cảnh Diệp: "Cô..."
Thấy rốt cuộc tổng giám đốc Quý muốn nói gì đó, trợ lý Ôn lập tức dựng tai lên.
Có điều đúng lúc này, trợ lý bên cạnh đối tác đang thấp giọng nói gì với anh ta, có vẻ như đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, anh ta đột nhiên ngẩng đầu cười lên: "Quả nhiên tình cảm giữa tổng giám đốc Quý và cô Úc rất tốt. Lần này tôi tới đột ngột, chắc không quấy nhiễu kế hoạch gì của hai người chứ?"
Mặc dù không tham gia bữa tiệc từ thiện tối ngày đó nhưng sau đó anh ta cũng có nghe nói chuyện cậu cả Quý tay nắm tay với cô Úc xuất hiện ở bữa tiệc, sau đó vung tiền như rác trong buổi đấu giá, giành được chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy cho vị hôn thê.
Khoảng thời gian đó, trong giới lại xôn xao lan truyền, ngay cả nhà họ Úc cũng vì thế được lợi, nhận được không ít trợ giúp.
Đối tác không nhịn được có hơi tiếc nuối vì không thể chứng kiến được cảnh tượng ấy.
Ngược lại không ngờ rằng lần này mình lại bất ngờ bắt gặp cô Úc tới tìm tổng giám đốc Quý.
Có thể nghe ra vẻ trêu chọc có thiện ý của anh ta, Quý Cảnh Diệp thu lại lời vừa định nói, rõ ràng hơi khựng lại.
Sau đó, anh vừa định phủ nhận "Không sao" thì nghe được giọng hệ thống vang lên trong đầu: [Mau mau kiềm chế lại, đối tượng được sắp xếp cho cô ra rồi kìa.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh đột nhiên nhếch bờ môi mỏng, dường như bên tai lại có nhẹ nhàng vọng lại câu cảm thán [May mà tôi được sắp xếp đối tượng trực tiếp, thật sự là quá tốt] kia của Úc Khả Khả.
Rõ ràng là cô chỉ thuận miệng nói nhưng âm cuối nhẹ nhàng lại mềm mại tựa như lông vũ triền miên ngã vào trong tim.
Trong lòng anh chợt nóng một cách khó tả.
Đối tác dám trêu như vậy chỉ xuất phát từ sự khoan khoái nhất thời sau khi ký được hợp đồng.
Đợi đến khi cuối cùng anh ta đã nhớ ra tính cách của tổng giám đốc Quý thì mới chợt muộn màng nhận ra mình đã lỡ miệng rồi.
Nhưng ngay lúc anh ta biết chắc tổng giám đốc Quý không thể nào đáp lại lời của mình, nghĩ có lẽ nên bổ sung thì đột nhiên thấy cậu cả Quý trước giờ luôn lạnh nhạt hờ hững, cao cao tại thượng lại thờ ơ liếc qua.
Quý Cảnh Diệp: "Ừ."
Đối tác: "... ?"
Đây là tổng giám đốc Quý?
Suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, anh ta vừa cẩn thận quan sát thử một phen thì phát hiện tổng giám đốc Quý thật sự không những hạ mình đáp lời mà còn thừa nhận, chuyện này khiến đối tác hoàn toàn không biết làm gì nữa.
Nụ cười trên mặt anh ta cứng lại, suýt nữa lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Có thể khiến tổng giám đốc nói như vậy, anh ta đến quấy rầy thật rồi hả?
Liệu có khi nào mình sẽ bị mang thù đó chứ?
---
Phòng làm việc.
Úc Khả Khả vẫn đang nghiên cứu sơ đồ quan hệ vất vả lắm mới vẽ được, nghe hệ thống tiếp tục giảng giải cho mình chuyện liên quan đến anh Ô xui xẻo.
[Vì tình cảm A quá hỗn loạn, thế nên vốn chỉ cần một người bạn trai che mắt nhưng sau khi chính thức gặp Ô thì lại rất thỏa mãn với cậu ta.] Hệ thống than thở: [Mà cậu Ô xui xẻo lại hoàn toàn không biết tình hình, vì thế chỉ coi là con người cô ta khá được, là đối tượng phù hợp để phát triển tình cảm, vì thế hai người cứ thế tiếp xúc thêm.]
