Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 91

Đương nhiên quản gia không tin.

Ông ta bình tĩnh liếc khoảng cách hai người gần như kề sát, nghĩ thầm từ lúc nào cậu cả cho người ta đến gần như vậy. Hơn nữa trước kia anh có thể xuất hiện đúng ngày tiệc mừng thọ đã là nể tình rồi, chứ đừng nói đến chuyện trở về sớm.

Vả lại thông qua chú hai Quý, ông ta biết được bọn họ sẽ về tiệc mừng thọ của mình nên đã yêu cầu ông ta gọi cho anh nhưng ông ta đã liên lạc với cậu cả không biết bao nhiêu lần, đương nhiên đều không gọi được.

Không nghĩ tới lần này chỉ thử không trông mong gì lại thật sự có thể khiến cậu cả trở về.

Nếu nói là trùng hợp, quản gia tuyệt đối không tin.

Nhưng nếu cô Úc đã nói vậy, Quý Cảnh Diệp cũng không ý kiến thì ông ta cũng chỉ cười gật đầu, dẫn bọn họ tới đại sảnh.

Quả nhiên ông Quý đã ngồi chờ ở bên trong.

Còn những người khác, sau khi biết được tin tức cũng đều ngồi cùng lại.

Vì thế, đợi đến khi Úc Khả Khả đảm chức trang sức được Quý Cảnh Diệp dẫn đến thì đồng thời chạm phải mấy đôi mắt.

Sau một thoáng chớp mắt rất đỗi ngạc nhiên, bọn họ lập tức lộ ra vẻ mặt khác nhau nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ nghiền ngẫm và dò xét, thật giống như tam đường hội thẩm*.

(*) Tam đường hội thẩm: Ý chỉ ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án.

Cô thoáng dừng bước, không nhịn được cảm thán: [Được lắm, đây chính là cảnh "lớn" đó.]

Dường như nghe được tiếng lòng của cô, Quý Cảnh Diệp cũng dừng bước lại.

Anh làm như nhìn không thấy đám người ở bên trong, thản nhiên nói: "Không quen thì có thể đi dạo ở chỗ khác."

"Khỏi, vừa đúng lúc để tôi quen mọi người chút." Úc Khả Khả cười híp mắt nói: "Xem ra mọi người còn rất có lòng. Biết tôi đi cùng anh tới nên đều có lòng tới, tụ lại một chỗ tiện cho tôi làm quen đây mà."

Cô vừa nói lời này lại khiến cảnh tam đường hội thẩm chuyển thành màn chào đón chính mình.

Quản gia đứng đằng sau bọn họ nghe được thì lập tức sửng sốt.

Lâu rồi không gặp, hình như cô Úc có vẻ khang khác.

Hơn nữa sao nghe lời này còn có vẻ chút hưng phấn khó tả nhỉ?

Không biết bọn họ dừng ở cửa lâu như vậy để làm gì, ông Quý lập tức mở miệng: "Cảnh Diệp, Khả Khả, sao hai con không đến ngồi?"

Úc Khả Khả nghe tiếng nhìn qua theo.

So với chú hai Quý đã phát tướng, hiển nhiên Quý Viễn Giang chăm sóc bề ngoài khá tốt. Tuy thần sắc có vẻ hơi yếu ớt nhưng chỉ dựa vào khí chất nho nhã uy nghiêm kia thì không ai dám khinh thường ông.

Lúc này ông đang nhìn bọn họ như đang cố gắng thể hiện sự hòa nhã, gần gũi.

Úc Khả Khả gật đầu rồi đi theo Quý Cảnh Diệp ngồi xuống, vô thức nhìn xung quanh một vòng.

Người cô chú ý tới đầu tiên, đương nhiên là chú hai Quý đã quen từ trước.

Chú hai Quý ngồi cách bọn họ không xa, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười ấm áp trước sau như một, dường như đã sớm quên buổi gặp mặt không vui không lâu trước đó.

Chỉ thấy ông ta nâng chén trà, cười khà khà, nói: "Em nói gì ấy nhỉ, tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này đã khác với trước rồi. Anh xem, vừa gọi điện cho cô Úc một cái, không phải bọn họ đã trở về rồi sao?"

