Khí thế lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi lập tức ngưng lại, anh đột ngột đứng dậy.
Sau đó dưới cái nhìn qua vô thức của tất cả mọi người, anh thoáng liếc Úc Khả Khả ngẩng gương mặt vô tội lên, thản nhiên nói: "Xem thì cũng đã xem rồi, không có gì lạ cả, còn ở đây làm gì."
Rõ ràng anh nói lời này với Úc Khả Khả, vì thế tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Gì gọi là xem thì cũng đã xem rồi, thì ra Quý Cảnh Diệp hiếm khi nhẫn nhịn ở đây là vì dung túng cho vị hôn thê gặp bọn họ sao?
Hai người này coi bọn họ thành cái gì, vào vườn bách thú thăm quan sao?
Hệ thống cũng không nhịn được cảm thán: [Ai bảo cô không nhịn được trêu chọc nhân vật phản diện, giờ thì hay rồi, trêu xong rồi chạy à?]
Đừng có thấy nhân vật phản diện cả ngày lạnh mặt sẽ không trả thù, không phải trước đó trên máy bay anh thừa lúc ký chủ ngủ đã dùng thủ đoạn ngây thơ để trả thù đó sao?
Nhưng dưới cái nhìn chăm chăm lạ lùng của mọi người, Úc Khả Khả lại không hề xấu hổ.
Cô khẽ chớp mắt, giọng điệu thẳng thắn vô tội: "Ừm... nhưng tôi đói bụng rồi."
Quý Viễn Giang nhanh chóng kịp phản ứng: "Đúng là đến giờ cơm rồi, vậy để ta cho người mang cơm lên."
Đúng lúc này, quản gia đột nhiên cao giọng từ bên ngoài: "Cậu Lăng Hàn, cậu về rồi."
Sau đó từ ngoài vang lên tiếng đáp lại của Quý Lăng Hàn: "Ừm."
Bầu không khí bỗng ngưng lại.
Đám người vô thức nhìn qua.
Úc Khả Khả ngẩng đầu nhìn Quý Cảnh Diệp thì phát hiện anh có vẻ như không nghe thấy, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.
Anh rũ mắt nhìn cô chăm chú, thờ ơ hỏi: "Đẹp mắt không?"
Vì thế tầm mắt cô lại dừng lại trên gương mặt lạnh nhạt đẹp đẽ của anh, cô thành thật gật đầu: "Đẹp."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh có vẻ cạn lời đưa tay lên xoa ấn đường, bình tĩnh nói: "Ý tôi là, xem kịch ở đây vui không? Còn muốn xem nữa không?"
Úc Khả Khả lập tức chợt hiểu ra, còn có lý chẳng sợ trách móc: "Thế mà anh không nói rõ, tôi còn tưởng anh muốn tôi khen anh đẹp trai kìa."
Không đợi Quý Cảnh Diệp đáp lại, cô nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu nói thẳng thắn: "Xem xong hết vui rồi, không muốn xem nữa."
Ăn hết dưa nhà họ Quý, đã gặp được người, cũng đã nghe được chuyện rồi.
Một tên Quý Lăng Hàn kia thì có gì đáng xem chứ?
Mọi người nghe được cuộc nói chuyện của hai người, không nhịn được giật mí mắt: "... ?"
Sao cô Úc này nói chuyện như thể --- bọn họ là khỉ gì đó vậy, còn xem xong hết vui nữa?
Nếu nói cô cố ý trào phúng thì cô lại tỏ vẻ vô tội, vừa thật thà lại chân thành, dường như chỉ đang nói sự thật mà thôi.
Nhưng lời nói này cực kỳ chói tai khiến người ta không nhịn được nghẹn lời.
Mấy người họ lập tức chán nản.
Đang lúc Úc Khả Khả đưa tay lên khoác tay Quý Cảnh Diệp đang chìa ra rồi đứng dậy thì Quý Lăng Hàn cũng đẩy cửa đi vào.
Bởi vì chỉ có bọn họ đứng trong đại sảnh, anh ta liếc mắt đã thấy hai người đang đứng cùng nhau.
Hình như nghe được tiếng đẩy cửa, Úc Khả Khả quay nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Có lẽ không ngờ bọn họ sẽ xuất hiện ở đây, Quý Lăng Hàn thoáng dừng bước chân, trong mắt chợt hiện ra vẻ khác thường.
Một lúc lâu sau, mới nghe được anh ta thấp giọng nói: "Anh cả... Khả Khả, hai người cũng về sớm à."
Từ sau tiệc đóng máy lần trước, bọn họ chưa gặp lại.
Lần này đột nhiên gặp Úc Khả Khả, anh ta còn có phần hoảng hốt nhưng nghĩ đến cô xuất hiện ở đây với tư cách vị hôn thê của Quý Cảnh Diệp, hai người còn thân mật hơn.
Ánh mắt Quý Lăng Hàn nhìn chăm chú vào hai người đang đứng sóng vai cùng nhau thì vô thức nhíu mày lại.
