Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 84

Giám đốc Vu thấy vui bèn không nhịn được nhớ lại những chuyện thú vị khi mình còn hẹn hò với vợ.

Nhưng lúc anh ta vô thức nở nụ cười thì đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Anh ta nghi ngờ ngẩng đầu lên theo bản năng thì đúng lúc chạm phải ánh mắt Quý Cảnh Diệp đưa tới.

Tuy ánh nhìn lạnh lùng thâm trầm không cảm xúc lại khiến người ta sợ lạnh sống lưng một cách khó tả, hơi thở cũng như vô thức ngưng lại.

Giám đốc Vu: "..."

Nụ cười trên mặt anh ta lập tức cứng lại rồi dần dần biến mất.

Nghĩ đến ban nãy rõ ràng mình đã nói phải đi, kết quả bây giờ vẫn không nhúc nhích nổi một bước, vẫn còn hóng chuyện một cách lộ liễu và cái quan trọng nhất là, anh ta còn đi hóng chuyện của tổng giám đốc Quý nữa.

Tía ơi, anh ta ăn phải tim gan mật gấu gì mà mới dám làm vậy?

Giám đốc Vu ý thức được chính mình đã làm gì, chợt cảm thấy nguy cơ, anh ta lập tức sợ hãi hít mạnh một hơi.

Cả người anh ta không kìm được run rẩy, ngượng ngùng sờ mũi.

"À---" Anh ta cố gắng trấn định lại, cố thăm dò thêm: "Nếu tổng giám đốc Quý đã giải thích rõ hiểu lầm vậy thì chắc là không cần đến tôi nữa rồi ha ha, vậy chúng tôi xin phép đi trước nhé?"

Úc Khả Khả quay đầu đã chứng kiến cảnh này, không nhịn được cười: [Giám đốc Vu này thú vị thật đấy, hơn nữa còn rất khéo miệng.]

Hệ thống: [Cho nên anh ta mới có thể chọc vào đào hoa độc như trợ lý nữ kia đó.]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh không nhìn nữa, hờ hững gật đầu.

Thấy tổng giám đốc có vẻ không ghi thù, lúc này giám đốc Vu mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh ta nở nụ cười thân thiết, chợt nghĩ đến gì đó rồi khẽ gật đầu với Úc Khả Khả: "Vậy chúng tôi đi đây, cô Úc."

Trợ lý Ôn: "Giám đốc Vu, mời đi bên này."

Trợ lý Ôn đã kiềm chế lại cảm xúc khi trước, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Anh ấy ấn mở cửa thang máy, nở nụ cười nho nhã, lịch sự, làm động tác tay "mời" với giám đốc Vu và trợ lý nữ.

Thấy lúc này hai người họ sắp đi thật rồi, nữ trợ lý vẫn đang căng thẳng từ từ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới vơi đi cảm giác lo lắng.

Có lẽ trước đó hai người Quý Cảnh Diệp và Úc Khả Khả mang đến áp lực quá lớn, sau đó dù có được giám đốc Vu bảo vệ đằng sau, cô ta lại không còn cảm giác an toàn và ngọt ngào hạnh phúc như trước nữa.

Chỉ một lòng muốn rời đi, thậm chí khi phát hiện giám đốc Vu vẫn không nhúc nhích, cô ta còn có phần trách móc anh ta không để ý tới tâm trạng của mình.

Vừa sải bước vào thang máy, nghĩ đến sau khi trở về có thể tìm con bé kia để trút giận, cuối cùng gương mặt trắng bệch của trợ lý nữ đã lộ ra vẻ tươi cười.

Mà giám đốc Vu hoàn toàn không hề hay biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ thấy cảm xúc của cô ta tốt lên, còn an ủi vỗ vai cô ta.

Nhưng đúng lúc này, bọn họ lại thấy Úc Khả Khả đột nhiên mở miệng: "Giám đốc Vu, đúng lúc tôi có việc xuống dưới, hay là chúng ta đi cùng đi?"

Nụ cười vừa hé của trợ lý nữ lập tức cứng đờ lại.

