Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 88

Trước khi Úc Khả Khả về quay game show, lúc biết cô lại chuẩn bị bỏ nhiệm vụ chạy trốn, Quý Cảnh Diệp thầm cân nhắc nên làm thế nào để giữ con chồn ham ăn dưa ở bên cạnh.

Để anh thờ ơ mặc cô bỏ mình lại chạy ra bên ngoài không bằng để cô tự do rong ruổi trên ruộng dưa.

Ví như cô cảm thấy hứng thú với công ty hay nhà cũ nhà họ Quý, dù không chú ý cũng chưa từng hỏi đến nhưng có người nhắc nhở, tự nhiên Quý Cảnh Diệp sẽ biết sắp tới Quý Viễn Giang sẽ tổ chức tiệc mừng thọ ở nhà cũ.

Đây đúng thật là thứ sẽ khiến Úc Khả Khả hứng thú, đồng thời cũng sẽ là lý do không làm cô nghi ngờ.

Bởi vậy, Quý Cảnh Diệp vốn định sau khi hai người ăn cơm về sẽ tỏ vẻ bâng quơ nhắc đến việc này, ai ngờ lại bị chú hai Quý trực tiếp nói ra rồi.

Thấy Úc Khả Khả chợt nghiêng đầu qua, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ khiển trách trông thấy, dường như chính anh không muốn nói cho cô biết, còn phải để chú hai Quý nhắc nhở.

Vẻ mặt Quý Cảnh Diệp lập tức nghiêm lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào chú hai Quý mang theo vẻ lạnh lẽo, hung dữ.

Toàn thân anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm bén nhọn khiến người ta vô thức cảm thấy hít thở không thông.

Cho dù là chú hai Quý, lúc này cũng cảm thấy lạnh sống lưng theo bản năng.

Rõ ràng trước kia tình hình có nghiêm trọng cỡ nào, dù là những lời xuyên tim tạc phổi đã đều từng nói nhưng ông ta đều chưa từng thấy anh có thay đổi nhiều về cảm xúc như vậy.

Sao lần này chưa nói được vài câu, anh đã tức giận rồi?

Dạo này ông ta thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấu đứa cháu trai này rồi.

Hừ.

Chú hai Quý thầm buồn bực, lại không tìm được nguyên nhân.

Ông ta lặng lẽ dịch người, khẽ ho một tiếng tỏ vẻ như không có chuyện bổ sung lời chưa nói hết: "Nếu cô Úc tới nhà thì lúc đó có khi lại gặp phải Lăng Hàn sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Lúc này Úc Khả Khả cũng đang thầm nghĩ ngợi: [Cậu nói xem, có phải tâm trạng Quý Cảnh Diệp đang khó chịu lắm không?]

Hệ thống: [? Cô căn cứ vào đâu mà nói thế.]

Úc Khả Khả nói có chứng có cứ: [Cậu nhìn đi, sắp tới tiệc mừng thọ của ông cụ Quý rồi thế mà anh ta còn không mời tôi, chắc chắn là vô tình quên mất chuyện này. Kết quả giờ lại bị chú hai Quý nhắc đến, anh ta thẹn quá hóa giận rồi chăng?]

[Cũng có khả năng là nhân vật phản diện không định dẫn cô đi, dù sao chính anh ta cũng lười về mà.] Hệ thống nghĩ ngợi: [Dù là anh ta có không nói thì cô cũng sẽ chủ động tỏ ý muốn đi.]

Úc Khả Khả nghĩ lại cũng thấy đúng: [Vậy dáng vẻ này của anh ta hẳn là vì chú hai Quý nhắc đến ông cụ Quý và việc về nhà cũ nên thấy mất hứng à?]

Hệ thống: [Khả năng rất lớn.]

Quý Cảnh Diệp: ".."

Hơi lạnh lan ra từ người anh lập tức ngưng lại, anh thờ ơ liếc cô.

Anh lại quên mất, có hệ thống ở đây, tin tức của cô vẫn luôn nhanh nhạy, đương nhiên là sẽ biết chuyện tiệc mừng thọ.

--- Nhưng sự có mặt của chú hai Quý vẫn chướng mắt không có gì thay đổi.