... Quý Cảnh Diệp lại đến thật ư?
Thấy ba người đều đứng yên không di chuyển, bầu không khí có vẻ kỳ lạ trông thấy, chú hai Quý vốn đang kìm nén cơn giận lại lập tức nhếch khóe miệng.
"Đúng đó, Lăng Hàn à, cháu thế này là quá trớn rồi." Ông ta như có ý trách móc: "Tạm thời không nhắc đến việc anh cả gọi điện thoại cho các cháu, kết quả đứa nào cũng không nghe máy. Giờ Cảnh Diệp đã dẫn cô Úc về rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cháu đâu, cháu làm vậy chẳng phải là không tôn trọng chị dâu tương lai của mình à?"
Quý Lăng Hàn quay đầu nhìn ông ta: "Chị dâu tương lai?"
"Đương nhiên. Cháu không biết, hiện giờ tình cảm của cô Úc và Cảnh Diệp rất tốt." Chú hai Quý dù bận vẫn ung dung: "Đây chính là nguyên văn lời cô Úc nói lần trước gặp, còn nói đã chuẩn bị sẵn sàng để gả vào đó."
Nghĩ đến lần trước Úc Khả Khả nói ẩn ý, chú hai Quý chỉ thuần túy muốn cô khó chịu, tiện thể xem trò cười của đám thanh niên này.
Không ngờ Quý Lăng Hàn lại không hề bị đả kích chút nào, dường như đã đoán được từ trước, thậm chí còn không hề biến sắc.
Quý Lăng Hàn: "Chuyện này cũng chưa chắc."
Anh ta nhìn chú hai Quý rõ ràng đang thêu dệt gây chuyện, ánh mắt lạnh lùng: "Nghe lời này không giống với phong cách của Khả Khả, không biết lúc đó chú hai đã nói gì mới khiến cô ấy cố tình chọc tức chú như vậy."
Nụ cười trên mặt chú hai Quý dần dần biến mất: "... Tôi ư?"
"Chú hai Quý nên kiểm điểm lại mình, đã lớn tuổi vậy rồi, già đầu còn không nên nết gây khó xử cho con cháu." Quý Lăng Hàn nói bâng quơ: "Không biết xấu hổ sao?"
Chú hai Quý: "..."
Ông ta lập tức nghẹn họng, mí mắt lập tức giật giật, không nhịn được nhìn về phía Úc Khả Khả.
Rốt cuộc con nhãi kia cho hai anh em này uống bùa mê thuốc lú gì mà đứa nào cũng bảo vệ nó như vậy?
Rõ ràng đó là lời nguyên văn Úc Khả nói, Quý Cảnh Diệp có thể làm chứng, có phải Quý Lăng Hàn bị thần kinh không vậy?
Quả thật cùng một bố thì bệnh giống nhau, điếc chọn lọc chỉ nghe cái mình muốn nghe thôi!
Chú hai Quý hít một hơi thật sâu: "Chuyện này oan cho chú quá, lúc ấy Cảnh Diệp cũng ở đó mà. Lăng Hàn, cháu nên chấp nhận sự thật mới phải."
Nói vậy, ông ta lập tức nhìn về phía Quý Cảnh Diệp, dường như muốn nhờ anh chứng thực.
Nhưng ông ta lại chỉ thấy Quý Cảnh Diệp ngước mắt: "Sao, ý chú hai là câu chú chấp nhận hiện thực, chỉ có thể lựa chọn liên hôn với thím hai à? Đúng là kí ức vẫn còn mới mẻ."
Chú hai Quý: "... Gì cơ?"
Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì thím hai Quý lập tức tái mặt: "Lão Quý, ông nói cái gì? Gì mà chấp nhận hiện thực, chọn tôi chính là chấp nhận hiện thực? Ông nói rõ cho tôi!"
Hiển nhiên Úc Khả Khả không ngờ Quý Cảnh Diệp sẽ nói như vậy.
Cô tròn mắt, lập tức không nhịn được phì cười: [Ha ha ha cậu có nghe thấy không? Câu Quý Cảnh Diệp vừa nói ấy ha ha ha ha, anh ta còn đi châm ngòi ly gián nữa!"
Hệ thống cũng phì cười theo: [Ha ha ha ha, thím hai Quý sắp tức chết rồi!]
Mà chú hai Quý bị thím hai Quý lạnh nhạt chất vấn, rốt cuộc kịp phản ứng được Quý Cảnh Diệp đã nói gì.
Ông ta thật sự không tin nổi, vẻ mặt muốn vặn vẹo: "Không phải, đó không phải lời tôi nói, là do Quý Cảnh Diệp, nó ---"
Nghĩ lại không đúng, ông ta lại đổi giọng: "Là Úc Khả Khả nó nói, lúc đó nó ---"
Chú hai Quý còn chưa nói hết lời, eo đã bị móng tay sắc nhọn nhéo lấy, nhéo thật mạnh, ông ta lập tức đau đến méo mặt.
