Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 87

Quý Cảnh Diệp có ấn tượng sâu sắc với hai người phụ nữ: một là mẹ anh, một người nữa là Úc Khả Khả.

Tính cách của Úc Khả Khả và mẹ anh lại trái ngược hoàn toàn.

Tính mẹ anh dịu dàng sầu muộn, thích đắm chìm trong hồi ức, dù có bầu bạn với anh mấy năm nay nhưng anh chưa từng thấy bà cười bao giờ, chưa từng thể hiện tình yêu với anh, cho đến lần cuối cùng, kỳ tích không xảy ra nữa.

Tuy nhiên bà vẫn một lòng chờ anh chạy đến, chỉ kề sát dịu dàng để lại một câu "Xin lỗi con" rồi không tỉnh lại nữa.

Còn Úc Khả Khả lại khác biệt.

Dù bộ não kì lạ của cô luôn ngập tràn những thứ không đâu, thường xuyên nói những lời giật gân khiến anh muốn cô im miệng nhưng bất cứ lúc nào cô đều nhanh nhẹn, hoạt bát cả.

Tuy rằng cô rất ồn ào nhưng chỉ cần có cô ở đó, bầu không khí chung quanh có vẻ sẽ được phủ lên chút thoải mái vui vẻ.

Ví như lúc nào, rõ ràng cô đang miêu tả chuyện khiến người khác tức giận nhưng nhìn vẻ mặt sinh động của cô thì hình như không đến nỗi không thể chịu đựng được.

Quen nhau đã lâu, dường như Quý Cảnh Diệp chưa từng chứng kiến Úc Khả Khả có lúc nào ủ rũ hay mất hứng cả.

Dù nhiều lần gặp khó khăn, cô đều có thể nhanh chóng phấn chấn lại, ngập tràn tự tin nhìn về phía trước, hơn nữa cô còn không hề keo kiệt thể hiện tình cảm, thường xuyên tỏ ý đồ nói với anh lời ngon tiếng ngọt.

Nghĩ đến đây, Quý Cảnh Diệp hơi thoáng khựng lại, ý thức được mình đã nghĩ xa, anh giơ tay nhéo lấy ấn đường, điều chỉnh lại suy nghĩ linh tinh.

Úc Khả Khả hoàn toàn không hề hay biết anh không tập trung, cuối cùng để kể trọn vẹn câu chuyện.

Nói xong một tràng dài, thế mà mặt cô vẫn không đỏ, thở không gấp, còn cực kỳ phấn khích nói với vẻ tranh công: "Thế nào, tôi đã làm chuyện tốt phải không?"

Quý Cảnh Diệp dừng một thoáng rồi nói: "Ừ".

Rốt cuộc Úc Khả Khả đã để ý tới sự khác thường của anh, cô nghĩ nghĩ rồi lập tức hiểu ra: [Tôi nói mà, quả nhiên không có ai không thích ăn dưa cả. Nếu như tỏ vẻ không hứng thú thì chắc chắn là vì anh ta không ăn được dưa siêu ngon mà thôi.]

Hệ thống: [Ý cô là nhân vật phản diện?]

[Cậu xem, lúc này anh ta nghe chăm chú ghê chưa, đến tư thế cũng không thay đổi chút nào, hoàn toàn là tập trung nghe cho bằng hết.] Cô chắc như đinh đóng cột: [Nếu như không phải thì đó chính là vì anh ta ngắm tôi đến mất hồn. Ồ, có vẻ nghe cũng hợp lý nhỉ?]

Hệ thống: [... Thế thì chắc là vì ăn dưa thôi.]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Chút cảm xúc phức tạp vừa thoáng lưu lại lập tức tản đi, anh lạnh nhạt nói: "Không phải cô muốn đi ăn cơm à?"

Úc Khả Khả lập tức bị kéo sự chú ý đi, nhanh chóng ấn mở điện thoại, cực kỳ cao hứng quơ với anh: "Là nhà hàng này, nghe nói rất nổi tiếng. Trước đó tôi đã thấy địa chỉ ở gần công ty, còn đang nghĩ lúc nào có thể tìm anh đi ăn thử, không ngờ có cơ hội nhanh vậy."