Vì thế chú hai Quý lại lần nữa bị nhìn lạnh hết cả gáy: "..."

Không phải chứ, Úc Khả Khả còn không thắc mắc, sao cháu mình lại bảo vệ thế?

Thật không ngờ thủ đoạn của cô Úc này lại cao như vậy, trước kia là Quý Lăng Hàn, dù biết cô là vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp vẫn cam tâm tình nguyện chịu áp lực lén lút qua lại với nhau.

Giờ mới được bao lâu, Quý Cảnh Diệp lại cũng đã bị thu phục khiến hai anh em mâu thuẫn lớn ngay tiệc đóng máy như vậy.

Mà khổ cái Quý Viễn Giang càng già càng hồ đồ, còn mặc cho hai đứa cháu cãi cọ, không hề cảm thấy có vấn đề gì.

Đúng là quá hoang đường.

Tuy có chú ý tới vẻ mặt khác thường của chú hai Quý, chỉ có điều hiển nhiên Úc Khả Khả không quan tâm mà chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua.

Cô chống cằm, như không hiểu nói với vẻ tò mò: "Dù có gặp mặt Quý Lăng Hàn thì đã sao?"

Lúc hỏi lại, ánh mắt cô vô thức mở to tròn vo có vẻ cực kỳ đơn thuần, vô hại khiến người ta không nhịn được buông lỏng cảnh giác. Dáng vẻ cô thật sự giống như một người vô tội hoàn toàn không hề hay biết tình hình.

Chú hai Quý lập tức hiểu ra cô làm thế nào để nắm Quý Lăng Hàn và Quý Cảnh Diệp trong lòng bàn tay.

Có điều ông ta thích kiểu phụ nữ trưởng thành quyến rũ giống nữ thư ký nên đương nhiên sẽ không dễ dàng dao động, chỉ cười nhẹ nhàng: "Cũng không có gì, tôi chỉ nghĩ là dù sao cũng là tiệc mừng thọ của anh cả, hai người vẫn nên chú ý chút."

Tuy ông ta chưa nói ra điều gì nhưng lại ẩn ý rằng khi đó ba người gặp mặt, chắc chắn hai anh em lại ầm ĩ vì Úc Khả Khả thì sẽ ảnh hưởng đến ông cụ Quý.

Có vẻ như ông ta để quan tâm đến anh cả mình, mà đám con cháu lại không hiểu chuyện vậy.

Thật không hổ là tên cáo già am hiểu châm ngòi ly gián nhất, thật biết nói chuyện.

Nhưng nghe được lời chê bai này của ông ta, Úc Khả Khả lại vô thức lệch điểm chính: [Ồ, ông ta còn nói tôi là hồng nhan họa thủy, điều này chứng minh cái gì?]

Hệ thống: [Chứng minh là ông ta đang mắng cô?]

[Cậu nói gì vậy, ông ta làm vậy rõ ràng là đang thừa nhận sức hút của tôi mà.] Cô nói nghiêm túc, giọng điệu còn cực kỳ sung sướng: [Hơn nữa, quả nhiên, trong mắt người khác, trong lòng Qúy Cảnh Diệp có tôi!]

Hệ thống: [...]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Quả nhiên cô vẫn tận dụng mọi thứ như trước giờ, người ta nói bừa một câu đã có thể bành trướng sự tự tin của mình.

Nhìn chăm chăm vào gương mặt muốn hếch lên của Úc Khả Khả, sự khó chịu trong người anh dần dần dịu đi, đầu ngón tay vô thức gõ đầu gối, khóe môi lại vô thức khẽ nhếch lên.

Có điều tuy là được công nhận sức hút nhưng hiển nhiên Úc Khả Khả không hề cảm thấy có ơn, chỉ thấy cô có vẻ cực lực chấp nhận, gật đầu đồng ý nói: "Đúng đó, cho nên chú hai Quý nhất định phải chú ý ảnh hưởng chút. Đừng vì chút vui vẻ* nhất thời mà ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ của ông cụ Quý."