Bên tai truyền đến tiếng cười lạnh lùng của vợ mình: "Ông bịa lần nữa cho tôi xem, Quý Cảnh Diệp là người biết nói dối sao? Nếu nó đã nói vậy, chắc chắn là ông đã từng tỏ ý như vậy, lão Quý, ông đi tong rồi!"
Chú hai Quý: "..." Sao ông ta lại không giống người biết nói dối rồi?
Mẹ nó, Quý Cảnh Diệp mẹ nhà mày!
Thấy chú hai Quý trực tiếp bị trừng phạt, Úc Khả Khả rất hí hửng.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn Quý Cảnh Diệp thì thấy anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng cao cao tại thưởng sau khi đổi trắng thay đen, thảo nào thím hai Quý không chịu tin anh biết nói dối.
Cô lập tức cảm thán từ đáy lòng: [Chà, anh ta xấu xa quá, nhưng tôi thích!]
Lần này hệ thống không trả lời, nghĩ thầm nhân vật phản diện xấu xa nhiều lúc lắm.
Ví dụ như lúc anh ta lấy bịt mắt và bịt tai của cô, không cho cô ngủ.
Quý Lăng Hàn đưa mắt nhìn qua: "Khả Khả, đã lâu không gặp."
Úc Khả Khả còn chưa nói gì thì chợt nghe Quý Cảnh Diệp hờ hững nói: "Xem ra lần trước dạy dỗ cậu còn chưa đủ rồi."
Anh khẽ nhếch bờ môi mỏng trào phúng: "Quý Viễn Giang dạy cậu lễ phép như vậy à, đến giờ còn không biết xưng hô."
Trải qua lần giết người không dao ở tiệc đóng máy lần trước, hiển nhiên Quý Lăng Hàn đã không quan tâm nữa.
Anh ta giễu cợt: "Đúng đó, không phải bố ở ngay đây sao? Anh có thể hỏi xem bố dạy tôi thế nào?"
Quý Lăng Hàn: "Có điều chắc chắn là kém anh cả rồi, dù muốn cái gì đều có thể đạt được dễ dàng, đương nhiên có thể kiêu ngạo chất vấn tôi như vậy."
Quý Cảnh Diệp: "Thì sao? Cậu ấy, đến giờ vẫn còn chưa chừa tà tâm, xem ra quả đúng là kế thừa hoàn mỹ tật xấu của hai người, còn cố chấp hơn cả người phụ nữ kia."
Quý Lăng Hàn cười nhạt: "Anh cả mà không phải ư? Cho dù đồ không muốn cũng phải chiếm lấy, không cho phép cô ấy có suy nghĩ khác. d*c v*ng khống chế mạnh như vậy không sợ dọa người chạy sao?"
Quý Cảnh Diệp đưa mắt nhìn mỉa mai, nói từng chữ từng chữ: "Vậy thì cũng là của tôi thôi."
Quý Lăng Hàn lập tức siết nắm đấm, dù đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị vẻ huênh hoang cao cao tại thượng của anh làm buồn nôn.
Anh ta hé miệng muốn mỉa lại thì đột nhiên bị giọng nói của Quý Viễn Giang cắt ngang: "Chắc đồ ăn đã lên hết rồi? Không phải ai cũng nói đói bụng rồi sao, giờ chúng ta đi ăn đã."
Chứng kiến Quý Lăng Hàn vừa đến, đại sảnh lại trở nên gà bay chó sủa, không chỉ hai vợ chồng lão hai Quý cãi vã mà hai anh em này đều hận không thể vung tay tàn nhẫn, Quý Viễn Giang lập tức ngồi không yên.
"Khả Khả mau kéo Cảnh Diệp tới đây, tới xem xem có món con thích ăn không, không hợp khẩu vị thì bảo phòng bếp làm lại." Được vợ tư đỡ đứng lên, giọng nói cũng trở nên có sức hơn, gọi trái kêu phải: "Còn Lăng Hàn nữa, đừng đứng đó nữa, mau đi nào."
Đúng là Úc Khả Khả đói bụng rồi.
Nghe hệ thống báo các món ăn, cô lập tức sờ bụng, lập tức kéo Quý Cảnh Diệp đáp lời, vô cùng vui vẻ đi theo Quý Viễn Giang ra ngoài, không hề có chút ngượng ngùng khó chịu nào vì hai người vừa cãi vã do mình.
Mà Quý Cảnh Diệp bị kéo ra ngoài nhìn thoáng qua Quý Lăng Hàn đi chậm hơn một bước, anh không hề chớp mắt, hoàn toàn coi anh ta như không khí, không thèm nhìn thẳng mà cất bước đi.
Thậm chí lúc đi ngang qua, Quý Lăng Hàn còn thấy trong mắt anh ngập tràn sự khinh miệt và trào phúng rõ ràng.
Biết là anh đang trào phúng điều gì, anh ta lập tức nghiến chặt khớp hàm.
Mẹ nó, người này có gì mà đắc ý chứ?
---
Lời tác giả:
Cậu cả Quý: Tôi cứ thích khoe khoang đấy thì sao?