Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 90

Sau khi lấy được quà, Úc Khả Khả bắt đầu đếm ngược thời gian, đợi tiệc mừng thọ của ông Quý tới.

Cho đến một ngày trước đó, cô đột nhiên nhận được điện thoại của một người tự xưng là quản gia của nhà họ Quý.

Thái độ của đầu dây bên kia lễ phép lại kính cẩn, bày tỏ rằng sau khi ông ta biết được hai người sẽ về nhà cũ thì rất vui vẻ.

Đương nhiên, nếu như bọn họ có thể về sớm hơn thì càng tốt.

Mà đang lúc Úc Khả Khả thấy kì lạ là tại sao ông ta lại gọi cho mình thì nghe quản gia nói uyển chuyển: "Khả năng là cậu cả đang bận làm việc, không nhận điện thoại được nên hi vọng cô Úc có thể chuyển lời mời của ông ấy giúp."

Cô hiểu ra ngay, lập tức cảm thán trong lòng: [Rốt cuộc là Quý Cảnh Diệp không thích bọn họ nhiều đến cỡ nào mà đến cả gọi điện thoại cũng không muốn nghe.]

Hệ thống: [Thật ra là kể từ sau khi Quý Cảnh Diệp chuyển ra ngoài thì hầu như chưa từng liên hệ với nhà cũ. Hơn nữa nhà họ Quý có chuyện gì thì cũng chỉ có thể chuyển lời qua trợ lý Ôn thôi.]

Quản gia: "Cô Úc, cô có đang nghe không?"

Úc Khả Khả hoàn hồn, "A" lên một tiếng: "Được, tôi sẽ chuyển lời giúp."

Về phần có đồng ý hay không, cô hoàn toàn không có ý định trả lời thay, mà hiển nhiên quản gia cũng không có ý định ép buộc gì.

Sau khi nhận được câu trả lời của cô, ông ta cười nói thêm vài câu khách sáo rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Vì thế Úc Khả Khả tiện tay ném điện thoại lên giường, tiếp tục xem đoạn phim hoạt hình ban nãy bị cắt ngang.

Hệ thống thấy hơi kì lạ: [Cô không chuyển lời à?]

Cô có vẻ hơi thờ ơ: [Gì cơ?]

Hệ thống tưởng rằng cô đã quên thật bèn nhắc nhở: [Không phải cô vừa đồng ý với quản gia là sẽ chuyển lời cho nhân vật phản diện về sớm chút sao?]

[Đó không phải lời khách sáo à? Với tình hình đó, nếu trực tiếp từ chối thì có vẻ không được lễ phép lắm.] Úc Khả Khả đưa mắt nhìn chằm chằm màn hình, không hề quan tâm: [Dù sao bọn họ cũng không thật sự trông mong tôi sẽ truyền lời, tôi chỉ là người đi lướt qua thôi.]

Hệ thống: [Nhưng không phải cô muốn tới nhà cũ lắm sao? Giờ chính là cơ hội rất tốt đó.]

Úc Khả Khả đồng ý: [Có điều cũng không đến mức không thiếu được cái này.]

[Hơn nữa Quý Cảnh Diệp không muốn nghe điện thoại, chứng tỏ anh ta không muốn về sớm, còn lười trả lời bọn họ.] Cô nói chậm rãi: [Thì đương nhiên tôi đây phải tôn trọng ý muốn của anh ta rồi.]

Đối với người nhà họ Quý, Quý Cảnh Diệp chịu về nhà cũ đúng tiệc mừng thọ là đã nể tình lắm rồi.

Còn mơ tưởng hão huyền gì nữa?

Thật ra nói trắng ra là, cuộc điện thoại này của nhà họ Quý chỉ là vì lợi dụng cô.

Cô không chuyển lời cũng không sao, vốn không ảnh hưởng gì.

Còn nếu vì cô muốn nịnh nọt người nhà họ Quý, thật sự đề nghị về nhà cũ sớm hơn chút - Quý Cảnh Diệp đồng ý, có thể cùng về nhà cũ sớm hơn chút thì tự nhiên ai ai cũng vui vẻ; nhưng nếu chọc giận Quý Cảnh Diệp thì cũng không liên quan đến bọn họ.

Dù sao bọn họ chỉ gọi điện thoại, chuyển đến họ sự mong chờ họ trở về của ông Quý mà thôi, không làm gì khác.

Nghĩ vậy, Úc Khả Khả lập tức phỉ nhổ trong lòng: [Quả nhiên người nhà này đều có lòng dạ đen tối. Quanh co lòng vòng quá, người không thông minh chút sẽ bị bọn họ chơi chết mất.]

Rốt cuộc hệ thống chợt hiểu ra, thở dài: [Một cuộc điện thoại mà có thể ẩn chứa nhiều ý tứ như vậy, thảo nào mấy người này ai ai cũng đa nghi, dễ suy diễn.]

Cô lập tức bị chọc cười: [Đúng rồi, ai cũng đều là vua tưởng tượng hết.]