(*)快: Từ gốc có nghĩa là nhanh hoặc vui vẻ, tùy trường hợp, ở đây Úc Khả Khả chơi chữ, chú hai Quý nhột nên nghĩ theo nghĩa trước.

Chú hai Quý: "... ?"

Đợi chút, đang nói chuyện của bọn họ, sao ông ta lại bị dạy dỗ rồi.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, ông ta cứ có cảm giác lúc cô nói "vui vẻ nhất thời", dường như cố ý nói rất rành rọt, chắc nịch như thể đang ẩn ý điều gì vậy,

... Nhưng sao có thể chứ?

Chú hai Quý như bị chọt trúng chỗ đau, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, có vẻ rối rắm không thôi nhìn Úc Khả Khả.

Tuy đúng là ông ta thích giở trò nơi công cộng, thời gian ngắn lại không được lắm nhưng ngoại trừ đám tình nhân thì hẳn là không ai biết được mới phải.

Cho nên "vui vẻ nhất thời" mà Úc Khả Khả nói hẳn không phải là ý ông ta hiểu đâu.

Vì trong lòng ngờ vực cho nên cứ cảm giác chột dạ, mới không nhịn được nghĩ một hồi lâu.

Còn Úc Khả Khả như thấy sắc mặt khác thường của ông ta, nghĩ ngợi rồi không nhịn được hiểu ra giải thích: "À, ý tôi là chú hai Quý nên kiềm chế ý muốn kiểm soát chút. Dù sao tuy rằng chú quan tâm đến người nhà nhưng người khác không biết, chưa biết chừng lại cảm thấy chú b**n th** đó."

"Nếu như việc này bị truyền đó thì ảnh hưởng rất không tốt. Nghe nói nhà họ Lý có quan hệ thông gia với chú hai Quý, đến lúc đó chắc là cũng có mặt nhỉ?" Giọng điệu cô chân thành, có vẻ cực kỳ quan tâm: "Ngộ nhỡ người nhà họ Lý hiểu lầm gì đó, lại có gì đó phật ý với chú thì biết làm sao đây?"

Chú hai Quý: "..."

Còn chưa kịp nghĩ rốt cuộc "việc này" cô nói ý chỉ chuyện gì thì ông ta lập tức nheo mắt lại như bị chọt vào điểm yếu, vẻ mặt cũng trở nên méo mó.

Nếu như không phải ông ta vừa nghi ngờ nhà họ Lý có ý đồ, chưa biết chừng đã cài người ở bên cạnh mình, đã xác nhận không ai biết được chuyện này thì có khi ông ta thật sự tưởng rằng Úc Khả Khả đã biết gì đó, đang nói ẩn ý với mình rồi.

Nhưng dù là như vậy, trong lòng chú hai Quý cũng rất khó chịu.

Con nhóc chết tiệt này, rốt cuộc là sao bề ngoài nó như vô tâm nhưng mấy câu liên tiếp lại có thể chọt trúng điểm yếu của ông ta được vậy?

Quý Lăng Hàn và Quý Cảnh Diệp thích cô ta như vậy ấy quả là mắt mù.

Úc Khả Khả: "Có điều nếu là quan hệ thông gia, quan hệ của chú và nhà họ Lý tốt vậy, có lẽ cũng sớm hiểu được thôi. Ôi, thật đúng là, tôi lại lo bò trắng răng rồi."

"... Đúng vậy."

Chú hai Quý hít một hơi thật sâu, lúc đồng ý, giọng ông ta không kìm nổi chút run rẩy do nghiến răng.

Có điều ngay sau đó, ông ta lại tỏ vẻ cười nhưng thật ra trong lòng không vui nổi, nói: "Không ngờ cô Úc lại có lòng như vậy, còn bỏ công bỏ sức ra đi tìm hiểu chuyện của tôi, xem ra là đã chuẩn bị sẵn sàng gả vào rồi nhỉ?"

Úc Khả Khả vui vẻ gật đầu: "Chúng tôi đính hôn lâu rồi, có chuẩn bị thế này cũng rất bình thường mà."

Quý Cảnh Diệp vừa bưng chén lên lại khựng lại bên miệng: "..."

