Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 85

"Bởi vì tôi chợt nhớ đến, cô Dương có mắng đứa bé kia là "đồ con hoang" còn nói loáng thoáng gì mà... Muốn trách thì trách cái mặt của của nó các kiểu."

Cô tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhìn anh ta có phần rối rắm thì lắc đầu: "Haizz, có khi là tôi nghe nhầm thật."

"Sao có thể..."

Phản ứng đầu tiên của giám đốc Vu vẫn là không tin, dù sao Tiểu Dương theo anh ta đã hơn mười năm rồi, sao có thể nói ra lời độc ác này?

"Đúng đó, dù sao cô bé kia có vẻ đáng yêu, mà nhìn cô Dương thế nào cũng không giống người có thể nói kiểu lời đó ấy?" Úc Khả Khả có vẻ cũng không tin, còn cười giơ tay mô tả với anh ta: "Cô bé kia gầy tong gầy teo, nhưng đôi mắt rất to, tôi nhớ là màu hổ phách cực kỳ sáng, khó mà khiến người ta quên được."

Vẻ mặt giám đốc Vu đột nhiên cứng đờ.

Dường như nhận ra anh ta có hơi bất thường, Úc Khả Khả tiếp tục miêu tả dáng vẻ của cô bé. Dù là ai nghe cô miêu tả kỹ càng đều sẽ không nghi ngờ cảnh tượng cô thật sự gặp được Tiểu Dương và con gái đi cùng.

Hơn nữa, hình như cô cũng đâu cần phải nói dối làm gì.

Theo sự miêu tả sinh động từng chút một của cô, dù chưa từng gặp nhưng cũng có thể tự tưởng tượng ra hình dáng của cô bé.

Ngón tay giám đốc Vu lại không nhịn được run rẩy.

Không biết anh ta nghĩ đến điều gì, bèn luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, ấn vào màn hình khóa.

Lúc đưa điện thoại qua, giọng anh ta khô khốc khó tả: "Đây, cô Úc... cô nhìn xem, có phải cô bé ấy giống với người này không?"

Úc Khả Khả nhìn thoáng qua, rõ ràng đây là ảnh chụp vợ giám đốc Vu đang ôm con gái, chỉ thấy cô bé cười nhẹ nhàng rạng rỡ, mày cong cong, nhất là đôi mắt to màu hổ phách khiến người ta từng gặp sẽ khó mà quên được.

Hệ thống: [Cô bé và vợ giám đốc Vu thật sự là đúc cùng một khuôn ra đó. Chỉ cần đứng cùng nhau thì hoàn toàn không thể nghi ngờ quan hệ huyết thống của hai người.]

Úc Khả Khả vẫn giả bộ như không biết gì, hơi nghi ngờ gật đầu: "Đúng là rất giống, không biết người này là?"

Giám đốc Vu đột nhiên yên lặng.

Không biết có phải bãi để xe dưới hầm bật điều hòa quá đà hay không mà lúc này lại khiến người anh ta ớn lạnh, lạnh tới tận xương tủy.

Úc Khả Khả lại không hề hỏi đến cùng, chỉ nhẹ nhàng dời mắt sang chỗ khác.

Vì thế hai người cứ thế giữ yên lặng cho tới tận khi chiếc xe đi tới.

Xe vừa dừng trước mặt bọn họ, trợ lý nữ thò đầu từ trong cửa sổ xe ra, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi giám đốc Vu, không biết sao xe của chúng ta lại đỗ ở tận cửa A3, tôi tìm nhầm chỗ. May mà có trợ lý Ôn giúp đỡ, chậm trễ thời gian quá, chắc là anh chờ không sốt ruột quá chứ?"

Nói cũng kỳ, cô ta nhớ là mình đỗ xe ở cửa D3 mới phải, sao tự dưng lại biến thành A3, rõ ràng hai cửa này ngược hướng nhau mới phải.

Trong lúc cô ta đang rối loạn như con ruồi không đầu, không nhịn được nghi ngờ nhân sinh thì đúng lúc gặp được trợ lý Ôn xuống làm việc cho Úc Khả Khả.