Rõ ràng là ông ta đang nói cho Quý Viễn Giang nghe.

Sau khi thấy anh cả gật đầu, hình như ông ta lại chợt nghĩ đến gì đó, nói với vẻ đáng tiếc: "Hình như còn thiếu Lăng Hàn nữa nhỉ? Nó cũng thật là, lần này Cảnh Diệp đã về rồi, sao nó còn ở đâu đâu, giờ còn chưa thấy bóng dáng?"

Dù là Quý Cảnh Diệp hay Quý Lăng Hàn, Quý Viễn Giang đều áy náy cả.

Bởi vậy dù biết rõ hai anh em bất hòa, ông ta đều giả câm vờ điếc chưa từng hỏi đến, càng hiểu sâu sắc rằng trước mặt một người, tuyệt đối sẽ nhắc đến tên người còn lại.

Thế nên lúc này, ông ta giả như không nghe được lời ẩn ý của chú hai Quý, trả lời có chọn lọc: "Đúng vậy, quả nhiên bồi dưỡng tình cảm có tác dụng thật, tình cảm đôi vợ chồng trẻ càng ngày càng thắm thiết rồi, rất tốt."

Chú hai Quý: "..."

Biết anh cả mình từ sau khi về hưu lại càng lúc càng dễ mềm lòng, hiện giờ chỉ ba phải đối với hai anh em này, ông ta không nhịn được thầm chậc lưỡi, đột nhiên có hơi nhớ em ba.

Dù sao trước giờ em ba không có đầu óc lại nóng tính, chỉ vài câu là có thể khơi mào cho cậu ta tức giận, ầm ĩ lên với anh cả. Mà ông ta chỉ cần núp đằng sau vẫn có thể dễ dàng đạt được mục đích, đạt được thứ mình muốn.

Lúc này thiếu người chắn đằng trước, thật đúng là có hơi không thuận tay.

Chú hai Quý còn đang thầm tiếc nuối thì chợt nghe vợ mình ngồi bên cạnh không vui lên tiếng: "Quý Lăng Hàn không đến cũng được, cứ nhắc đến nó làm gì?"

Lúc này Úc Khả Khả đang bưng chén, hào hứng vô cùng nghe bọn họ nói chuyện anh tới em đi, thậm chí còn bị kiểu điếc có chọn lọc của ông Quý làm cho buồn cười, chỉ cảm thấy tiệc mừng thọ này đặc sắc không hề kém buổi tiệc từ thiện lần trước.

Nghe được lời này, cô lập tức chuyển sự chú ý, hiểu ra: [Bà ta hẳn là thím hai Quý của nhà họ Lý đó à?]

Hệ thống trả lời khẳng định: [Thím hai Quý ghét nhất là con riêng, từng nhiều lần thể hiện sự khinh thường và chán ghét công khai đối với nam chính, đương nhiên con gái bà ta cũng thế.]

So với kiểu chú hai Quý yêu thích trước giờ, tướng mạo của thím hai Quý chỉ có thể coi là thanh tú, đoan trang, gương mặt có chút kiêu kỳ.

Còn con gái ngồi bên cạnh gần như không khác gì bà ta, cũng tỏ vẻ ghét bỏ y chang: "Bố này, mãi anh cả mới về, bố đừng nhắc đến chuyện mất hứng vậy chứ."

Chú hai Quý nhíu mày lại.

Ông ta giấu đi vẻ không hài lòng nhìn vợ con, nhịn xuống sự không kiên nhẫn trong lòng, cười nói xin lỗi: "Rồi rồi rồi, là lỗi của bố, không nhắc đến là được."

Vừa thấy vẻ mặt kìm nén của ông ta, Úc Khả Khả không nhịn được muốn cười.

Theo đó cô nhìn hai mẹ con kia, lập tức sinh lòng tò mò: [Thím hai Quý không giống với tưởng tượng của tôi lắm, bà ta biết chuyện của chủ nhà họ Lý chưa?]

