Mặt ông ta vừa tái vừa đen, cảm thấy huyết áp của mình sắp không chịu nổi, cuối cùng một lúc lâu sau mới giữ được vẻ ngoài cười nhưng thực ra trong lòng không cười nổi, nói: "Hi vọng cô Úc nghĩ như vậy thật, mong là hai đứa sẽ về nhà cũ hôm đó nhé."
Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, thấy Úc Khả Khả lại chuẩn bị mở miệng, chú hai Quý lại thầm thấy dự cảm chẳng lành.
Vì thế chỉ thấy ông ta tỏ vẻ như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên lùi về đằng sau một bước rồi miễn cưỡng dùng lý do "Tiếp sau còn có việc" rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Úc Khả Khả không kịp ngăn cản, thật sự có chút tiếc nuối: [Lão cáo già, chạy nhanh quá cơ.]
Khác với chú ba Quý ngốc nghếch, dễ bị kích động, chú hai Quý lại biết cân nhắc tình thế hơn, không những biết tố cáo người khác sau lưng, biết châm ngòi ly gián, thấy tình hình không ổn còn biết bỏ chạy.
Thảo nào ông ta có thể giữ tới đoạn cuối truyện, đến khi sắp kết truyện rồi cuối cùng mới bị nam chính khó khăn tiêu diệt.
Cô phỉ nhổ: [Chỉ biết trốn đằng sau thì gọi gì là đàn ông?]
Hệ thống cũng căm phẫn y chang: [Thì thế, cho nên chỉ có thể gọi là b**n th** thôi.]
Một người một thống chửi thầm chú hai Quý không chơi được nên bỏ chạy xong rồi chuyển sự chú ý về phía Quý Cảnh Diệp.
Úc Khả Khả hắng giọng, nghiêm trang hỏi thăm: "Quý Cảnh Diệp, có phải anh đã quên nói gì với tôi rồi không?"
Quý Cảnh Diệp: "..."
Dù không nhịn lại cô nhưng chỉ lần liếc xéo cũng có thể bắt được ánh mắt trông mong của cô.
Anh vẫn luôn cầm chén trà trong tay, cuối cùng mới tỉnh bơ như không đặt trên bàn tạo ra tiếng vang nhẹ nhàng khiến người khác chú ý nhìn qua.
Sau đó cô nghe được anh bình tĩnh "ừ" một tiếng: "Không phải cô đã biết rồi sao?"
"Vậy đâu có giống." Úc Khả Khả nhìn chằm chằm chén trà không nhúc nhích, giọng điệu lộ ra vẻ phàn nàn tùy ý: "Lần trước tôi mời anh tham gia tiệc tối rất là trịnh trọng đó. Cho nên hiện tại anh không thể vì một người không liên quan tùy tiện nói linh tinh ra trước đó mà giản lược quá trình chứ?"
Úc Khả Khả: [Tôi có ảo giác không nhỉ? Hình như Quý Cảnh Diệp vẫn chưa uống nước.]
Hệ thống nghĩ ngợi rồi đưa câu trả lời khẳng định: [Cô không nhìn lầm.]
Úc Khả Khả nghĩ nghĩ như hiểu ra.
Vì thế cô vừa nhìn chén trà kia vừa cười: [Xem ra, anh ta không có thờ ơ như ngoài mặt.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh cố tình trào phúng lại thấy Úc Khả Khả chống cằm, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ với mình, mang theo sự chờ mong khó nói thành lời. Hình như lần nào cũng chỉ có khi cầu xin người khác, cô mới lộ ra dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn này.
Dù biết rằng đây chỉ là biểu hiện giả dối cũng khiến người ta có cảm giác hưởng thụ khó tả.
Cảm giác trong lòng Quý Cảnh Diệp lập tức trở nên khó mà diễn tả.
Có lẽ được lời cô nói lấy lòng, ý thức được cô nghĩ như vậy nên anh không từ chối nữa, chỉ bình thản nói: "Cuối tuần này Quý Viễn Giang muốn tổ chức tiệc mừng thọ ở nhà cũ, cô muốn đi không?"
"Đương nhiên muốn!"
Quả nhiên, Úc Khả Khả trả lời rất nhanh chóng rồi khẽ mỉm cười: "Cho nên, anh sẽ dẫn tôi đi chứ?"
Quý Cảnh Diệp: "Ừ."