Sao con người này cứ như âm hồn bất tán thế?

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Úc Khả Khả lại tỉnh bơ, không hề cảm thấy lời này của mình khiến người khác giật mình cỡ nào, chỉ thấy sau đó cô cười tủm tỉm ngẩng mặt, chống lại đôi mắt đen trầm tĩnh hoàn toàn không bất ngờ của Quý Cảnh Diệp, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi chợt nhớ ra có việc phải làm, sẽ quay lại ngay thôi, Quý Cảnh Diệp, anh đợi tôi nha."

Quý Cảnh Diệp ngừng lại một thoáng rồi bình tĩnh nhìn giám đốc Vu: "Ừ."

Giám đốc Vu lập tức toát mồ hôi.

Mặc dù Úc Khả Khả nói có chuyện... nhưng sao anh ta cứ cảm giác hai người này đang ẩn ý, hơn nữa còn nhìn về phía mình vậy?

Sau khi nhận được câu trả lời, Úc Khả Khả lập tức thoải mái bước tới.

Lúc đi ngang qua trợ lý Ôn, hình như cô nghĩ đến gì đó bèn thấp giọng nói với anh ấy vài câu.

Ngay sau đó, trợ lý Ôn thoáng lộ ra chút kinh ngạc, có điều liếc Quý Cảnh Diệp ở đằng sau, anh ấy vẫn cẩn thận gật đầu: "Cô yên tâm."

Giám đốc Vu chứng kiến Úc Khả Khả dặn dò rồi cực kỳ tự nhiên đi vào thang máy, thậm chí còn khẽ gật đầu với mình, anh ta nghĩ vốn mình đã quấy rầy đến kế hoạch từ trước của đôi vị hôn phu thê này, giờ tự dưng lại bị kéo vào. Ánh mắt anh ta vô thức nhìn quanh: Cứu cứu, lần này anh ta có thể trở về nguyên vẹn chứ?

Cửa thang máy đóng lại xong, trong không gian có vẻ ngập tràn không khí xấu hổ lại yên lặng.

Dường như phát hiện ra sự khác thường của hai người, Úc Khả Khả nghiêng đầu nhìn bọn họ, sau đó an ủi với ngữ điệu chân thành: "Giám đốc Vu đừng căng thẳng, thật ra tôi nói nghe danh đã lâu là thật. Tôi vẫn luôn nghe nói tình cảm của giám đốc Vu với vợ rất tốt, hơn nữa còn làm từ thiện thường xuyên, cho nên tôi rất có thiện cảm với hai người."

Giám đốc Vu chợt hiểu ra, lập tức niềm nở: "Chuyện đó có tính là gì đâu, không phải tình cảm giữa tổng giám đốc Quý và cô Úc cũng rất tốt sao?"

"Cũng được thôi." Úc Khả Khả trả lời rất thản nhiên rồi hỏi thêm: "Có điều, sao lần tham gia tiệc tối từ thiện lần trước không thấy vợ chồng giám đốc Vu nhỉ?"

Giám đốc Vu hơi khựng lại, vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười: "Haizz, lúc đó chúng tôi đang ở chỗ khác, không thể về kịp trong chốc lát được. Có điều sau khi nghe nói tổng giám đốc Quý và cô Úc tham gia tiệc tối, tôi và vợ đều rất tiếc nuối, hai chúng tôi lại bỏ lỡ cơ hội đó."

Hệ thống: [Đúng lúc ấy bọn họ nhận được điện thoại của cảnh sát, vừa phá được một vụ án lừa bán, nghe nói trong đó có một cô bé có mặt mũi tương tự, hai vợ chồng họ đã vội vã tới, kết quả vẫn là công dã tràng.]

Nhìn vẻ tươi cười không hề khác thường trên mặt giám đốc Vu, ung dung tựa như thật sự chỉ là hai vợ chồng họ đang ở nước ngoài giải sầu.

Ai có thể ngờ được thật ra lúc ấy bọn họ đang bôn ba vì việc này đâu?

Úc Khả Khả gật đầu, cũng không lộ ra vẻ gì khác thường: "Thì ra là thế."