Quý Cảnh Diệp: "Ừ."

Úc Khả Khả: "Có điều nhà hàng này cần phải đặt trước, không biết trợ lý Ôn có thể sắp xếp hay không, tôi đi hỏi nhé."

Lúc cô đang chuẩn bị đứng lên thì đột nhiên nghe anh thản nhiên nói: "Thế để lần sau rồi đi."

Úc Khả Khả: "Ơ?"

Cô nhanh chóng phản ứng lại: "Quý Cảnh Diệp, có phải anh đã tính trước rồi không?"

Nếu như cô không hỏi câu này, e là cô còn không biết thì ra Quý Cảnh Diệp đã sắp xếp xong nhà hàng từ sớm rồi.

Không biết là sự sắp xếp này từ lúc đầu chuẩn bị đi đón cô; hay là khi thấy cô đến tìm anh, chờ anh trong phòng làm việc mới quyết định.

Nhưng dù là từ lúc nào, cô đều không nhịn được vui vẻ.

Vì thế Úc Khả Khả nói chuyện cực kỳ rộng lượng: [Tôi đột nhiên phát hiện, cho dù anh ta vẫn không hay nói như trước nhưng quả là nhìn thế nào vẫn thấy rất đáng yêu ấy.]

Hệ thống: [...]

Quý Cảnh Diệp vừa định thờ ơ phủ nhận, nghe cô nói vậy thì lập tức yên lặng.

Dù anh trả lời ra sao, cô đều có thể miễn cưỡng giải thích để đạt được đáp án mình muốn, hoàn toàn không quan trọng.

Vì thế lúc trợ lý Ôn đang chờ ở cửa ra vào, rốt cuộc đã bình tĩnh lại thì nhìn thấy hai người đi tới, một trước, một sau.

Hiển nhiên tổng giám đốc Quý đã khôi phục trạng thái bình thường, trợ lý Ôn còn chưa kịp vui mừng thì đã liếc thấy gương mặt cười tủm tỉm của Úc Khả Khả.

Lúc này tâm trạng của Úc Khả Khả tốt trông thấy, đang bước tung tăng như chim sẻ theo sát sau lưng tổng giám đốc Quý, còn đặc biệt tự nhiên vẫy tay với anh ấy, như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng trong lòng trợ lý Ôn lại không nhịn nổi run rẩy, anh ấy cứ có cảm giác một giây sau, cô Úc sẽ dùng gương mặt tươi cười này, nói với ngữ điệu nhẹ nhàng rằng: "Trợ lý Ôn, tôi kể cậu nghe một chuyện."

Trợ lý Ôn: "..."

Anh ấy vội vàng lắc đầu, tiến lên hỏi chuyện: "Tổng giám đốc Quý, đã đặt nhà hàng xong rồi, giờ anh và cô Úc muốn qua đó ạ?"

Quý Cảnh Diệp hờ hững đáp lại, liếc mắt nhìn anh ấy.

Thấy tuy bề ngoài anh ấy có vẻ nghiêm túc lại có phần né tránh ánh mắt của Úc Khả Khả trong vô thức thì anh biết rằng qua chuyện này, thật sự là "thu hoạch không hề ít".

Rõ ràng trợ lý Ôn đã biết đối tượng xem mắt của mình không đáng tin cỡ nào rồi.

Anh nhớ lại tờ giấy có vẽ sơ đồ quan hệ Úc Khả Khả để trên bàn làm việc nên vô thức thoáng dừng bước.

Tuy rằng trước đó nghe được khi ở phòng họp, anh đã cảm thấy cực kỳ hoang đường nhưng đến khi chính thức trông thấy quan hệ tình tay sáu được bóc tách rõ ràng thì vẫn có phần khó mà nói thành lời.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí anh còn đoán đối tượng kết hôn kiếp trước của trợ lý Ôn có phải "Cô A" này hay không, nhưng tìm một lượt kí ức thì vẫn không có ấn tượng gì.