Thấy dáng vẻ anh không hề miễn cưỡng, Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi đột nhiên tò mò hỏi: "Còn nữa, nếu như không có chú hai Quý quấy rầy, cuối tuần anh có định dẫn tôi về nhà cũ không?"
Quý Cảnh Diệp lại không nói nữa.
Úc Khả Khả cũng không nản lòng, cười tủm tỉm thầm nói trong lòng: [Tôi đoán chắc là có.]
Hệ thống: [Vì sao?]
Cô nghĩ nghĩ rồi nhớ đến dáng vẻ anh rũ mắt tránh ánh mắt của mình, chợt cười lên: [Không biết, chỉ là trực giác mách bảo.]
Cứ cảm thấy ban đầu anh định dẫn cô về nhà cũ rồi, tuy không biết nguyên nhân nhưng hình như ---
Úc Khả Khả lộ ra vẻ vui mừng: [Xem ra anh ta đã hoàn toàn quen với thân phận vị hôn phu rồi.]
Quý Cảnh Diệp: "..."
---
Trước khi tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Quý, Úc Khả Khả muốn tới nhà họ Úc lấy quà trước.
Tuy nhiên Quý Cảnh Diệp thờ ơ tỏ ý không cần mang bất cứ thứ gì, hơn nữa còn có vẻ cực kỳ ghét bỏ.
Nhưng dù gì đó cũng là quà nhà họ Úc đã chuẩn bị kỹ càng từ nửa tháng trước, lại nghĩ tới sau khi Úc Nhiễm bị vạch trần chưa có phần kế tiếp, Úc Khả Khả không nhịn được tò mò vẫn đi một chuyến.
Lâu rồi không về, cô thật sự cảm giác có hơi hoài niệm.
Hiển nhiên bầu không khí ở nhà họ Úc rất căng thẳng, nhưng thấy cô trở về, hai vợ chồng chú hai Úc vui trông thấy.
Thím hai Úc vội vàng đứng dậy: "Khả Khả, cháu về rồi, sao không gọi lấy một cuộc điện thoại, may mà mọi người đều ở nhà."
"Cháu còn biết về đấy à!"
Khác với sự yêu quý của vợ, chú hai Úc tự cảm thấy mình phải có cái uy của người bề trên, lập tức ngồi thẳng trên ghế sofa hắng giọng, bình tĩnh dạy dỗ: "Chú còn tưởng rằng cháu không định tham gia tiệc mừng thọ nữa, đúng là hư quá thể."
Không đợi Úc Khả Khả đáp lại, thím hai Úc lại tỏ vẻ che chở nói tranh: "Khả Khả đã nói trước là sẽ tới rồi thì chắc chắn là sẽ tham gia tiệc mừng thọ thôi. Tóm lại cháu nó về lúc nào, không phải nhớ là được rồi sao?"
Chú hai Úc: "Bà xem nó có giống là đã nhớ rồi không? Vả lại nếu không phải nhắc nó từ trước ---"
"Được rồi, lần đó không phải tôi đột nhiên nhớ ra rồi chạy tới nhắc nhở Khả Khả sao?" Thím hai Úc không kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: "Đợi đến lúc ông nhớ ra thì đã muộn rồi."
Chú hai Úc nhất thời nghẹn họng, lập tức lườm bà ta: "Nể mặt Khả Khả, tôi không cãi nhau với bà nữa. Tôi nhớ nó thích cơm bà nấu, bà còn không mau tới phòng bếp chuẩn bị vài món đi?"
Thím hai Úc định giễu lại nhưng nghĩ đúng là như vậy chỉ bèn "hừ" một tiếng rồi đành cứ thế bỏ qua.
Bà ta ra vẻ hiền hậu yêu thương nắm tay Úc Khả Khả: "Khả Khả, cháu ngồi chờ một lát đã nhé, sắp được ăn cơm rồi."
Úc Khả Khả chân thành: "Nhưng cháu đã đổi khẩu vị, không được rồi."
Thím hai Úc lập tức cứng người, lần nữa cảm nhận sự nhức đầu khi đối phó với cô khi trước.
Con nhãi chết tiệt này, thật sự khó chiều trước sau như một.
Bà ta hít sâu một hơi, cố tình bỏ qua rồi lại lo lắng Úc Khả Khả chỉ nói khách sáo, nếu thật sự như cô nói thì chưa biết chừng sẽ bị ghi thù.
Vì thế bà ta vẫn cố cười nói: "Vậy cũng không sao, thím đi xào tạm hai món. Dù sao hiếm khi Khả Khả về vẫn phải có cảm giác nghi thức chứ."