[Cái quan trọng nhất là, nếu Quý Cảnh Diệp định mời tôi đến nhà cũ ấy thì chắc chắn anh ta đã có ý từ trước rồi.] Úc Khả Khả rất tự biết mình biết ta, cười tủm tỉm nói: [Trang sức bổ sung như tôi, lúc đó chỉ cần đi theo là được, còn cần phát biểu suy nghĩ gì đâu.]

Hệ thống ngẫm lại cũng thấy đúng, không hề phát biểu suy nghĩ, cũng vui vẻ ngồi xem phim hoạt hình đang chiếu.

Một người một thống đang đắm chìm trong nội dung đặc sắc, không hề hay biết Quý Cảnh Diệp nghe được đoạn nói chuyện của hai người, lúc này đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Anh rũ mắt nhìn cảnh vật bên dưới, mặt hờ hững không biết đang nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra, lại hoàn toàn như không thấy mấy cuộc gọi nhỡ kia, gõ một hàng chữ trên giao diện tin nhắn rồi ấn gửi đi.

...

Vì thế, lúc một người một thống vừa xem hết mấy tập phim hoạt hình, còn đang hào hứng bàn luận thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Quý Cảnh Diệp bảo cô xuống lầu.

Tuy anh chưa nói gì khác nhưng Úc Khả Khả biết, lúc này xuống lầu thì chắc chắn là dẫn cô tới nhà cũ rồi.

Cô lập tức có phần bất ngờ: [Ơ, tôi còn tưởng anh ta không nghe máy là không có ý định về trước rồi, thì ra không phải sao?]

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngày mai sẽ đi cùng Quý Cảnh Diệp với tư cách là tân khách tham gia tiệc mừng thọ rồi.

Không ngờ cô lại đoán sai?

Hệ thống cũng ngờ vực theo: [Có lẽ nhân vật phản diện chỉ thuần túy không muốn trả lời bọn họ thôi?]

Úc Khả Khả nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có thể. Vì vậy cô không nghĩ nhiều, lập tức cực kỳ vui vẻ đi xuống lầu.

Chiếc xe con màu đen quen thuộc đã đỗ ở cửa.

Quý Cảnh Diệp đang ngồi trong xe, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra sườn mặt đẹp trai lạnh lùng kia.

Dễ nhận thấy anh vội vàng trở về từ công ty, tay vẫn đang cầm mấy tập tài liệu có vẻ như đang khá bận bịu.

Úc Khả Khả thoáng dừng bước, hơi kinh ngạc "Ơ" một tiếng: [Giờ này mà vẫn làm việc sao, người này yêu nghề quá đi.]

Cô vốn cho rằng Quý Cảnh Diệp dẫn cô theo đến nhà cũ, có lẽ là đã sắp xếp xong lịch trình rồi.

Nhưng sao giờ nhìn ngược lại giống như quyết định đột ngột ấy nhỉ?

Nghĩ vậy, cô lập tức ghé vào cửa xe, tò mò hỏi: "Quý Cảnh Diệp, không phải anh vừa quyết định dẫn tôi tới nhà cũ đó chứ?”

Vậy thì điều gì đã khiến anh thay đổi suy nghĩ thế?

Quý Cảnh Diệp thoáng dừng tay, anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen mang theo sự trào phúng nhẹ nhàng lại hờ hững như đang cười nhạo cô nghĩ quá nhiều.

Sau đó, không đợi Úc Khả Khả hỏi lại, anh đã thờ ơ không nhìn cô nữa, thuận tiện cất tài liệu đi: "Lên xe."

Úc Khả Khả không ngại ngùng mà còn cực kỳ vui vẻ "À" rồi mở cửa vào trong xe.

...

Nhà cũ của nhà họ Quý nằm ở đoạn đường đắt đỏ nhất, về phong thủy thì có thể nói là cực tốt, là dinh thự thoạt nhìn ngập tràn những chi tiết kiểu cũ.

Gác cổng nghiêm ngặt, cổng trùng trùng điệp điệp, nhìn khắp nơi đều có thể nhìn thấy vệ sĩ trông coi tuần tra.

Chỉ nhìn từ xa đã không nhịn được tràn ngập cảm giác áp lực mà kính sợ.

Sau khi nhìn thấy xe của Quý Cảnh Diệp, đám vệ sĩ đều lập tức dồn dập tỏ vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ tới cậu cả lại sẽ về vào lúc này.

Đội trưởng gác trước cổng chính vội vàng xin nhận lỗi cho xe qua, mấy người đằng sau thì vội đi thông báo cho quản gia.

Hiển nhiên là vì bọn họ đột ngột trở về, những người này bị bất ngờ không trở tay kịp nhưng lại khiến nhà cũ tĩnh mịch lại trở nên náo nhiệt một cách khó hiểu.

Úc Khả Khả thấy thú vị, lại không nhịn được quay đầu nhìn Quý Cảnh Diệp thì phát hiện anh không có cảm xúc gì, hoàn toàn thờ ơ với hoạt động bên ngoài, hơn nữa lúc này anh đang nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.

Úc Khả Khả: Ơ?

