Trợ lý Ôn bất ngờ thấy ăn phải dưa của mình, gương mặt từ từ lộ ra vẻ muốn sụp đổ.
Úc Khả Khả thầm đồng cảm, đồng thời cảm thấy rất vô tội: [Tôi thật sự đã rất uyển chuyển rồi.]
Dù sao so với trước kia, lần này cô đã "mỗi ngày làm hai việc tốt" rồi.
Cô lắc đầu: [Tố chất tâm lý của trợ lý Ôn này không tốt nhỉ. Nhìn giám đốc Vu đi, anh ta bình tĩnh lại rất nhanh.]
[Dù có là ai ăn phải món dưa cẩu huyết k*ch th*ch, đột nhiên phát hiện ra "thằng hề lại là mình" đều sẽ chịu k*ch th*ch thôi.] Ngược lại, hệ thống có thể hiểu được: [Nói cho cùng đây là lần đầu tiên xem mắt, có khi trợ lý Ôn đã nghĩ tìm được bạn tâm giao rồi ấy chứ, có thể hiểu được.]
Hệ thống không giải thích còn đỡ, nó nói vậy, Úc Khả Khả suýt chút nữa không nhịn được bật cười: [Cậu đừng nói "bạn tâm giao" nữa, tôi sắp không nghe nổi từ này nữa rồi.]
"Bạn tâm giao" gì đó ý chỉ mối tình trong sáng không lên giường, đến lượt Ô thì cô A kia lại chỉ thèm thân thể cậu ta, muốn lừa cậu ta lên giường...
Úc Khả Khả: [Ha ha ha ha tôi thật sự không nhịn được, nghĩ vậy, chẳng phải Ô đáng thương quá sao? Sao cậu ta có thể thảm thương lại hài hước đến vậy chứ ha ha ha!]
Trợ lý Ôn hoàn toàn không biết tình cảnh thảm thương của mình bị cười nhạo, cho đến khi cửa thang máy mở ra vẫn đang hoảng hốt chưa thể tỉnh táo lại.
Anh ấy chỉ cảm thấy đại não như bị sét đánh cho trống rỗng, thậm chí đến mức long trời lở đất.
Nếu như anh ấy là Ô, A chính là đối tượng xem mắt của anh ấy, vậy tình tay sáu rắc rối phức tạp vây quanh A...
Dường như có thứ gì đó chợt vỡ nát rồi.
Hu hu.
Người trợ lý Ôn lảo đảo.
Chỉ là anh ấy vẫn còn bản năng của người làm trợ lý, dù trong lòng cực kỳ hoảng hốt như dời sông lấp biển nhưng vẫn giữ nhịp bước ổn định tiếp tục dẫn đường cho Úc Khả Khả.
Úc Khả Khả như thể chỉ kể chuyện bâng quơ, lúc này đang chắp tay sau lưng chậm rãi theo sát đằng sau anh ấy ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi tới trước cửa phòng làm việc, cô khẽ gõ cửa thì nhanh chóng nghe được tiếng đáp lời từ bên trong.
Cô biết chắc chắn Quý Cảnh Diệp đang chờ mình, lại vô thức nhớ đến câu anh nói "Về rồi nói" kia, cô lập tức vui vẻ đẩy cửa ra, cười híp mắt, nói: "Quý Cảnh Diệp, chúng ta đi --- A."
Không biết cô nhìn thấy cái gì mà khẽ chớp mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó, cô chợt lặng lẽ tỉnh bơ lùi về đằng sau hai bước.
Sau đó dưới ánh mắt hoảng hốt và ngây ra của trợ lý Ôn, cô trịnh trọng chầm chậm đóng cửa lại.
Vài giây sau, Úc Khả Khả lại thăm dò đẩy cửa ra lần nữa thì thấy Quý Cảnh Diệp vẫn ngồi sau bàn làm việc như trước, ngón tay thon dài đang siết một tờ giấy, tờ giấy này lại là sơ đồ tình tay sáu mà cô vẽ ra để chuốt lại mạch suy nghĩ.
Anh rũ mắt nhìn tờ giấy này, hình như đang nghiên cứu quan hệ tình tay sáu phức tạp trong đó. Ánh đèn sáng rực vương trên ấn đường tuấn tú lạnh lùng của anh làm toát ra vẻ công kích cực kỳ nguy hiểm.