[Không biết.] Hệ thống giải thích: [Tuy bà ta sinh ra ở nhà họ Lý nhưng quan hệ với chủ hiện tại nhà họ Lý không thân thiết lắm, người biết chuyện này đều giữ kín như bưng. Bởi vậy bà ta chỉ nghe nói chuyện chủ nhà họ Lý bị gậy đánh uyên ương nhưng lại không biết đối tượng là ai. Sau đó bà ta thấy ông ta và bà Lý như keo như sơn nên cũng không quan tâm đến lời đồn nữa.]

Úc Khả Khả: [Tôi cũng nghĩ vậy.]

Với tính cách ghét cái ác như kẻ thù* của thím hai Quý, nếu như biết được chuyện này thì e là đã sớm nói cho bà Lý rồi.

(*) Tật ác như cừu: Ghét cái ác như kẻ thù, ý chỉ sự căm hận với người xấu, chuyện xấu như đối với kẻ thù, kẻ địch.

Lúc này, đột nhiên có người chợt nói vào: "Dù nói thế nào, Lăng Hàn cũng là con của anh cả, mẹ con chị dâu hai nói vậy mà không nghĩ đến cảm nhận của anh cả sao?"

Người nói chuyện là vợ của chú ba Quý.

Lúc này chú ba Quý còn đang ngồi bóc lịch, thím ba Quý sắp hận muốn giết Quý Cảnh Diệp rồi, đương nhiên sẽ vô thức nghiêng về phía Quý Lăng Hàn.

Có điều thím hai Quý không quen nhịn bà ta, lập tức trợn mắt, giễu cợt nói: "Cô không có con nên chỉ có thể thương một đứa trẻ, tôi thì không."

Thím ba Quý: ?

Bà ta bị nói đến đỏ bừng cả mặt, giọng cũng cao hơn: "Chị dâu hai nói vậy là sao, cố ý chọc vào nỗi đau của tôi vậy sao?"

Nghe hai người cãi nhau, Úc Khả Khả lập tức nắm được điểm chính: [Chú ba Quý và bà ta không có con á?]

Hệ thống: [Thím ba Quý không có thai nhưng chú ba Quý rất thích bà ta vì thế nhiều năm rồi đều chưa muốn có con.]

Úc Khả Khả khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp, có vẻ hơi bất ngờ.

Không ngờ chú ba Quý kích động ngốc nghếch, nhìn có vẻ bất chấp làm chuyện xấu mà lại rất thương vợ.

Cô chợt liếc thấy chú hai Quý tính khuyên can, bảo vợ nhường em dâu thì lập tức thầm chỉ trỏ: [Hai người này hoàn toàn trái ngược nhau.]

Lúc này, rõ ràng thím hai Quý và thím ba Quý đã tranh cãi muốn bùng nổ.

Chị tới em lui lại khui ra không ít chuyện cũ của nhà họ Quý.

Úc Khả Khả không nhịn được ngồi thẳng người, ngửi được mùi hấp dẫn.

Ánh mắt cô liếc qua người phụ nữ không có cảm giác tồn tại ngồi bên cạnh Quý Viễn Giang.

Rõ ràng tuổi cô ta nhỏ hơn nửa tuổi của Quý Viễn Giang, cử chỉ nho nhã săn sóc.

Dù hai người bên kia cãi vã nhưng cô ta lại chưa từng liếc mắt lấy một lần, chỉ chú ý đến Quý Viễn Giang, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ dịu dàng khôn khéo.

Hệ thống thấy thế thì tiện đà giới thiệu: [Đây là vợ thứ tư của Quý Viễn Giang, nhỏ hơn ông ta hai mươi tuổi.]

Úc Khả Khả đã biết ngoại trừ bà Quý đã qua đời vì bệnh, sau đó Quý Viễn Giang lấy thêm ba bà vợ nữa.

Có điều lúc này nhìn người vợ tư đặc biệt yên tĩnh này, cô lại hơi tò mò về hai người vợ trước của ông ta.