Úc Khả Khả lập tức chớp mắt, như thịnh tình khó khước gật đầu: "Vậy cũng được."
Đợi đến khi thím hai Úc đi vào phòng bếp, cô lại chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, sau đó nhìn một vòng xung quanh: "Nhiễm Nhiễm đâu rồi, sao cháu không thấy nó?"
Cô không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc đến tên Úc Nhiễm thì mặt chú hai Úc lập tức sa sầm, có vẻ rất không vui.
Nhưng khổ cái là Úc Khả Khả đã hỏi đến, ông ta chỉ có thể kiềm chế sự khó chịu lại, nói: "Khả Khả, không phải trước đó cháu đã nói phải dạy dỗ Nhiễm Nhiễm đàng hoàng sao? Cháu nói đúng thật, giờ đúng là con bé hư kinh khủng!"
Úc Khả Khả lập tức có hứng thú, thuận tay lấy hạt dưa tên bàn: "Chú nói xem?"
Có lẽ là gần đây chú hai Úc đã kìm nén quá lâu, mà khoảng thời gian này lại không tiện đi tìm tình nhân chỉ đành kìm nén trong lòng, phiền muộn không thôi, thành ra lúc này thấy cháu gái, ông ta lập tức không nhịn được nói một tràng.
"Mẹ con hai người đó hợp lại lừa dối chú không nói, gần đây chú bảo Nhiễm Nhiễm ở yên trong nhà, đừng có ra ngoài gây chuyện, lại qua lại với mấy người không ra làm sao, không biết sẽ học theo thành dạng người nào nữa."
Ông ta bực bội phàn nàn: "Cháu nói xem chú làm sai gì không? Dù trước đó nó quen Ôn Tuyết, hay sau này kết bạn với cô Vương gì đó, cháu xem đứa nào đứa nấy là loại người ra làm sao?"
Được Úc Khả Khả nhắc nhở, dù không biết tình huống cụ thể nhưng chú hai Úc vẫn đi điều tra.
Kết quả, ông ta khiếp sợ phát hiện ra hai người Ôn Tuyết và Vương Thục Thiến này lại có một điểm giống nhau --- đó chính là chỉ dựa vào sức của một mình mình đã khiến gia tộc suy sụp làm trò cười trong giới.
Còn phải nói nữa hả?
Nghĩ đến chuyện Vương Thục Thiến làm lộ ra chuyện của Úc Nhiễm, còn bịa đặt nói hai chị em Úc Nhiễm và Úc Khả Khả bất hòa, suýt nữa thì liên lụy đến nhà họ Úc bọn họ, chú hai Úc lập tức không ngồi yên nổi nữa, nói gì cũng không cho phép thím hai Úc dạy dỗ Úc Nhiễm nữa.
"Con hư tại mẹ, quả nhiên nói không sai." Ông ta oán hận nói: "Chú nghĩ nhốt Nhiễm Nhiễm ở nhà một thời gian rồi còn tìm giáo viên dạy lễ nghi cho nó. Kết quả giáo viên vừa tới đã bị Úc Nhiễm hư đốn đánh ra ngoài! Chú thật sự tức chết mất."
"Mà thím hai cháu lại còn bảo vệ nó, nói gì mà không cho chú dạy dỗ Úc Nhiễm, thậm chí còn nói chú không có tư cách. Nói đùa à, Úc Nhiễm cũng là con gái chú, vì sao chú không thể dạy nó chứ?"
Úc Khả Khả lập tức cắn hạt dưa mạnh hơn, nghe đến đây thì không nhịn được bật cười: [Thế thì đúng là không có tư cách thật, dù sao Úc Nhiễm thật sự không phải con ông ta, thím hai Úc đau lòng cỡ nào chứ.]
Đối với thím hai Úc, đương nhiên con gái của mình thì chỉ có thể là mình dạy dỗ.
Còn chú hai Úc thì dĩ nhiên là người không có tư cách rồi.
Hệ thống miêu tả tình hình hôm đó sống động như thật với cô:
[Giáo viên mà chú hai Úc tìm ấy, tính tình rất cứng nhắc, thậm chí dám đánh vào lòng bàn tay Úc Nhiễm thật.]
[Úc Nhiễm không thể chịu đựng được bèn trực tiếp nổi giận đuổi giáo viên này ra khỏi phòng, còn suýt nữa đẩy cô ta xuống lầu.]