Có lẽ vì nguyên nhân bị nắm thóp khiến Úc Khả Khả thậm chí có cảm giác nguy cơ mà tim đập nhanh hơn.
... Có hơi k*ch th*ch.
Hệ thống cũng hít mạnh một hơi: [Mẹ ơi, không phải trước đó tôi đã nhắc cô mau mau kiềm chế lại, sao cô đã quên rồi?]
Úc Khả Khả tự biết mình sai chỉ biết tỏ ý giải thích với vẻ chân thành: [Không phải vì cậu tự dưng chạy, tôi vội vã ăn dưa nên quên đó sao.]
Hệ thống tự dưng chạy: [...]
Thống ngẫm nghĩ lại thì đúng là như vậy, sau đó nó lại quên nhắc lại đành nói thẳng thắn: [Haizz, lần này chúng ta sai mỗi đứa 5 : 5. Thế nên giờ xử lý sao đây?]
Úc Khả Khả lại rất thản nhiên: [Không biết, có điều cũng không quan trọng lắm.]
Hệ thống thoáng chần chừ, nghĩ lại trước kia ngày nào kí chủ nhà mình đều tỏ vẻ đại bàng giương cánh trước mặt nhân vật phản diện thì đã bị thuyết phục thành công: [Cô nói cũng phải.]
Quý Cảnh Diệp nghe cuộc đối thoại của người - thống: "..."
Một người, một thống này, quả nhiên chỉ tích cực nhất vào lúc ăn dưa.
Những lúc khác, ngay cả khi bị bắt thóp cũng đều giữ tâm trạng nằm thẳng mặc cho dòng đời xô đẩy.
Thảo nào đôi bạn người thống này có thể thân nhau đến vậy.
Hừ.
Úc Khả Khả không hề hay biết Quý Cảnh Diệp đang nghĩ gì, lúc này lại lần nữa tỏ vẻ niềm nở.
Cô nhẹ nhàng bước tới: "Quý Cảnh Diệp, nếu anh chưa có kế hoạch gì thì chúng ta tới nhà hàng ở gần đây ăn cơm đi. Tôi xem review rồi, điểm review của nhà hàng đó cao lắm."
Quý Cảnh Diệp: "Ừ."
Lúc cô đi tới, anh chậm rãi gấp tờ sơ đồ quan hệ kia lại rồi tiện tay ném vào trong thùng rác, bình thản giống như phát hiện một tờ giấy lộn, đến khi phát hiện không có tác dụng thì lập tức vứt đi.
Dù anh biết tờ giấy này do Úc Khả Khả để lại nhưng anh không hỏi đó là gì, cũng không để ý việc cô dùng đồ trên bàn phòng làm việc của mình, thậm chí đến cụ thể ban nãy cô xuống lầu làm gì, anh không hề hỏi thêm.
Dáng vẻ lạnh lùng ngạo mạn có vẻ không quan tâm, không có hứng thú chút nào với chuyện của cô, lại càng tôn thêm vẻ kiêu ngạo không thể quấy rầy.
Úc Khả Khả thấy nhộn nhạo trong lòng bèn không nhịn được muốn trêu ghẹo, cô đột nhiên hỏi: "Quý Cảnh Diệp, sao anh không hỏi vừa rồi tôi đi làm gì?"
Quý Cảnh Diệp hơi khựng lại, anh khẽ nhướng mắt, dửng dưng như không: "Tại sao tôi phải hỏi?"
Cô cong mắt đến gần anh, đôi mắt sáng lên: "Vì vừa rồi tôi đi làm chuyện tốt đó, anh không muốn biết là gì sao?"
Cuối cùng Quý Cảnh Diệp đã có chút phản ứng.
Anh ngước đôi mắt đen trầm tĩnh lên, nhìn chằm chằm vào Úc Khả Khả sắp gục xuống bàn: "Không muốn lắm."
Nhưng Úc Khả Khả không hề nhụt chí chút nào.
Hoặc phải nói là, chính dáng vẻ này của anh mới khiến cô không nhịn được muốn trêu chọc, chứng kiến những thay đổi về cảm xúc xuất hiện ở người đàn ông trước mặt.
Hệ thống: [Tôi cứ cảm thấy cô đang nghĩ đến thứ gì đó nguy hiểm.]