"Hơn nữa, ban nãy thấy mối quan hệ của giám đốc Vu và trợ lý có vẻ rất tốt, cảm giác không giống ông chủ và cấp dưới cho lắm." Cô đưa mắt nhìn, giọng vui vẻ bâng quơ: "Hai người là họ hàng à?"

Trợ lý nữ chợt ngẩng đầu lên.

Giám đốc Vu thoáng kinh ngạc, có điều anh ta không cảm thấy có gì khác thường, chỉ coi là cô Úc đang tìm chủ đề nói chuyện, an ủi bọn họ đừng căng thẳng.

Vì thế anh ta cũng cởi mở cười lên, trò chuyện theo chủ đề Úc Khả Khả gợi lên: "Mắt nhìn của cô Úc thật tốt, có thể nhìn ra cả điều này à? Đúng thế, Tiểu Dương theo tôi nhiều năm, trước giờ vẫn luôn làm việc cẩn thận đúng đắn, đó giờ tôi và vợ vẫn coi cô ấy là người nhà."

"Hơn nữa so với tôi, vợ tôi còn thích Tiểu Dương hơn, quan hệ giữa hai người rất tốt." Có lẽ nghĩ đến bầu không khí khác thường giữa trợ lý nữ và Úc Khả Khả trước đó, giám đốc Vu còn bâng quơ nói thêm một câu: "Thật sự là, nếu như không phải Tiểu Dương không muốn thì vợ tôi đã nhận Tiểu Dương làm em gái rồi."

Úc Khả Khả vô cùng ngạc nhiên nói: "Thảo nào. Có điều mối quan hệ mấy người tốt thế, sao trợ lý của anh lại không muốn?"

"Hình như có liên quan đến gia đình của Tiểu Dương, có mâu thuẫn gì đó với người nhà..." Giám đốc Vu nghĩ ngợi, rồi quay đầu nhìn về phía trợ lý nữ: "Với cả đã nhiều năm rồi, Tiểu Dương, cô vẫn chưa đổi ý à?"

Ai mà chịu làm em gái người phụ nữ kia chứ

Trợ lý vô thức cắn môi, thầm cười khẩy trong lòng.

Nhưng dưới ánh mắt quan tâm của giám đốc Vu, cô ta hít một hơi thật sâu rồi thuần thục tỏ vẻ áy náy và cảm động: "Xin lỗi giám đốc Vu, tôi biết anh và vợ đều đối xử với tôi rất tốt, tôi vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Nhưng tôi thật sự không xứng có người nhà, cũng sợ là..."

"Haizzz, nói gì vậy." Giám đốc Vu không đồng ý phất tay áo: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có hơi một tí lại hạ thấp bản thân, gì mà xứng hay không, người nhà mà còn có thể dùng từ này để hình dung sao?"

Có vẻ thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt trợ lý nữ, anh ta lại hạ giọng động viên: "Có điều chúng tôi tôn trọng suy nghĩ của cô, dù có nhận hay không, chúng tôi đều đối xử với cô như em gái."

Trợ lý nữ: "... Vâng."

Đề tài nói chuyện này khiến trợ lý nữ khó chịu khắp người, sắp không chịu nổi muốn gào thét cả tiếng lòng lên.

Cô ta lập tức lẳng lặng liếc Úc Khả Khả với ánh mắt trách móc, ai ngờ lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.

... Úc Khả Khả vẫn đang liếc cô ta, dường như đang quan sát cẩn thận phản ứng của cô ta.

Trợ lý nữ lập tức sợ hãi, cả người vô thức rét run.

Cô ta hoàn toàn không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại thu hút sự chú ý của Úc Khả Khả, lại dùng ánh mắt dò xét để quan sát cô ta lần nữa.

Vì vậy, thấy thang máy mở cửa ra, mắt cô ta sáng lên như lần nữa lấy lại được cơ hội sống, vội vàng nói: "Giám đốc Vu, tôi đi xem xe của chúng ta đỗ ở đâu, anh ở đây đợi chút nhé."