Hệ thống nghĩ ngợi rồi tạm tổng kết: [Vợ hai là vì ngược đãi nam chính; vợ ba thì ngoại tình bị bắt gian tại chỗ; còn cô vợ tư này thì chờ Quý Viễn Giang tắt thở, thừa kế tài sản.]

Úc Khả Khả: [... ?]

Cô lập tức muốn ngã ngửa: [Lại có thể đặc sắc vậy à? Mau nói nghe thử xem là chuyện như thế nào?]

Cô chỉ chăm chăm giục hệ thống kể drama, đương nhiên không chú ý tới Quý Cảnh Diệp ngồi bên cạnh mình chợt khựng người lại.

Sau đó người anh từ từ khẽ nghiêng về bên đây.

Hệ thống: [Là thế này này.]

[Ban đầu, do áy náy với bà Quý cho nên lúc bà ấy sắp chết vì bệnh, Quý Viễn Giang đã đồng ý với bà ấy rằng, sau có lấy thêm vợ thì tuyệt đối sẽ không để người nào lung lay đến địa vị của nhân vật phản diện.] Nó chậm rãi nói: [Mà đúng là ông ta đã tuân thủ lời hứa, sau khi cưới vợ hai cũng không tính có con.]

Úc Khả Khả không đồng ý: [Còn không bằng không lấy thêm vợ, rõ ràng là không giữ nổi nửa, thân, dưới mà.]

[Ông ta và vợ hai liên hôn, từng giao hẹn trước về phương diện này. Nhưng bà vợ hai vốn không quan tâm, cảm thấy sau này, dù bà ta có con thật thì Quý Viễn Giang sẽ không thể bỏ con được.]

Hệ thống nói sâu xa: [Chỉ có điều bà ta không ngờ được rằng, có tiền lệ của Quý Lăng Hàn nên Quý Viễn Giang đặc biệt cẩn thận trong phương diện này, chưa từng để bà ta thực hiện được một lần nào.]

Úc Khả Khả: ?

Cô không nhịn được đưa mắt nhìn Quý Viễn Giang đang xoa ấn đường, có vẻ hơi mệt mỏi: [Thế không phải... ông ta rất giỏi đó sao?]

Quý Cảnh Diệp để ngón tay bên chén trà, vẻ mặt hơi khó tả.

Hệ thống còn đang đồng ý với Úc Khả Khả: [Đúng đó, cho nên lúc đó đã khiến bà vợ hai tức chết. Mà đúng lúc này, Quý Viễn Giang còn tìm được nam chính đang lưu lạc bên ngoài nên đã dẫn anh ta trở về.]

Úc Khả Khả: [... Mẹ ơi, không dám nghĩ đến cảnh tượng ấy.]

Hệ thống: [Đúng vậy, cho nên bà vợ hai đó lập tức phát lên tại chỗ, còn mắng Quý Viễn Giang khốn nạn.]

Tưởng tượng ra khung cảnh đó, cô tán thành, nói: [Hình như cũng có thể hiểu được, sau đó thì sao?]

[Sau đó, vì Quý Viễn Giang vẫn giữ thờ ơ, còn tỏ ý không thể chấp nhận thì ly hôn nên bà vợ hai đó đã nổi điên.] Hệ thống nói đến đây thì cảm thán: [Tuy bà ta không thích nhân vật phản diện nhưng trước giờ đều không dám động đến anh ta. Giờ tìm về được nam chính không được coi trọng cho nên đã tìm được cách trút giận, thường xuyên lén đánh chửi nam chính.]

Hệ thống: [Cho đến khi Quý Viễn Giang phát hiện, đưa bà ta vào bệnh viện tâm thần. Hơn nữa cũng vì chuyện này mà ông ta cực kỳ áy náy với nam chính.]

Úc Khả Khả lập tức im lặng, nhất thời không biết nên đánh giá thế nào.

Nghĩ nghĩ, cô dứt khoát nhảy cóc qua chủ đề này: [Thế bà vợ ba thì sao?]

Hệ thống: [Bà vợ ba thì khá đặc biệt.]

---

Lời tác giả:

Boss Quý: Thì ra là thế?

Bình Luận (0)
Comment