Cô cực kỳ thành thật: [Cậu đoán đúng rồi đó. Quý Cảnh Diệp càng như vậy lại càng khiến tôi muốn xem thử xem lúc anh ta không kiềm chế được sẽ có biểu cảm như thế nào.]
[... Cô còn chưa xem đủ sao?] Hệ thống hỏi thẳng thắn: [Tôi thấy trước mặt cô, nhân vật phản diện có vẻ thường xuyên không kiềm chế được cảm xúc, thiếu điều muốn ném cô xuống biển rồi đó?]
[Tôi nghĩ cậu đừng hiểu thì tốt hơn.]
Úc Khả Khả chớp mắt, cười tủm tỉm uyển chuyển nói: [Đại khái là đừng hiểu tường tận quá.]
Hệ thống: [... ?]
Nó lập tức hiểu ra trong giây lát, suýt nữa chửi bậy thành tiếng: [Cô làm ơn đứng đắn chút được không, tôi sợ nhân vật phản diện bị cô dọa quá.]
Cô lại không mảy may xấu hổ: [Đã là đối tượng được phân cho tôi rồi, thèm muốn người ta thì làm sao?]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Tuy rằng không phải lần đầu tiên anh nghe cô nói mấy kiểu lời này ---
Huyệt thái dương anh giật giật, không nhịn được hờ hững nhìn cô, trong mắt ẩn giấu ý cảnh cáo.
Chỉ có điều Úc Khả Khả không hề sợ hãi, vẫn tỉnh bơ nhìn lại rồi chợt cong mắt.
Gương mặt cô ttinh xảo đẹp đẽ, nhất là đôi mắt trong trẻo tròn lấp lánh tựa nai con, khi cười rộ lên giống như có vụn sao rơi xuống, lấp lánh tỏa sáng.
Mà khi cô cứ thế yên lặng nhìn người khác lại toát ra sức hấp dẫn khiến người ta ngây ngẩn, dù là ai cũng không thể nói ra lời từ chối.
Quý Cảnh Diệp như thể bị ánh mắt cực kỳ chăm chú ấy làm phỏng, anh khẽ chớp mắt, tỉnh bơ dời mắt đi còn trong lòng thì hiếm khi tán thành lời của hệ thống.
Rốt cuộc não cô toàn chứa những thứ gì vậy, không hề đứng đắn chút nào.
"Dáng vẻ này của anh sẽ khiến tôi cảm thấy thật ra anh đã biết hết, cho nên không muốn hỏi lại dù chỉ một câu."
Không để ý anh thoáng khựng lại, Úc Khả Khả chỉ thuận miệng nói rồi thẳng thắn nói cực kỳ có lý lẽ nhằm phàn nàn: "Thật là, không hề có chút tình thú nào. Đáng nhẽ lúc này anh phải phối hợp hỏi lại tôi đi làm gì đó chứ.”
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh khẽ hắng giọng, như trào phúng, lại giống như xác nhận, chậm rãi lặp lại lời cô nói: "Phối hợp? Cô đi làm gì?"
Úc Khả Khả bình tĩnh gật đầu, thầm nói chuyện trong lòng: [Wow, anh ta phối hợp thật kìa.]
Hệ thống: [? Có thể có khả năng là anh ta chỉ đang trào phúng cô không, tại sao phải phối hợp?]
[Không, đó là vì cậu không hiểu chuyện tình thú ấy.] Cô nói chuyện nghiêm túc: [Cậu xem tôi vừa đề nghị anh ta hỏi tôi thì anh ta lập tức lặp lại, ghi tạc lời nói của tôi vào trong lòng, tôi cảm động quá.]
Hệ thống: [...]
Hệ thống lại lần nữa bỏ chạy vì da mặt dày của kí chủ nhà mình.
Giống như khi thuyết phục hệ thống, dù rốt cuộc Quý Cảnh Diệp có trào phúng hay không thì Úc Khả Khả vẫn coi cứ coi là anh đang phối hợp với mình.
Vì thế cô cười híp mắt nói: "Tôi biết là anh để ý đến tôi mà, vậy tôi nói cho anh biết một bí mật nha."
Biết cô lại bắt đầu nói hươu nói vượn, Quý Cảnh Diệp hờ hững gõ gõ mặt bàn, đột nhiên hơi hối hận, anh không nên ném tờ giấy có sơ đồ quan hệ kia mới phải, ít nhất chưa biết chừng cô còn có thể kiềm chế lại chút vì chột dạ, ngoan ngoãn hơn chút.