Còn giám đốc Vu vốn đang hứng thú nói chuyện, lại thấy cô ta trốn tránh chủ đề, chỉ đành tiếc nuối gật đầu: "Được, đi đi."

Quay đầu lại thấy Úc Khả Khả như đang nhìn bóng lưng trợ lý nữ nhà mình, anh ta vừa cười vừa nói đỡ: "Con người Tiểu Dương này ấy, tuy thi thoảng có lúc sẽ hạ thấp bản thân nhưng thật ra rất tốt tính, năng lực cũng xuất chúng."

Úc Khả Khả "À" một tiếng: "Vậy à?"

"Đúng vậy, tôi nói ấy, vốn là gia đình cô ấy hại cô ấy." Giám đốc Vu lại thở dài, cảm thán: "Không biết cô ấy đã từng chịu tổn thương gì mà thật sự tránh người nhà như tránh tà."

Úc Khả Khả: [E là không phải chịu tổn thương từ gia đình mà chẳng qua là vốn không muốn làm người nhà của bọn họ, nhất là em gái của vợ giám đốc Vu thôi.]

Hệ thống: [Thì rõ ràng mà. Cô ta ghen tị đến nỗi chỉ cần thấy vợ giám đốc Vu thì trở về sẽ tra tấn con bé cho hả giận, làm sao mà chịu nổi cô ấy gọi mình là em gái?]

"Thế thì đúng là thảm thật đấy." Cô tỏ vẻ đồng cảm gật đầu: "Nói vậy, hình như cô Dương không có người nhà khác à? Cô ấy kết hôn chưa?"

"Chưa. Không phải do chuyện gia đình sao, cô ấy thích ở một mình." Giám đốc Vu cũng rất bất đắc dĩ: "Chuyện này, tôi và vợ đều đã từng động viên, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết, chúng tôi cũng hết cách."

Anh ta lắc đầu: "Cô Úc, cô không biết đâu, Tiểu Dương rất giữ khoảng cách, hơn nữa rất để ý chuyện đời tư. Ngay cả chúng tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu, cho nên tôi cảm thấy nếu bắt cô ấy mở lòng đón nhận người khác thì e là rất khó."

Úc Khả Khả đột nhiên "ồ" lên, hình như có vẻ kinh ngạc: "Vậy thì không phải đâu."

Giám đốc Vu khẽ giật mình, hỏi lại theo bản năng: "Không phải chỗ nào?"

"Thật ra vừa ban nãy, tôi chợt nhớ ra hình như tôi đã từng gặp cô Dương rồi." Cô tỉnh bơ mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói bừa, mặt tỏ vẻ thắc mắc: "Vừa khéo lúc đó tôi thấy cô ấy đang dạy bảo một cô bé, hình như cô bé ấy còn khóc mãi gọi cô ấy là "mẹ", cầu xin cô ấy đừng đánh nữa thì phải, chẳng lẽ hai người họ không phải là mẹ con à?"

Giám đốc Vu lập tức giật mình: "... Hả? Không thể nào có chuyện này, có phải cô Úc Nhìn nhầm rồi hay không?"

"Chắc là không đâu. Cho nên ban nãy tôi vẫn luôn quan sát cô Dương, xác nhận người đó chính là cô ấy." Úc Khả Khả lắc đầu, còn làm như thật mô tả: "Hình như cô bé đó chừng mười tuổi thì phải, người đầy vết thương, mặc quần áo cũ rộng thùng thình, nhìn cực kỳ đáng thương. Hơn nữa tôi nhớ là cô Dương mặc rất thời thượng, mẹ con khác biệt lớn quá."

Giám đốc Vu: "... Mười tuổi ư?"

Mặc dù anh ta không nghi ngờ nhưng lại vô thức chú ý đến con số này.

Con của anh ta và vợ cũng bị thất lạc khi vừa sinh nhật tròn ba tuổi, cũng là một cô bé đáng yêu.

Giờ đã tám năm trôi qua, khoảng mười một tuổi rồi.

Có điều tính thử thời gian thì khi đó Tiểu Dương đã đi theo bọn họ rồi.

Sao có thể có một đứa con chừng mười tuổi lại ăn mặc rách nát, nghi là bị ngược đãi được?