Úc Khả Khả hiểu được chiều hướng sau đó, tổng kết nói: [Cho nên trợ lý Ôn... không phải, thật ra Ô được A coi như hiệp sĩ đổ vỏ mất rồi.]
Hệ thống: [Cũng có thể nói như vậy.]
Cô lập tức sinh lòng đồng cảm: [Quả nhiên xem mắt mù quáng không đáng tin. Trợ lý Ôn thật sự quá đơn thuần rồi, con trai ra ngoài cũng phải đề phòng bị lừa đó.]
Hệ thống: [Nói cho cùng thì đây là lần đầu tiên xem mắt, cậu ta còn có ấn tượng rất đẹp đẽ với A ấy.]
Lại còn là lần đầu tiên xem mắt á?
Chậc chậc, thế này thì có vẻ càng thảm rồi.
Úc Khả Khả hắng giọng, rồi lại cúi đầu nhìn sơ đồ quan hệ, nhìn thế nào cũng cảm thấy phức tạp lại vừa thán phục vừa kinh ngạc: [Còn nữa, tôi cứ cảm giác trong tình tay sáu này lại không có người nào vô tội cả.]
Khỏi nói, có duyên quá rồi.
Hệ thống: [Này không phải còn có một cậu Ô thứ bảy chịu khổ bị gạt tâm, hơn nữa sắp bị gạt thân đó sao?]
Cô lập tức không nhịn được bật cười: [Sao cậu lại độc địa như thế ha ha ha, xin lỗi, tuy tôi biết trợ lý Ôn thực sự rất thảm nhưng đúng là không nhịn nổi ha ha ha ha!]
Cho dù thật sự rất đồng cảm với trợ lý Ôn nhưng cô cũng thật sự không nhịn được cười.
Là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc công ty nhà họ Quý, đối tượng xem mắt được giới thiệu lần đầu tiên không những làm giả lý lịch mà đời sống tình cảm còn quá hỗn loạn. Thế mà trợ lý Ôn còn rất vừa ý cô ta, thậm chí còn muốn phát triển tiếp.
Nghe ý của hệ thống thì đối tượng xem mắt A kia có vẻ cũng hài lòng với trợ lý Ôn, hơn nữa còn muốn lừa cậu ta lên giường.
Thế này rõ là bị lừa xoay mòng mòng, đến q**n l*t cũng không còn mất.
Không biết sau khi trợ lý Ôn biết được, sau này còn có thể có ám ảnh tâm lý với chuyện xem mắt không ha ha ha.
Thảm, dù nghĩ thế này cũng đều rất thảm.
Lúc Úc Khả Khả đang bắt đầu gõ mõ, tính cứu vãn chút điểm công đức thì đột nhiên nghe hệ thống nhắc nhở: [Mau mau kiềm chế, đối tượng được sắp xếp cho cô ra rồi.]
Úc Khả Khả đắm chìm trong dưa mối tình tay sáu đã sớm quên chính mình đã từng thuận miệng nói những gì.
Có điều nghe thống nó dùng từ này, cô lại không hề căng thẳng, còn cẩn thận đánh giá: [Hình như câu này có lỗi ngôn ngữ rồi. Tôi cảm thấy cậu nên xóa hai chữ, như vậy thì sẽ mượt mà hơn.]
Hệ thống bị hỏi vặn thì thật sự kiểm tra lại một lượt: [? Hai chữ nào, nói tôi nghe thử xem.]
Úc Khả Khả: [Sắp xếp.]
Hệ thống kịp phản ứng lại: [... Tôi muốn report cô quấy rối.]
Sao nói cợt nhả hết lời này đến lời khác vậy.
Cuối cùng Úc Khả Khả kiềm chế lại, nghiêm túc nói: [Cho nên cuối cùng Quý Cảnh Diệp đã bàn chuyện xong với người ta rồi à?]
Hệ thống đồng ý, hơi dừng lại một lát rồi đột nhiên nói: [Ồ, đối tác này ...]
Cô vừa chuẩn bị đứng lên, nghe được lời này của hệ thống thì lập tức tò mò: [Sao sao, không phải đối tác cũng có dưa đó chứ?]