Mà trước kia, đúng là anh không quan tâm gì đến những chuyện này.

Úc Khả Khả: "Nhìn sắc mặt của trợ lý Ôn không tốt lắm, không phải ốm rồi đó chứ?"

Trợ lý Ôn vội vàng lắc đầu: "Không có..."

Nhưng không đợi anh ấy nói xong thì chợt nghe được Quý Cảnh Diệp thản nhiên nói: "Vậy thì cậu về nghỉ ngơi đi, mai rồi tới làm."

Trợ lý Ôn: "..."

Hai người một người hỏi, một người đáp, dường như không liên quan gì đến anh ấy cả nhưng tự dưng được nhận nửa ngày nghỉ thế này có phải thật không?

Trợ lý Ôn lập tức thoáng hoảng hốt, cho tới khi đưa mắt nhìn hai người rời đi, anh ấy mới chợt nhớ đến ánh mắt tổng giám đốc Quý nhìn mình trước đó, ánh mắt ấy phức tạp đến khó mà hiểu được.

Đợi chút, nếu như cô Úc nhìn anh ấy như vậy là đã biết gì đó, cho nên sau đó mới kể chuyện để nhắc nhở mình, vậy thì tổng giám đốc Quý... có phải là cũng biết gì đó rồi không?

Nghĩ đến đây, trước mắt trợ lý Ôn đột nhiên tối sầm, biểu cảm trên mặt lại lần nữa sụp đổ.

Nhớ đến ánh mắt phức tạp của hai người chăm chú hướng đến mình, dường như đã nhìn ra tên ngốc với quả đầu gánh ngọn núi xanh mà anh ấy lại không hề hay biết, thậm chí còn không nhận ra hỏi han đủ chuyện.

Lúc này anh ấy chỉ hận không thể có một cái lỗ để chính mình chui xuống, quả thực ý nghĩ muốn chết cũng đã có.

Cho nên, nửa ngày nghỉ này --- không phải là xuất phát từ sự an ủi mà còn để tiện cho anh ấy điều tra và xử lý chuyện đối tượng xem mắt hả?

Trợ lý Ôn: "..."

Cho nên rốt cuộc sao bọn họ biết được chuyện này?

---

Nhà hàng Quý Cảnh Diệp lựa chọn có bầu không khí rất thoải mái, hơn nữa đồ ăn cũng rất vừa miệng, Úc Khả Khả ăn rất thỏa mãn.

Dù rằng lần này hai người đều không lên tiếng nhưng bầu không khí cũng không hề có chút xấu hổ nào.

Cho đến khi đằng sau chợt có giọng nói truyền tới: "Không phải Cảnh Diệp và cô Úc đây à? Trùng hợp vậy, hai người lại ăn cơm ở đây ư?"

Úc Khả Khả loáng thoáng cảm thấy giọng nói có hơi quen thuộc bèn quay đầu lại.

Rồi, đây không phải chú hai Quý à?

Cô lập tức vui vẻ: [Hôm nay ngày mấy thế mà gặp được ông ta ở đây?]

Phải biết rằng đây chính là chú hai Quý có cảm giác tồn tại rất mạnh, vốn chỉ sống trong cuộc nói chuyện của cô và thống lại lần đầu tiên bất ngờ gặp được bên ngoài đó.

Vốn cô có phần tiếc nuối vì không thể gặp được ông ta trên công ty, lại không ngờ rằng lại có thể chạm mặt nhau ở đây.

Đây là duyên phận gì đây.

Quý Cảnh Diệp tỉnh bơ nhíu mày không hề để lại dấu vết.

Anh làm như hoàn toàn không nhìn thấy lời chào hỏi của chú hai Quý, chỉ giương mắt liếc qua Úc Khả Khả tuy mặt ngoài không biểu hiện gì nhưng ánh mắt đã sáng lấp lánh, như đang chê sao cô có hứng thú với đủ loại chuyện vậy.

