Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 83

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Điều tra ra rồi, chuyện của giám đốc Vu này thật đúng là có chút khác thường.]

Úc Khả Khả lập tức phấn chấn: [Cậu nói đi được không, rốt cuộc là có chuyện gì?]

Hệ thống: [Là thế này.]

[Thật ra con người giám đốc Vu rất nghiêm túc, tình cảm với vợ cũng rất hòa thuận. Chỉ có chút đáng tiếc là tám năm trước con của bọn họ bị bắt cóc.] Thống nói: [Mà tám năm nay, hai vợ chồng bọn họ vẫn đang tìm kiếm cô bé, chưa từng từ bỏ, thậm chí cũng không có ý định muốn có thêm một đứa, đồng thời vì để cầu phúc cho đứa con bị thất lạc, bọn họ vẫn luôn làm từ thiện.]

Ánh mắt Úc Khả Khả nhìn chằm chằm giám đốc Vu chợt thay đổi.

Giờ đã tám năm rồi đó.

Cô không nhịn được khẽ hỏi: [Thế giờ bọn họ đã tìm được chưa?]

Hệ thống: [Chưa.]

Ngay lúc Úc Khả Khả thở dài tiếc nuối, vẻ mặt Quý Cảnh Diệp cũng chợt thay đổi.

Không biết anh nghĩ đến điều gì, mắt khẽ chớp.

Có điều hệ thống nhanh chóng nói tiếp: [Nhưng tôi vừa phát hiện thật ra đứa bé này ở ngay bên cạnh bọn họ.]

Úc Khả Khả: [? Là sao?]

[Thì chính là trợ lý bên người giám đốc Vu ấy, thì ra cô ta đã yêu đơn phương giám đốc Vu nhiều năm, vì thế tám năm trước đã lén mua chuộc bảo mẫu bắt cóc đứa bé đi.] Giọng hệ thống có phần bất bình: [Hơn nữa vì để hả giận, cô ta thường xuyên đánh mắng bé gái giống với vợ của giám đốc Vu, giày vò đứa bé kinh khủng.]

Úc Khả Khả thầm hít mạnh một hơi.

Đây là loại người b**n th** gì đây, bắt cóc đứa bé để giày vò nó và vợ chồng giám đốc Vu, nhằm trút ra sự căm phẫn vì tình yêu cầu mà không được?

Thật là ác độc.

Cô vô thức kéo chặt tay Quý Cảnh Diệp, đưa mắt nhìn nữ trợ lý.

Chỉ thấy gương mặt cô ta thanh tú, lúc này đang đứng sau lưng giám đốc Vu, nở nụ cười tỏ vẻ cung kính, hoàn toàn không nhìn ra chút khác thường nào.

Úc Khả Khả: [Giám đốc Vu biết tâm tư của cô ta không, hay là có hiểu lầm gì với cô ta không?]

[Không có gì cả, giám đốc Vu này giữ mình rất trong sạch, hơn nữa còn rất yêu vợ mình.] Hệ thống nói với vẻ tiếc nuối: [Lúc nữ trợ lý vừa vào công ty đã bị cấp trên quấy rối t*nh d*c, được giám đốc Vu bất ngờ phát hiện ra cản lại. Sau đó vì thấy cô ta có năng lực nên thăng chức cho cô ta lên chức trợ lý.]

[Cho nên cô ta cứ vậy thích giám đốc Vu hả?] Úc Khả Khả đã hiểu ra, không nhịn được chậc lưỡi: [Này không phải lấy oán trả ơn sao?]

[Chứ còn gì nữa.] Hệ thống cũng thở dài: [Hơn nữa vợ của giám đốc Vu đối xử rất tốt với cô ta, nhiều năm hai người họ đều đối xử với cô ta như em gái, còn thường xuyên mời cô ta đến nhà.]

Úc Khả Khả: [Thế thì càng ác độc.]