Hệ thống: [Cũng không phải, đợi chút, tôi đi xem thử.]
Úc Khả Khả: ?
Lần đầu tiên cô thấy hệ thống có vẻ không chắc chắn, cô càng không nén nổi tò mò.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy tin tức, cô thật sự khó chịu đến cồn cào, nghĩ dù gì bọn họ đều ở bên ngoài bèn dứt khoát đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài thì đúng là đi chưa được vài bước đã thấy Quý Cảnh Diệp và đối tác.
Khi bọn họ nghe được tiếng động, cô bèn dừng bước, giơ tay cười tủm tỉm chào: "Hi, mọi người bàn việc xong chưa?”
Không ngờ cô đột ngột đi ra, Quý Cảnh Diệp hơi khựng lại, nhất là khi nghĩ đến câu sửa lại “Đối tượng của cô đến rồi” kia, ánh mắt khẽ lay động, tai cũng râm ran nóng lên nhưng bên ngoài vẫn tỉnh bơ đáp lại một tiếng “Ừ”.
Có điều ngay sau đó, anh lại phát hiện ra Úc Khả Khả ra ngoài không phải để tìm mình.
Tuy thấy cô chào anh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đối tác, mà lúc này đối tác cũng đang nhìn chằm chằm cô.
Rõ ràng hai người đang quan sát lẫn nhau, có chút “Ta đã từng gặp vị muội muội này rồi”* một cách khó tả.
(*) Ta đã từng gặp vị muội muội này rồi: Có nguồn gốc từ Hồng lâu mộng, ý chỉ người chưa từng gặp lại có cảm giác rất quen thuộc, đã từng quen trước đó.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Ấn đường anh lập tức giật giật, có phải bọn họ bị bệnh không thế?
May mà trợ lý Ôn thấy tình hình không ổn bèn nắm tay lại đặt bên môi, khẽ ho một tiếng.
Được nhắc nhở, đối tác lập tức hoàn hồn, kịp phản ứng lại thì có thoáng xấu hổ không ngờ, vội vàng cười sờ gáy: "Đây là cô Úc à? Ngưỡng mộ đã lâu, vừa gặp thì đúng là danh bất hư truyền, hơn nữa thật sự rất xứng đôi với tổng giám đốc Quý."
Tổng giám đốc Quý để ý cô Úc này nhiều ra sao, vừa nãy anh ta đã cảm nhận được.
Sợ hành động thất lễ vừa rồi bị tổng giám đốc Quý ghim, đối tác vội vàng khen hai người thao thao bất tuyệt.
Ngược lại, Úc Khả Khả không hề xấu hổ, thản nhiên khẽ gật đầu, tiến lên vài bước khoác tay Quý Cảnh Diệp.
Sau đó lúc anh vô thức thu cánh tay lại, rũ đôi mắt lạnh lùng nhìn, cô hoàn toàn không sợ hãi nhìn lại rồi chợt cong mắt: "Quý Cảnh Diệp, vị này là?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh dời mắt, thản nhiên nói: "Giám đốc Vu."
Úc Khả Khả "À" rồi tự nhiên quay đầu chào hỏi giám đốc Vu: "Chào giám đốc Vu, nghe danh đã lâu."
Giám đốc Vu: "..."
Hóa ra vừa biết anh ta là ai mà cũng có thể được tâng bấc là "nghe danh đã lâu" sao?
Nhưng nghĩ lại, tên của anh ta lại do tổng giám đốc Quý giới thiệu đó, có vẻ cũng coi như "có tiếng" rồi.
Thế thì cô nói vậy cũng đúng.
Anh ta lập tức hiểu ra cười cười, lấy lòng nói: "Quả nhiên cô Úc là người tuyệt vời, rất thú vị."
Thấy vị giám đốc này nở nụ cười thoải mái hoàn toàn không hề miễn cưỡng, nghĩ đến ánh mắt tò mò nhìn nhau của hai người giống hệt nhau, rất có điệu bộ của hai con chồn trông nhau.
Úc Khả Khả lập tức cảm thấy anh ta thú vị: "Cũng vậy thôi."