Nhưng lúc anh cho rằng Úc Khả Khả sẽ nói chuyện lừa dối mình lại nghe cô nhẹ nhàng nói: "Tám năm trước vợ chồng giám đốc Vu bị thất lạc con mà đứa bé đó lại ở ngay chỗ trợ lý của anh ta."
Quý Cảnh Diệp: "... ?"
Anh đột nhiên dời mắt, chạm phải đôi mắt hạnh xinh đẹp trong trẻo của cô, lại lần nữa có cảm giác khó mà khống chế được khi cô hành động không theo lẽ thường.
... Cô lại nói thật à?
Hiển nhiên hệ thống cũng rất kinh ngạc: [Kí chủ, cô cứ vậy nói cho nhân vật phản diện, cô có nghĩ xem mình nên giải thích sao cô biết được chuyện này không?]
Úc Khả Khả: [Dù sao trước đó tôi đều chưa từng giải thích, không phải anh ta cũng đều không hỏi lại sao?]
Hệ thống: [?]
Hệ thống thật sự bị sự bình thản của cô làm kinh ngạc, không nhịn được hỏi: [Thế nếu anh ta hỏi thì sao?]
Úc Khả Khả lại không hề sợ hãi: [Thì không nói thôi.]
Hệ thống: [... ?]
[Còn nữa, vốn đâu giấu được việc này nữa, không bằng giờ nói trực tiếp với anh ta. Nữa là ấy, bản thân anh ta đã có nhiều bí mật vậy rồi, không thể chỉ có bí mật của mỗi anh ta chứ?]
Cô đánh giá công bằng, công chính, cực kỳ thành thật lại thẳng thắn nói: [Hơn nữa quen anh ta lâu rồi, tôi không tin trong lòng anh ta không có điểm nghi ngờ nào. Dù sao anh ta không hay nói nên sẽ từ từ suy đoán thôi, vui đó chứ.]
Hệ thống: [... Thật ra điểm chính là điểm thứ hai đúng không?]
Được lắm, đây rõ ràng là trả thù tâm lý mà.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Ấn đường anh giật giật, hờ hững thu lại ánh mắt đánh giá cẩn thận.
Nhưng Úc Khả Khả lại không chú ý tới sự yên lặng khác thường của anh, chỉ nói sơ chuyện của trợ lý nữ và nhà họ Vu ra.
Lúc cô kể chuyện này thì có vẻ rất nghiêm túc, nhất là khi kể đến đoạn trợ lý nữ hành hạ cô bé thì mày hơi nhíu lại, có vẻ rất khó chịu, nhưng dù là ngữ điệu hay miêu tả đều đặc biệt sống động như thật.
Dù Quý Cảnh Diệp đã biết chuyện này lại không cảm thấy lãng phí thời gian, anh chỉ yên lặng nghe cô kể lể.
Quý Cảnh Diệp đã từng thấy chuyện nhà họ Quý tranh giành đấu đá nên không cảm thấy chuyện trợ lý nữ làm quá hiếm hoi hay lạ lẫm, nhưng lại cảm thấy cảm động đối với tám năm mà vợ chồng giám đốc Vu kiên trì tìm kiếm.
Mẹ anh ốm đau trên giường, cũng vì lo cho anh mà vẫn cố kiên trì vì anh, muốn bầu bạn với anh. Đợt đó, có rất nhiều tin thông báo tình hình bệnh nguy kịch, bà đều gắng gượng vượt qua giống như kì tích vậy.
Quý Cảnh Diệp nhìn chăm chú vào Úc Khả Khả ở trước mặt.
Lúc này cô đã kể đến đoạn mình làm thế nào để dặn trợ lý Ôn kéo xe của giám đốc Vu đi, cản bước chân trợ lý nữ, dù rằng cô đang kể lại ý đồ xấu của mình nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, dường như không có gì sai trái cả.
Chỉ nhìn gương mặt đơn thuần xinh đẹp này, e là dù là ai cũng không có cách nào nhận ra được cô lại giấu ý xấu trong lòng như vậy.
Anh vô thức khẽ nhếch bờ môi mỏng.
Vả lại thật sự là cô không làm gì sai cả.