Nghĩ đến khi còn trên lầu, quả là Úc Khả Khả có dặn dò anh ấy gì đó, trợ lý nữ không hề nghi ngờ gì, lúc anh ấy nhắc nhở xe của bọn họ đỗ ở cửa A3 còn cực kỳ cảm kích nói lời cảm ơn.

Trợ lý Ôn cười phất tay: "Không có gì, tôi chỉ tình cờ phát hiện thôi."

Đợi đến khi trợ lý nữ nhìn về phía giám đốc Vu, anh ta đã bình tĩnh lại.

Chỉ thấy anh ta lộ ra vẻ tươi cười trước sau như một, xoa dịu nói: "Đương nhiên không có, vốn cũng không phải chuyện lớn gì. Tôi và cô Úc.. nói chuyện rất vui, cô đừng cuống quá."

Lúc này trợ lý nữ mới thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì Úc Khả Khả khiến mình ám ảnh tâm lý, cô ta không hề dám ngó ra ngoài cửa sổ nhìn, cũng vì thế mà bỏ lỡ câu cảm ơn của giám đốc Vu khẽ khàng nói với Úc Khả Khả vào lúc cuối cùng trước khi lên xe.

Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, hàng mi dày khẽ rung lộ ra đôi mắt hạnh trong veo vô tội.

Cô không nói thêm gì, chỉ cười tủm tỉm vẫy tay.

Cho đến khi xe rời khỏi, lúc này trợ lý Ôn mới nhẹ nhàng thở ra, cười khổ: "Cô Úc à, cô ra đề khó ghê. Tôi vừa cho người lái xe đi thì cô Dương đã tới, thật sự là giành giật từng giây từng phút đó."

Thật sự chỉ chút nữa thôi là anh ấy sẽ bị phát hiện.

Với lại phải giúp kéo dài thời gian, để phòng trợ lý nữ bất ngờ phát hiện ra xe của bọn họ đỗ ở đâu, cứ thế cho đến trước khi Úc Khả Khả nhắn tin đến, quả nhiên trợ lý nữ không hề phát hiện ra.

Úc Khả Khả nói lời cảm ơn chân thành: "Phiền trợ lý Ôn rồi, có điều tôi tin tưởng anh làm được."

"Cũng không có gì, nếu cô Úc đã dặn dò thì đương nhiên tôi sẽ làm hết sức." Trợ lý Ôn đẩy kính, thật sự không nhịn được tò mò, uyển chuyển đặt câu hỏi: "Không biết cô Úc làm vậy là vì...?"

Úc Khả Khả nghĩ ngợi: "Coi như một ngày làm một việc tốt, tranh thủ kéo lại chút điểm công đức thôi."

Trợ lý Ôn: "... ?"

Úc Khả Khả: "Nói đơn giản là làm một chuyện tốt."

Trợ lý Ôn: "..."

Tuy lần này anh ấy nghe hiểu nhưng lại càng thêm mơ màng.

Hình như vừa rồi cô Úc chỉ nói chuyện với giám đốc Vu thôi mà, sao lại biến thành làm chuyện tốt rồi?

Có điều nếu cô đã nói vậy, trợ lý Ôn đành thu lại lòng tò mò.

Anh ấy gật đầu: "Thì ra là thế, quả nhiên cô Úc có lòng tốt."

Nhưng anh ấy vừa dứt lời thì chợt thấy cô Úc nhìn qua, hình như cô nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn mình chằm chằm.

Trợ lý Ôn: "..."

Phải miêu tả ánh mắt này thế nào nhỉ, đại khái là giống như ánh mắt tổng giám đốc Quý nhìn anh ấy trước đó, tuy cách có hơi khác nhưng hiệu quả lại giống nhau.

Anh ấy thật sự bị ám ảnh tâm lý, lạnh cả sống lưng, không nhịn được hỏi: "Sao cô Úc nhìn tôi như vậy, hôm nay tôi có gì sai sót sao?"

"Nói đến đây." Cô nghĩ ngợi: "Trợ lý Ôn, có phải gần đây cậu đi xem mắt không?"

Không ngờ cô lại đột ngột chuyển đề tài sang chuyện này, trợ lý Ôn lộ ra vẻ ngơ ngác hiếm có.

Anh ấy hơi khựng lại rồi mới kịp phản ứng gật đầu: "Đúng vậy, sao cô biết thế?"