Chú hai Quý không biết bọn họ đang nghĩ gì, đi tới trước mặt hai người.

Ông ta không hề bất ngờ khi thấy thái độ hờ hững của Quý Cảnh Diệp, chỉ cười khà khà nhìn Úc Khả Khả: "Không ngờ có thể gặp hai người ở đây, không ngờ lâu lắm gặp nhau, tình cảm của hai người lại tốt đến mức có thể cùng nhau đi ăn cơm rồi cơ à?"

Úc Khả Khả tỏ vẻ thoáng thắc mắc nhìn ông ta: "Dạ? Không phải tình cảm của bọn cháu vẫn luôn rất tốt sao ạ?"

Chú hai Quý thoáng khựng lại, nói ẩn ý: "Tôi còn tưởng rằng cô Úc coi đó là nhiệm vụ, có điều giờ nhìn thế này thì hẳn là tôi đã hiểu lầm rồi."

Úc Khả Khả gật đầu cực lực đồng ý: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Chú hai Quý thoáng dừng lại, không nhịn được nhìn cô chằm chằm, dường như ông ta không ngờ da mặt cô lại dày như vậy, lại thật sự thừa nhận.

Có điều ông ta phản ứng rất nhanh, nói lại với giọng đầy mừng rỡ: "Vậy là tốt rồi. Trước kia tôi nghe nói Lăng Hàn và Cảnh Diệp còn mâu thuẫn tới độ không đồng nhất ý kiến được, tôi rất lo lắng. Có điều bây giờ nhìn hai người thế này hẳn là đã giải quyết được rồi, tôi đây cũng yên tâm."

Biết ông ta nhắc đến chuyện Quý Cảnh Diệp và Quý Lăng Hàn đâm chọt lẫn nhau vào tối hôm đóng máy, tối hôm đó, tên cáo già này đã cáo trạng với ông cụ Quý, có điều đáng tiếc là vì ông cụ Quý vừa thiên vị lại thấy áy náy cho nên không có hiệu quả gì.

"Thật không hổ là chú hai Quý, đến việc này cũng biết rõ vậy." Úc Khả Khả tỏ vẻ kính nể, nói với giọng chân thành: "Chắc có lẽ chú nắm hết trong lòng bàn tay tình hình của tất cả mọi người ấy nhỉ, thật quan tâm mọi người quá."

Tuy cảm thấy lời này của cô có ẩn ý móc mỉa là lạ nhưng thấy cô tỏ vẻ chân thành nên chú hai Quý vẫn miễn cưỡng kiềm chế sự kì lạ trong lòng, phất tay áo: "Cái đấy thì không có, thật ra là vì lần đó ồn ào quá, sau đó mọi người đều biết cả."

"Đúng rồi, một thời gian ngắn nữa là chuẩn bị đến sinh nhật của anh cả rồi." Hình như ông ta nghĩ đến gì đó, đột nhiên nói: "Cô Úc nhất định sẽ tới nhỉ? Vậy đến lúc đó..."

Úc Khả Khả quay đầu đưa mắt nhìn Quý Cảnh Diệp.

Quý Cảnh Diệp: "..."

Ánh mắt anh hơi tối đi, đột nhiên lạnh lùng liếc chú hai Quý.

Chú hai Quý: ?

Ông ta bị nhìn mà sau lưng chợt lạnh nhưng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Lạ thật, hình như ông ta có nói gì đâu nhỉ?

Sao Quý Cảnh Diệp nhìn mình giống như ông ta mắc nợ anh gì vậy, nghĩ một lượt vẫn không thể tìm ra được đáp án, ông ta lại thoáng ngờ vực nghĩ:

Chắc không đến mức vì ông ta vừa nói câu kia, Quý Cảnh Diệp mới đột nhiên tức giận?

Ha ha, làm sao có thể.

---

Lời tác giả:

Chú hai Quý: Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể

Bình Luận (0)
Comment