[Sau khi bị giáo viên thêm mắm dặm muối tố cáo xong, chú hai Úc lập tức giận dữ, cầm chổi lông gà muốn đánh Úc Nhiễm.]
[Có điều ông ta chưa đánh được mấy cái đã bị thím hai Úc bảo vệ rồi.]
[Thím hai Úc tuyên bố ông ta không có tư cách dạy dỗ con gái, hai người cãi ầm ĩ rồi trực tiếp đánh nhau ở phòng khách.]
[Sau đó hai người đều lùi một bước, thím hai Úc chịu trách nhiệm tìm giáo viên lễ nghi cho Úc Nhiễm nhưng không thể ngăn cản chú hai Úc hỏi đến dạy dỗ.]
...
...
Úc Khả Khả cắn hạt dưa "lách ta lách tách", sắp gặm thành nhịp điệu rồi, thật sự nghe rất vui vẻ.
Tuy nhiên trước đó cô đã nghĩ khi nào trò hề nhà họ Úc sẽ phát triển thành một nhà ba người cãi nhau nhưng không ngờ nguyện vọng lại được thực hiện nhanh như vậy a ha ha ha ha.
Thậm chí nghĩ đến mình lại bỏ lỡ cảnh hai vợ chồng đánh nhau tàn nhẫn, Úc Khả Khả không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Vì thế hòa với giọng điệu phẫn nộ của chú hai Úc, cô vừa nhả hạt dưa vừa không ngừng phối hợp theo.
"Không phải chứ, thật vậy á?"
"Ừm, chú hai, chú nói đúng."
"Đúng rồi, tôi cũng thấy vậy."
Không biết cháu gái đang oán thầm, hiển nhiên lòng muốn dốc bầu tâm sự ngập tràn trong lòng chú hai Úc đã được thỏa mãn trong sự phụ họa của cô.
Cuối cùng, kết thúc màn phàn nàn, ông ta mới nhớ đến câu hỏi ban đầu của Úc Khả Khả, lập tức hắng giọng lại trả lời: "Giờ Nhiễm Nhiễm đang ở trong phòng."
Còn Úc Khả Khả rõ ràng nghe rất thỏa mãn.
"Không ngờ sau khi tôi rời đi lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy." Cô chép miệng chậc lưỡi, chân thành nói: "Xem ra cháu bỏ lỡ quá nhiều rồi."
Chú hai Úc lập tức thở dài, dường như cuối cùng đã nhớ ra cháu gái mình tốt: "Đúng vậy, Khả Khả, từ khi cháu đi --- thôi được rồi, không nhắc nữa, hay là cháu đi thăm Nhiễm Nhiễm đi."
Úc Khả Khả nghĩ ngợi rồi nói với giọng chân thành: "Chuyện này thì không được rồi."
Chú hai Úc: "..."
"Dù sao đã xảy ra chuyện này, chắc chắn Nhiễm Nhiễm không muốn gặp tôi."
Nghĩ đến mình đã hóng được kha khá chuyện, ngồi thêm cũng không có ý nghĩa gì, cô sảng khoái đứng dậy, còn cực kỳ quan tâm nói: "Cho nên cháu không ở đây nữa, tránh cho em ấy cắn linh tinh."
Chú hai Úc hoàn toàn không kịp phản ứng: "Đợi chút, là sao? Cháu phải đi?"
Úc Khả Khả không thể không biết có gì đó không đúng, thản nhiên gật đầu, vẫn không quên hỏi xem quà ở đâu.
Chú hai Úc thì bị hành động của cô làm cho như lọt hẳn vào trong sương mù, thấy cô tự nhiên hỏi thăm, lại vô thức cho người hầu lấy quà đã chuẩn bị kỹ càng tới.
Sau đó, ông ta trơ mắt nhìn Úc Khả Khả cầm quà, cười tủm tỉm với bọn họ, phất tay, sau đó cứ thế rời đi.
Chú hai Úc: "... ?"
Thím hai Úc nghe được tiếng động vội vàng đuổi ra theo: "... ?"
Vợ chồng hai người lập tức nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang không thôi.
... Không phải chứ, rốt cuộc cô đến để làm gì?
Thật sự đến để cầm quà ư?
---
Lời tác giả:
Úc Khả Khả: Chin cám ơn, chỉ tới ăn dưa thôi, không muốn bị chó cắn lắm ^_^