"Bởi vì ấn tượng rất sâu cho nên ban nãy thấy cô Dương, tôi vừa nhìn đã nhận ra cô ấy." Cô nói với giọng chân thành: "Có điều nếu giám đốc Vu đã khen cô ấy thế, có khi lúc trước là tôi hiểu lầm rồi."

Tuy suy nghĩ hơi hỗn loạn nhưng giám đốc Vu vẫn cố giữ bình tĩnh, vô thức gật đầu: "Đúng đó, tuyệt đối không có khả năng Tiểu Dương ngược đãi trẻ con đâu, chắc chắn là cô hiểu lầm..."

"Giờ nghĩ lại cũng thấy lạ." Không đợi anh ta nói hết câu thì lại nghe Úc Khả Khả nói: "Dù sao nhìn vẻ ngoài của đứa bé kia không giống với cô Dương, chưa biết chừng là họ hàng thì sao?"

Giám đốc Vu hơi khựng lại, chần chừ lắc đầu: "Tiểu Dương khẳng định là mình không có họ hàng."

Úc Khả Khả "À" lên: "Thế là chắc là nhận nuôi chăng?"

Giám đốc Vu càng chần chừ: "... Nhưng mà hình như tôi chưa từng nghe nói đến việc này? Hơn nữa nếu Tiểu Dương rất ghét trẻ con, không giống người sẽ làm vậy."

Lúc này Úc Khả Khả không nói tiếp, chỉ dùng đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời lặng lẽ nhìn anh ta, như đang hỏi thăm trong im lặng: Thế thì còn khả năng nào, rốt cuộc đứa bé đó tới từ đâu?

Giám đốc Vu: "..."

Đúng rồi, nếu đã không có khả năng thì rốt cuộc cô bé ấy tới từ đâu?

Ý thức mình đã loại bỏ tất cả khả năng, anh ta không nhịn được tỏ vẻ ngượng ngùng, cuống quýt bổ sung: "Cũng, cũng có thể là Tiểu Dương không kể mà thôi, dù sao cô ấy vốn không quá thích kể chuyện riêng của mình."

Úc Khả Khả có vẻ chỉ thuận miệng kể, nghe anh ta giải thích như vậy bèn gật đầu: "Chắc vậy, dù sao đây là chuyện riêng, không kể cho hai người cũng rất bình thường."

Giám đốc Vu: "..."

Tuy câu này có vẻ như không có gì bất thường nhưng tự dưng anh ta nghe được lại cảm thấy không được xuôi lắm.

Chuyện nhà anh ta, Tiểu Dương biết hết, hơn nữa còn có thể đến nhà mình bất cứ lúc nào, thậm chỉ thi thoảng anh ta và vợ cãi nhau, cô ấy đều đặc biệt quan tâm.

Đến giờ nghĩ lại cẩn thận, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết về tình hình của Tiểu Dương. Mà ngay cả việc cô ấy có một đứa con mười tuổi đều không kể ra ngoài.

Nếu như là ông chủ và cấp dưới bình thường thì khoảng cách này không có vấn đề gì, nhưng không phải bọn họ đối với nhau như người nhà sao?

Giám đốc Vu: "..."

Lẽ nào thật sự anh ta và vợ vẫn luôn tự mình đa tình, Tiểu Dương từ chối rất nghiêm túc, chưa biết chừng thấy bọn họ phiền muốn chết thì sao?

Nghĩ vậy, anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, còn không nhịn được cảm thấy có phần xấu hổ.

Úc Khả Khả: "Có điều, tôi vẫn cảm thấy đứa bé kia không giống như con mà cô Dương nhận nuôi."

Giám đốc Vu có tính tò mò cực lớn, có thể nhận ra được từ hành động lúc bị Quý Cảnh Diệp làm cho sợ hãi mà vẫn cố chấp đứng đó ăn dưa.

Bởi vậy dù lúc này chịu đả kích, nghe cô nói vậy, anh ta vẫn không nhịn được hỏi: "Là sao?"

Bình Luận (0)
Comment