Sau đó, dưới ánh mắt nhìn qua của hai người, chỉ thấy anh tỉnh bơ lần nữa hạ chén chưa kịp dùng xuống, đột nhiên cụp mắt giống như nảy ra ý định muốn nghiền ngẫm chén trà trong tay.

Từ góc nhìn của Úc Khả Khả có thể nhìn được từng sợi lông mi của Quý Cảnh Diệp tựa như lông quạ tạo ra bóng mờ trước mắt che đi đôi mắt anh, nhìn mà chỉ cảm thấy lạnh lùng khó hiểu, lại có phần như thờ ơ với cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nhưng từ góc nhìn của chú hai Quý, dáng vẻ trông như không tỏ rõ ý kiến nhưng lại thoáng lộ ra vẻ dung túng.

Ông ta lập tức nghẹn họng: Thật là không có tiền đồ.

"Cũng đúng." Chú hai Quý suýt nữa bị chọc tức muốn bật cười: "Sau khi hiểu chuyện cô gái sẽ học cách chấp nhận hiện thực, biết chọn người nào sẽ phù hợp hơn, tôi có thể hiểu được."

Ông ta hơi ngừng lại một chút, giọng nói có phần thoáng tiếc nuối: "Đúng là tiếc cho Lăng Hàn, nếu như nó chứng kiến cảnh này thì không biết sẽ nghĩ ra sao."

"Hả? Tuy không quan tâm anh ta nghĩ ra sao nhưng tôi biết." Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi đột nhiên nở nụ cười: "Nếu như anh ta đứng ở đây lúc này thì đều phải gọi tôi một tiếng "chị dâu" thôi."

Cô nói chậm rãi, đồng thời đưa mắt về phía người đàn ông ở đối diện: "Đúng không, Quý Cảnh Diệp."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh hờ hững đáp lời: "Sao?"

Chú hai Quý chứng kiến hai người mắt đi mày lại với nhau: "... ?"

Tuy không biết hai người này đang có bí mật gì với nhau, nhưng thật đúng là khó tưởng tượng nổi cảnh tượng kia, giết người không dao (*) cũng không hơn nổi cái này.

(*) Từ gốc: Sát nhân tru tâm: Ý chỉ thay vì tiêu diệt người nào đó về thể xác, không bằng đau đớn bằng hủy hoại người đó về tinh thần.

Thật là thâm độc.

Mà Úc Khả Khả nhận được câu trả lời vừa lòng xong vẫn không quên thương hại nhìn ông ta một cái: "Cho nên đây là lời thấm thía từ kinh nghiệm của chú hai Quý sao?"

Chú hai Quý không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Nghe nói mẫu hình yêu thích của chú hai Quý trái ngược hoàn toàn với thím hai Quý, cuối cùng vẫn chọn quan hệ thông gia." Cô khẽ thở dài, giọng điệu toát ra vẻ đồng cảm: "Lời ban nãy, có lẽ là quá trình chuyển biến tâm lý của chính chú nhỉ."

Úc Khả Khả: "Cho nên thím hai Quý chính là người thích hợp nhất chú đã chọn sau khi cúi đầu trước hiện thực nhỉ?"

Chú hai Quý: "..."

Tuy đúng là sau khi ông ta suy nghĩ cặn kẽ cuối cùng mới chọn nhà họ Lý nhưng sao sự ví von này cứ là lạ thế nào ấy?

Như thể ông ta bất đắc dĩ bị ép buộc, chỉ có thể chọn người tốt nhất từ trong đó.

Chuyện này khiến ông ta cảm giác bị đặt ở bên nhu nhược, bị động, vô thức khinh thường và hạ thấp giá trị khiến chú hai Quý không nén nổi tái mặt đi, thật sự chỗ nào cũng khó chịu.

Nhưng Úc Khả Khả như lại chê chưa đủ, thậm chí còn tỏ vẻ may mắn vỗ ngực: "May mà tôi không giống chú hai Quý, không phải lựa chọn đau đớn như vậy." Cô nói thật lòng: "Thật là may quá."

Chú hai Quý: "..."

Con nhãi khốn kiếp này ---!

Gương mặt khẩu phật tâm xà của chú hai Quý, cuối cùng cũng sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment