Bầu không khí trong phòng ăn rất kì lạ, dường như khói súng cứ thế lan tràn từ đại sảnh đến bàn cơm.
Đám người hầu nhìn từ khá xa mà như đã thấy chú hai Quý và thím hai Quý đang chiến tranh lạnh; rồi lại nhìn bầu không khí quái lạ của tổ hợp ba người bên đây mà không nhịn được nơm nớp lo sợ cúi thấp đầu, không dám động đậy.
Nhưng hiển nhiên điều này không thể nào làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn đang nới rộng của Úc Khả Khả.
Tuy ở nhà cũ rất áp lực, ai ai cũng khó hiểu nhưng đồ ăn thật sự rất phong phú.
Cô ngồi bên cạnh Quý Cảnh Diệp, làm như không thấy ánh mắt của mọi người đang tụ lại trên người mình, vẫn vùi đầu ăn cực kỳ vui vẻ.
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đưa mắt nhìn thử thì có lẽ cô chính là người duy nhất tập trung ăn uống trên bàn cơm này.
Quý Lăng Hàn đột nhiên lên tiếng: "Món này khá ngon, anh nhớ Khả Khả rất thích ăn cá, có muốn nếm thử không?"
Nghe anh ta nói lời này, Úc Khả Khả đang dùng đũa gắp miếng cá lên.
Thấy ánh mắt mọi người đều tụ lại trên đũa của mình, ngay cả Quý Cảnh Diệp cũng bình thản như không nhìn chăm chú lại, cô lập tức hơi khựng lại, sau đó khi thu đũa về thì lập tức chuyển hướng, rất tự nhiên bỏ cá vào trong bát của anh.
Quý Lăng Hàn: "... ?"
Mọi người: “... ?”
Quý Cảnh Diệp: “...”
Anh rũ mắt nhìn chằm chằm miếng cá trong bát, vẻ mặt có hơi khó diễn tả nổi.
Dưới ánh nhìn kinh dị của tất cả mọi người, cô cực kỳ săn sóc nói: "Vị khá ngon, Quý Cảnh Diệp, anh mau nếm thử xem. Mãi không thấy anh động đũa, sao để vậy được?"
Mà em họ con chú hai Quý vừa định mở miệng nói anh cả không ăn cá thì đã thấy Quý Cảnh Diệp chưa hề động đũa kể từ lúc ngồi vào bàn lại đột nhiên cầm đũa lên.
Anh liếc mắt nhìn Úc Khả Khả đang nâng cằm cười tủm tỉm nhìn mình, chậm rãi gắp miếng cá kia lên, thoáng khựng lại giữa không trung một lát thấy rõ rồi lập tức tỉnh bơ nuốt vào, không biết anh có nếm được mùi vị gì không.
Sau đó anh ngước lên chạm mắt với Quý Lăng Hàn đang nhìn qua, thản nhiên nói: "Đúng là ngon."
Thím hai Quý lặng lẽ che miệng con gái đang vô thức há to ra.
Em họ con nhà chú hai này vẫn không tin nổi thấp giọng thì thào: "Không phải trước giờ anh cả chưa từng ăn cá ---"
Thím hai Quý tỏ vẻ ghét bỏ liếc cô ta: "Con ngốc quá, vấn đề lúc này không phải là có ăn cá hay không."
Em họ con nhà chú hai: ?
Chứng kiến hai anh em mặt đối mặt, đáy mắt đều toát ra ý lạnh, Quý Viễn Giang khẽ ho một tiếng, đột nhiên gắp một miếng cá: "Đúng là khá ngon, mọi người ăn thử cả xem?"
Vợ tư bên cạnh ông ta cũng nhìn Quý Cảnh Diệp và Quý Lăng Hàn theo, vẻ mặt vốn bình tĩnh lại có phần khó tả.
Cô ta nhìn chăm chú Úc Khả Khả không hề bị ảnh hưởng, cười dịu dàng như thể nhắc nhở: "Cậu cả vốn không thích ăn cá còn cảm thấy ngon, thế là chắc chắn là ngon rồi."
Úc Khả Khả ý thức được lời này để nói cho mình nghe, cô quay đầu thì chạm phải ánh mắt vui vẻ hiền hòa ngập tràn của vợ tư Quý Viễn Giang.
Cô lập tức cười lại, trong lòng lại thầm cảm thán: [Cô gái này thông minh thật.]
Có điều Quý Cảnh Diệp mà lại không ăn cá á?
Úc Khả Khả thử nhớ lại, có điều chỉ vẻn vẹn vài lần ăn cơm, đều vô tình không gọi cá, thật đúng là không thể xác định.
Vì thế nhân lúc những người khác phụ họa theo đi gặp cá, cô khẽ giật tay áo Quý Cảnh Diệp.
Lúc anh quay đầu qua, cô nhỏ giọng nói: "Anh không ăn cá à, không sao đó chứ?"
Quý Cảnh Diệp hơi khựng lại, trên mặt không hề có chút biến hóa nào: "Chỉ là không hay ăn mấy loại có xương, loại này thì được."
Không ăn cá có xương là vì đã từng bị hóc hay là đơn thuần cảm thấy lựa xương phiền?
Úc Khả Khả không nhịn được ngẫm nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy khá đáng yêu, lập tức nở nụ cười.
Vì thế chạm phải đôi mắt đen của anh, cô nói cực kỳ tự nhiên: "Không sao, vậy sau này có cá thì để tôi ăn là được."
Vừa khéo cô rất thích ăn cá, cô không chê xương.
Dù hai người nói chuyện rất khẽ nhưng vì em họ con chú hai khá gần hai người nên vẫn nghe được loáng thoáng đối thoại của bọn họ.
Cô ta không nhịn được đưa mắt nhìn Úc Khả Khả lần nữa, vẻ mặt kì lạ.
Tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên cô ta biết anh cả không ăn cá chỉ vì có xương.
Nhưng bình thường người khác biết được chuyện này thì không phải sẽ nói là sau này có xương cá chính cô ta sẽ lựa hết để tỏ ý tận lòng sao?
Sao đến Úc Khả Khả lại lập tức sung sướng tự sắp xếp, ngộ nhỡ thật ra là anh cả muốn ăn cá nhưng chỉ không muốn lựa xương thì sao?
Quý Cảnh Diệp: "Ừ."
Em họ con chú hai lại nhẹ nhàng thở ra.
May mà anh cả không thích ăn cá thật.
Thấy vẻ mặt con gái thay đổi tới lui, cho dù thím hai Quý vẫn tức giận nhưng chỉ đành cạn lời trợn mắt.
Con bé ngốc này, điểm chính là không thích ăn cá sao?
Rõ ràng là dù cô Úc có nói gì thì Quý Cảnh Diệp đều cảm thấy được hết.
Hai người này hoàn toàn chính là em muốn đánh, anh bằng lòng chịu, cứ ở đây nhọc lòng lo lắng vớ vẩn làm gì?
Quý Lăng Hàn lạnh nhạt chứng kiến hành vi bất công trông thấy của Quý Viễn Giang thì chợt nở nụ cười: "Quả nhiên bố vẫn chiều anh cả nhất, đến giờ vẫn coi trọng sở thích của anh ấy như vậy. Anh cả thích ăn cá thì bắt mọi người cùng thích ăn cá, đúng là khiến người ta hâm mộ quá."
Quý Viễn Giang: "..."
Ông ta biết ý con trai nhỏ không chỉ cá trên bàn thì lập tức đau đầu thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ không phải ông ta coi trọng sở thích của Quý Cảnh Diệp mà vấn đề cô Úc là do mẹ của Cảnh Diệp đã chọn từ trước, cũng đã đính hôn rồi, không thể mặc cho nó cướp đi vị hôn thê của anh cả được…
Nghĩ đến đây, ông ta lại vô thức nhớ đến người vợ đầu qua đời đợt Tết, trước đó do bị mẹ của Lăng Hàn tìm tới nên bà ấy tức giận sinh bệnh, sau đó không thể khỏe lại được nữa.
Giờ lại đến lượt con trai…
Ông ta vừa thương Quý Cảnh Diệp thì đã thấy ánh mắt kín đáo của Quý Lăng Hàn, suy nghĩ ban nãy chợt bị cắt ngang, lại nghĩ, hình như từ nhỏ đến lớn, Quý Lăng Hàn chưa từng có được thứ gì, còn vì quyết sách sai lầm của ông mà thành ra lưu lạc ở trại trẻ mồ côi, lúc được tìm về thì nó đã bị ngược đãi, đến bây giờ thứ muốn có được lại…
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, thiên vị bên nào cũng đều không được.
Quý Viễn Giang: "..."
Ông ta làm bộ như không nghe thấy, tỉnh bơ như không tỏ vẻ ba phải: "Chuyện này chẳng phải là vì con nói cá ngon, còn bảo Khả Khả thử đó sao? Các con đều đã thích thì đương nhiên ta phải nếm thử rồi, mọi người nói xem?"
Mọi người: "..."
Thấy anh cả đang xác nhận với mọi người, tuy ai nấy đều im lặng, chỉ biết gật đầu phụ họa rồi lại miễn cưỡng cầm đũa lên, lần nữa gắp một miếng cá.
"Ừm, đúng là hấp cách thủy rất ngọn, mọi người nếm thử thêm xem."