[Đúng vậy. Mặc dù nữ trợ lý yêu đơn phương giám đốc Vu, nhưng cô ta từng chứng kiến tận mắt giám đốc Vu từ chối cấp dưới ra sao, hơn nữa còn không hề nể nang điều người ta đi.] Hệ thống tiếp tục kể: [Vì thế cô ta vẫn luôn che giấu tình cảm, không dám vượt quá ranh giới, đương nhiên giám đốc Vu cũng không hề phát hiện ra.]

Úc Khả Khả: [Nhưng ngày nào cô ta cũng chứng kiến vợ chồng giám đốc Vu ân ái, nhẫn nhịn trong lòng quá lâu, vì ghen ghét nên hành động bất thường hả?]

Hệ thống: [Gần như thế.]

Cô vô thức chậc lưỡi trong lòng.

Vì thế nữ trợ lý đang nghe giám đốc Vu nói chuyện với người khác chợt cảm giác sự khác thường, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt nhìn qua của cô Úc kia.

Không biết có phải cô ta ảo giác hay không, tuy cô Úc có vẻ ngây thơ, xinh đẹp như trong truyền thuyết nhưng đôi mắt hạnh trong trẻo ấy lại có vẻ chán ghét không hề che giấu, như thể đang nhìn vào con bọ gì đó sống trong khe cống hôi thối khiến người ta ghét.

Bị ánh mắt đăm đăm khiến người ta khó chịu này nhìn, nữ trợ lý cứ cảm thấy dường như mình chính là một con chuột đê hèn xấu xí, chỉ xứng sống trong bóng tối ngấp nghé thứ không thuộc về mình vậy, ánh mắt ấy khiến cô ta chợt lạnh sống lưng trong vô thức, không thể chịu nổi lui về đằng sau một bước.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy ánh mắt Úc Khả Khả như có thể nhìn thấy lòng người, có vẻ như đã phát hiện ra bí mật kinh khủng bị mình che giấu tận đáy lòng vậy.

Nữ trợ lý nghĩ đến "thành tựu" cô gái này từng đạt được trong bữa tiệc, da đầu càng không nhịn được run rẩy, bắt đầu nghĩ ngợi lung tinh.

Mà họa vô đơn chí là, đúng lúc này, vị tổng giám đốc Quý cao cao tại thượng kia, không biết tại sao cũng lại nhìn đến cô ta. Chỉ thấy gương mặt anh vốn lạnh nhạt thâm trầm vốn cực kỳ mang tính công kích, lúc này đôi mắt đen lạnh nhạt hờ hững nhìn từ trên xuống càng toát ra vẻ rét lạnh nguy hiểm, có cảm giác bị chèn ép khó nói thành lời.

Nữ trợ lý: "..."

Bị hai người này nhìn, cô ta căng thẳng suýt nghẹt thở, cả người vô thức toát ra mồ hôi lạnh.

Nhưng cô ta cảm thấy bí mật của mình đã được giấu rất kỹ, không thể nào có chuyện bị người khác phát hiện ra được.

Dù sao chuyện đã xảy ra được tám năm, sao bây giờ có thể có người vừa chạm mặt đã lập tức biết ngay được?

Nghĩ vậy, nữ trợ lý lập tức bình tĩnh lại, càng cảm thấy chắc chắn là ảo giác rồi.

Chưa biết chừng tâm lý ghen ghét của cô Úc quá mạnh, phát hiện mình chỉ có thể đợi trong phòng làm việc mà cô ta lại được theo giám đốc Vu ra vào phòng họp nên cảm thấy bất mãn thì sao?

Hình như giám đốc Vu cũng phát hiện có gì đó khác thường, dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn bình tĩnh đứng trước nữ trợ lý.

Chứng kiến anh ta chắn hẳn nữ trợ lý đằng sau, có vẻ như bảo vệ cô ta, Úc Khả Khả lập tức cảm thán: [Con người giám đốc Vu này đúng là tốt thật, đáng tiếc nữ trợ lý hoàn toàn phụ ý tốt của anh ta.]

Hệ thống đồng ý: [Lòng lang dạ sói.]

Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng lúc chạm phải ánh mắt của Úc Khả Khả và Quý Cảnh Diệp, giám đốc Vu không biết tại sao lại đột nhiên chột dạ sờ gáy.

Lạ thật, sao cứ có cảm giác như mình đã làm gì sai chuyện gì thế nhỉ?

Có điều vừa liên tưởng đến chuyện gì, anh ta vội vàng cười nói: "À, ban nãy tổng giám đốc Quý còn chê tôi quấy rầy kế hoạch đã sắp xếp từ trước của hai người đây mà.”

“Hiện giờ đã ký xong hợp đồng, chúng tôi không tiếp tục làm bóng đèn khiến hai người chán ghét nữa.” Giám đốc Vu nghiêng người lặng lẽ ra hiệu với nữ trợ lý rồi lại cười với bọn họ: "Vậy không quấy rầy tổng giám đốc Quý và cô Úc nữa nha."

Úc Khả Khả: ?

Nghe anh ta nói vậy, cô lập tức nghiêng đầu nhìn Quý Cảnh Diệp, tò mò hỏi: "Kế hoạch đã sắp xếp trước gì cơ?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh hờ hững liếc cô: "Không nghe hiểu câu xã giao à?"

Giám đốc Vu đã chuẩn bị nhấc chân ra ngoài, lại nghe được câu đáp của tổng giám đốc truyền tới bên tai, anh ta lập tức mất thăng bằng, chân trái vấp chân phải suýt nữa ngã úp mặt xuống.

May mà được nữ trợ lý kịp thời đỡ, anh ta đứng vững lại, lập tức tỏ vẻ một lời khó nói hết quay đầu lại, lần nữa nhìn về đôi vị hôn phu - thê này.

Không phải chứ, anh ta vẫn còn ở đây mà, sao tổng giám đốc Quý đổi giọng vậy chứ?

Chẳng lẽ không lo anh ta sẽ lật tẩy --- Đợi chút.

Giám đốc Vu nhanh chóng dừng suy nghĩ vô cùng nguy hiểm này lại, hậm hực nghĩ lại: Đúng là anh ta không có lá gan này.

Mà lúc này, thấy Úc Khả Khả đã dịch lại cực gần, đang tò mò ngẩng mặt lên nhìn Quý Cảnh Diệp: "Thật à? Thế sao giám đốc Vu lại nói thế, chắc chắn là có chuyện gì rồi đúng không? Rốt cuộc là anh đã sắp xếp kế hoạch gì đó, sao tôi không biết?"

Dường như cô không cần thở, vừa mở miệng là hỏi một tràng.

Quý Cảnh Diệp lại vẫn giữ sự lạnh lùng, rũ mắt nhìn chằm chằm đầu cô lắc qua lắc lại, có vẻ cực kỳ thờ ơ giống như lời vừa rồi không phải anh nói vậy.

Giám đốc Vu: "..."

Tuy mặt tổng giám đốc không thay đổi gì nhưng không biết tại sao lại cho anh ta cảm giác như Quý Cảnh Diệp đang rất khoái vậy.

Cho nên rốt cuộc là tổng giám đốc Quý đang giỡn với vị hôn thê hay vì chột dạ mới đổi giọng thế?

... Thanh niên ấy mà!

Nhớ tới mình và vợ cũng đã từng vậy, anh ta vô thức cười lắc đầu rồi thu lại thoáng chút kỳ lạ vì bọn họ dọa đến nữ trợ lý.

Úc Khả Khả thấy Quý Cảnh Diệp không chịu nói đành tự suy đoán, cô nghĩ mình vốn không hề báo cho tài xế mà tài xế lại đợi sẵn ở đó thì khả năng là Quý Cảnh Diệp vẫn luôn chú ý nên mới biết được khoảng khi nào cô kết thúc việc quay gameshow và trả lời tin nhắn.

Cô tỏ vẻ bừng tỉnh, nói với vẻ nghiêm túc: "Tôi biết rồi, có phải ban đầu anh định đi đón tôi, nhưng vì chuyện hợp đồng thành ra chậm trễ, cho nên chỉ có thể dặn lái xe đi đón tôi à?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Úc Khả Khả: "Anh không nói lời nào, có phải là vì bị tôi đoán trúng rồi hay không, nên là đang ngại hả?"