Có lẽ là không ngờ cô đang tò mò hào hứng nhìn ra bên ngoài lại đột nhiên quay đầu lại, bất ngờ chạm phải đôi mắt cô, Quý Cảnh Diệp chợt khựng lại rồi tỏ vẻ bình tĩnh thu ánh mắt lại: "Không có gì kì lạ cả, Quý Viễn Giang sợ chết, trước giờ nhà cũ vẫn luôn như vậy."

Úc Khả Khả phản ứng lại mới biết anh đang giải thích về việc gác cổng và bầu không khí cực kỳ nghiêm ngặt này.

Cô thu cánh tay đang vắt trên cửa xe lại, cực kỳ có lòng nói: "Người có tiền đều sợ chết, có thể hiểu được."

Vệ sĩ đang chạy ra xin lỗi, nghe được lời này thì lập tức khựng lại, không nhịn được nhanh chóng liếc người trong xe.

Bọn họ đã quen cậu cả trào phúng ông Quý rồi, không ngờ cô Úc lại cũng ...

Vệ sĩ vẫn còn chút ký ức về cảnh hai người họ đính hôn lúc trước lại không nhịn được thấy kì lạ, trước kia lá gan cô Úc cũng lớn vậy à?

... Thật sự không nhìn ra được.

Nghe cô nói vậy, quả nhiên cậu cả Quý không tức giận, thậm chí còn khẽ nhếch khóe miệng.

Chỉ thấy anh tỉnh bơ nhìn cô một cái, còn tiện nói thêm một câu: "Làm chuyện xấu nhiều, già rồi đương nhiên sợ chết."

Gương mặt anh vẫn không cảm xúc như bình thường, nhưng nghe giọng điệu thì rõ ràng là đồng ý với câu nói vừa rồi của cô Úc.

Vệ sĩ: "..." Thật không hổ là cậu cả.

Cho nên đôi vị hôn phu - thê này đặc biệt trở về lúc này, đến cùng là để ăn mừng thọ của ông hay là để cho ông tức chết, thuận tiện xử lý ---

Ý thức được mình đang nghĩ gì, anh ta lập tức hít mạnh một hơi, cuống cuồng lắc đầu để nhanh chóng ngăn lại suy nghĩ cực kỳ bất kính ngu ngốc này.

Rốt cuộc sau khi được cho qua xong, xe chậm rãi đi vào cổng chính uy nghiêm khí thế.

Đưa mắt nhìn qua, thoạt nhìn chính là hoa viên lộng lẫy sắc màu rực rỡ, nơi nơi đều trồng những cây, bông hoa xinh đẹp, gần như nhìn không thấy đầu.

Đi xuyên qua hoa viên, cuối cùng đã thấy kiến trúc của công trình bên trong.

Ngoài cổng chính, quản gia đã được thông báo đang dẫn người chờ trước cửa.

Thấy xe dừng lại, ông ta lập tức niềm nở tiến lên đón, xoay người mở cửa xe: "Cậu cả, cậu trở về rồi."

"Cô Úc, chào mừng cô tới."

Úc Khả Khả khẽ đưa mắt nhìn đám người hầu xếp thành hai hàng cung kính đứng thẳng người đằng sau ông ta, không nhịn được chậc lưỡi: [Nhà cũ này không giống với những chỗ khác nhỉ.]

Tuy nơi đây rất khí thế, đẹp đẽ nhưng bầu không khí bị đè nén quá.

Thảo nào tính cách của Quý Cảnh Diệp lại như vậy.

Có điều cô không cảm thấy câu nệ, sau khi gật đầu với quản gia xong thì thản nhiên đi xuống, còn thuận tay khoác tay Quý Cảnh Diệp.

Úc Khả Khả không bị tình hình này hù dọa, mà trái lại quản gia lại bị hành động thuận tay của cô dọa sợ.

Ông ta vô thức đưa mắt nhìn sắc mặt Quý Cảnh Diệp, chỉ thấy tuy anh tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng không hề kháng cự, thậm chí lúc Úc Khả Khả xuống xe đã thoáng buông lỏng cảnh tay như đoán được từ trước, giống như đang chờ giờ phút này, thuận tiện kéo cô đi lên vậy.

Quản gia: "... ?"

Đây đúng là cậu cả ư?

Có điều ông ta phản ứng rất nhanh, lập tức cười nói: "Ông Quý đã chờ ở bên trong rồi, nghe nói cậu cả và cô Úc trở về, ông ấy cực kỳ vui vẻ."

Quý Cảnh Diệp thờ ờ, chỉ rũ mắt nhìn Úc Khả Khả.

Vì thế quản gia cũng nhìn theo qua.

Úc Khả Khả: ?

Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Ồ."

Quản gia khựng lại, lập tức ra vẻ không có chuyện gì tiến lên dẫn đường cho cô, còn thấp giọng cảm kích: "Cô Úc, lần này thật sự rất cảm ơn cô."

Thật ra, lời cảm ơn đột ngột này khiến Úc Khả Khả có phần không hiểu.

Vẫn là hệ thống nhắc nhở, cô mới nhớ đến việc ông ta nhờ mình, lập tức thẳng thắn: "Không liên quan đến tôi, tự Quý Cảnh Diệp quyết định trở về."

Bình Luận (0)
Comment