Úc Khả Khả: "Trước đó nghe mọi người ở bên dưới thảo luận, hình như cậu rất vừa lòng với đối tượng xem mắt lần này à?"

Không biết ai tám chuyện, chuyện này mà cũng biết được.

Anh ấy nói thầm trong đầu nhưng vẫn thật thà gật đầu: "Tuy khẳng định là kém tình cảm của cô và tổng giám đốc Quý nhưng tôi thấy chúng tôi có khởi đầu khá ổn. Hơn nữa nói chuyện vài lần, chúng tôi đều cảm thấy rất phù hợp với đối phương."

Úc Khả Khả nghĩ ngợi, đột nhiên chậm rãi đi về phía thang máy: "Tôi kể chuyện cho cậu nhé."

Trợ lý Ôn: ?

Anh ấy hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ của cô, vội vàng hỏi theo: "Chuyện gì?"

Vì thế trong lúc đợi thang máy, Úc Khả Khả kể cho anh ấy nghe về câu chuyện tình tay sáu.

Trợ lý nghe mà muốn rớt kính, hoàn toàn quên mất hình tượng, thậm chí còn hận trong tay không thể có giấy bút để mà có thể chuốt lại quan hệ giữa bọn họ.

Giờ phút này, anh ấy hoàn toàn hiểu được sự vẻ mặt nghiêm trọng của Úc Khả Khả trong lúc ở phòng làm việc là vì làm cái gì rồi.

Thì ra là thế!

"Chuyện này quá, quá là..."

Anh ấy ngẫm nghĩ rồi thử tổng kết: "Rắc rối, phức tạp, còn quá trùng hợp."

Rốt cuộc là duyên phận kiểu gì mới có thể khiến C đi xem mắt lại vừa khéo gặp được em trai đáng yêu E của A?

Đến phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.

Lần đầu tiên trợ lý Ôn nghe được quả dưa bùng nổ như vậy lại có phần hơi kích động.

Úc Khả Khả: "Chuyện này còn chưa hết, thật ra trong câu chuyện còn có anh Ô thứ bảy xui xẻo."

Trợ lý Ôn sững sờ, chưa kịp hiểu ra: "Nếu theo thứ tự ABCD thì người thứ bảy phải là F chứ?"

"Thế nên Ô không giống lắm." Cô nói chậm rãi: "Anh ta không có quan hệ gì với năm người kia, chỉ là bị A coi như hiệp sĩ đổ vỏ thôi."

Trợ lý Ôn hít mạnh một hơi: "Cô A này mạnh vậy hả?"

Kích, k*ch th*ch quá.

Úc Khả Khả gật đầu, giải thích qua cho anh ấy A quen Ô ra sao.

Sau đó cô đột nhiên nói thật trùng hợp: "Hơn nữa, anh Ô này rất vừa lòng với đối tượng xem mắt này, cho rằng bọn họ có một khởi đầu rất tốt. Hơn nữa qua vài lần trò chuyện, anh ta còn cho rằng bọn họ rất hợp nhau đó."

Trợ lý Ôn: "... ?"

"À đúng rồi, sở dĩ tôi gọi anh ta là Ô, thật ra là vì đây là chữ cái bắt đầu của họ anh ta để tiện cho anh ta xác nhận chính mình."

Thấy rốt cuộc anh ấy đã kịp phản ứng, trên mặt dần lộ vẻ cứng ngắc, đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức lộ ra vẻ thoáng đồng cảm: "Có điều tôi thấy, hẳn là anh Ô này đã biết rồi."

Chính anh Ô: "..."

"Cho nên." Úc Khả Khả nghĩ ngợi, giọng chân thành: "Trợ lý Ôn, giờ anh đã hiểu câu "mỗi ngày làm một việc tốt" của tôi có nghĩa là gì chưa?"

Trợ lý Ôn: "..."

Có thể nói là đã hiểu đầy đủ rồi.

---

Lời tác giả:

Úc Khả Khả: Mỗi ngày làm một việc tốt.

Anh Ô xui xẻo: Chuyện này k*ch th*ch quá... Ăn dưa trên đầu mình luôn rồi???

Bình Luận (0)
Comment