Quý Cảnh Diệp rũ mắt, chậm rãi hỏi lại: "Sao tôi phải đón cô, sao lại ngại?"

"Bởi vì ---" Cô nghĩ ngợi rồi khẽ chớp mắt: "Tối qua tôi nhắn tin cho anh, anh rất vui vẻ nên muốn cho tôi bất ngờ à?"

Úc Khả Khả thật sự càng nói càng trôi chảy: "Nhưng vì giờ kế hoạch bất ngờ đi tong nên đương nhiên sẽ không nói cho tôi biết, kết quả lúc này lại bị tôi đoán trúng, thế nên anh cảm thấy ngại!"

Úc Khả Khả: [Wow, lúc này chị đây chính là Sherlock Holmes! Đúng là một phút tỏa sáng mà!]

Hệ thống lập tức vỗ tay tâng bốc cô "bốp bốp bốp".

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh tỉnh rụi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cong cong, cười lên trông cực kỳ ngọt ngào của cô rồi chợt nhớ đến trước kia lúc cô bừng bừng hứng thú thảo luận với hệ thống, cảm thán đám chú hai Quý rất biết tưởng tượng, sao cô không nói mình cũng giỏi tưởng tượng đi, hơn nữa còn có khả năng vo tròn cho kín kẽ đến là đặc biệt?

Thấy anh không phản bác, Úc Khả Khả không những không bớt lại mà trái lại được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Có điều anh không cần ngại đâu, không sao cả." Thấy cô nghiêm túc an ủi, nụ cười trên mặt lại càng lúc càng rạng rỡ: "Anh xem, dù anh không thể tới đón tôi nhưng không phải tôi đã chủ động tới tìm anh rồi sao?"

Cuối cùng, Úc Khả Khả nghiêm túc và cẩn thận tổng kết lại: "Cho nên, thật ra chúng ta đều đang nỗ lực hướng về nhau đó."

Hệ thống cũng tâng bốc theo: [Ui, thì ra là thế.]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Chủ động tới tìm anh?

Anh thầm nhắc lại câu nói của cô, từ trên nhìn xuống chăm chăm vào đôi mắt trong trẻo chứa ý cười của cô, lập tức lặng lẽ cười nhạo.

Nếu như không phải cô vừa tới công ty đã lao tới chỗ nữ thư ký kia thì đúng là có khả năng anh sẽ tin.

Rõ ràng là vì cô muốn ăn dưa nên mới cố ý tới đây, giờ lại bị cô nói thành gì mà "nỗ lực hướng về nhau" được.

Đúng là vẫn biết nói hươu nói vượn như trước đây.

Anh chợt liếc qua giám đốc Vu nói phải đi trước đó, lúc này đang dựng thẳng lỗ tai, cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn sang bên đây.

Ấn đường anh lập tức giật giật, vừa muốn lạnh lùng không hề nể nang phủ nhận lại chợt nghĩ, hình như trước khi Úc Khả Khả buôn dưa với hệ thống thì câu hỏi đầu tiên của cô chính là anh có ở công ty hay không.

... Cho nên lời cô nói là thật à?

Chẳng qua là lúc đến tìm anh, tiện thể ăn dưa mà thôi.

Anh nghĩ lại trước đó anh có việc, Úc Khả Khả mới đành phải đợi trong phòng làm việc, vẻ mặt cậu cả Quý chợt dịu đi: "Về rồi nói."

Giám đốc Vu: "..."

Trợ lý Ôn: "..."

Thấy tổng giám Quý dễ dàng được dỗ dịu lại, bọn họ không nhịn được thầm cảm thán.

Này chắc là vỏ quýt dày có móng tay nhọn ư?

Cũng vì vậy, giám đốc Vu đã có thể xác nhận được thắc mắc trước khi ra ngoài "Tổng giám đốc đang giỡn hay là chột dạ": E là có cả hai.

---

Lời tác giả:

Giám đốc Vu dù sợ hãi vẫn không nhịn được ăn dưa: Chậc chậc, không phải chứ tôi bảo, tổng giám đốc Quý còn không bằng tôi đâu nhé [Tự tin].

Bình Luận (0)
Comment