"Đúng đó, miếng cá này trơn mềm như tan trong miệng vậy, vị đọng lại thật lâu. Thảo nào cả Cảnh Diệp và Lăng Hàn đều thích ăn, giống khẩu vị của tôi quá."
"Anh cả nói đúng đấy, bọn họ khen quá nên tôi cũng thèm theo, đúng là ngon thật."
Quý Lăng Hàn không hề bất ngờ cười khẩy.
Từ sau khi đóng máy, anh ta không hiểu rõ rốt cuộc lúc này mình đang chứng thực "người bản thân quan tâm nhất là Úc Khả Khả" hay thật ra là không cam lòng.
Thế nhưng, Quý Cảnh Diệp thật sự khiến người khác ghen ghét.
Không những không có ai có thể làm lung lay địa vị của anh mà dù có muốn cái gì thì đều có thể quang minh chính đại chiếm lấy, cũng vì thân phận nên tất cả mọi người đều vô thức nghiêng về phía anh.
Quý Viễn Giang cũng vậy, mà đến giờ cả Úc Khả Khả cũng thế.
Quý Viễn Giang miệng thì nói áy náy sẽ đền bù tổn thất cho anh ta nhưng trước giờ đều chưa từng có suy nghĩ kiêng dè Quý Cảnh Diệp, không hề cho anh ta một vị trí thực chất trên công ty, vẫn tách anh ta khỏi quyền thế như trước.
Tất cả mọi người đều xem sự hiện hữu của anh ta như là nguồn gốc của sự tội lỗi, nhưng địa vị xấu hổ của anh ta lúc này chẳng phải là do Quý Viễn Giang tạo ra trước kia sao?
Thật nực cười.
Công ty đã vậy mà người anh ta yêu thích cũng thế.
Chỉ cần Quý Cảnh Diệp muốn thì dù Quý Viễn Giang có áy náy với anh ta cũng sẽ tuyệt đối không dao động suy nghĩ.
Nhưng vì sao lại thế?
Quý Lăng Hàn rũ mắt, đột nhiên có hơi nhớ nụ cười ngập tràn sức sống của Lê Hinh Nhụy.
Nếu như cô ấy ở đây lúc này...
Suy nghĩ anh ta chợt khựng lại, lập tức vuốt huyệt thái dương.
Không, với tính cách của Lê Hinh Nhụy thì hoàn toàn không ở lại nổi nhà cũ này.
Cô ấy đơn thuần như vậy, sao có thể đối phó với những người có tâm tư lắt léo này?
Đối mặt với sự săm soi của người khác, e là cô ấy chỉ biết luống cuống chân tay, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Dù sao không phải ai cũng có thể thản nhiên bình tĩnh ngồi làm như không thấy đối với chú hai Quý chĩa mũi nhọn vào không có ý tốt trông thấy cùng với đủ loại ánh nhìn dò xét của mọi người giống như Úc Khả Khả.
Thậm chí ---
Khi phát hiện mọi người đều gắp cá, khen mùi vị món cá ngon thì món này không còn được mấy miếng, Úc Khả Khả lập tức chớp mắt, đột nhiên tiếc nuối nói: "Tôi còn chưa ăn được mấy miếng mà."
Đầu sỏ Quý Viễn Giang gây chuyện: "..."
Nghe cô nói vậy, hai anh em đều nhìn qua.
Quý Viễn Giang không nhịn được khẽ ho một tiếng, vội vàng vẫy tay với người hầu bảo bọn họ báo phòng bếp làm thêm một đĩa cá nữa bưng lên.
Thấy vẻ mặt Úc Khả Khả lần nữa vui vẻ trở lại rồi tiếp tục vùi đầu vào tập trung ăn cơm, ông ta thầm thở dài, lần nữa lẩm bẩm: Sao hai đứa con này lại cùng thích một cô gái chứ, khổ cái cô gái này lại... nhìn có vẻ vô tâm quá.
Quý Lăng Hàn cũng chứng kiến cô sung sướng ăn cơm trở lại: "..."
Thậm chí, cô còn có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh nơi đây, thoải mái đảo khách thành chủ, dường như chủ nhân nhà cũ đều phải nghe theo cô.
Dù những người khác nghĩ thế nào nhưng cô thật sự đã trở thành tiêu điểm của phòng ăn, đồng thời họ đều vô thức chú ý đến cô.
Sau khi người hầu bưng lên đĩa cá đã nấu xong lên, tất cả mọi người đều ăn ý không động đũa, chỉ yên lặng nhìn Úc Khả Khả sung sướng diệt hết cả đĩa cá một mình.
Cuối cùng cô để đũa xuống, sau khi ngẩng đầu nhìn một vòng thì vẻ thỏa mãn trên mặt lại biến thành thắc mắc: "Ơ, mọi người đều không ăn nữa à?"
Mọi người: "..."
Nhìn cô là đủ rồi.