Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 95

Ngay lúc có người chuẩn bị đáp lại lời cô thì chợt nghe thím ba Quý nửa cười nửa không đáp lại: "Đương nhiên là không ăn được nhiều như cô Úc, ăn giỏi quá."

Thím hai Quý không ưa bà ta nói vậy: "Ăn giỏi là có phúc, chuyện này không phải tốt quá sao. Thím ăn không vào thì đừng ăn nữa, anh cả và Cảnh Diệp đều không có ý kiến, thím tự dưng nói mát cho ai nghe?"

Thím ba Quý lập tức nghẹn họng: "Sao tôi lại thành nói mát rồi? Chị dâu hai à, chị cứ nhất quyết phải gây khó dễ cho tôi đúng không, đừng tưởng là tôi không biết chị bợ đỡ cô ta chỉ vì nịnh nọt Quý Cảnh Diệp!"

"Thím biết hết rồi à?" Thím hai Quý liếc mắt coi thường, giễu cợt nói: "Đã biết nhiều vậy thì sao không phát hiện ra chú ba làm nhiều chuyện xấu từ sớm mà để bị tống vào tù thế?"

Thím ba Quý: ?

Bị xỉa xói mạnh mẽ, mặt bà ta lập tức đỏ lên bèn cao giọng: "Ông ba làm chuyện xấu à, nói như ông hai nhà chị không làm vậy!"

"Hơn nữa, chị nịnh nọt Quý Cảnh Diệp ở đây rõ là chẳng thèm cân nhắc xem ông hai nhà chị có chịu hay không à?" Bà ta cười nhạt, nói chuyện gay gắt: "Thảo nào ông ta không thèm thích chị, còn ra ngoài nói kiểu lời đó!"

Chú hai Quý đột nhiên bị kéo vào: "... ?"

Cơn giận vừa kìm nén ban nãy của thím hai Quý lại lập tức bùng lên vì được nhắc nhở.

Bà ta hung dữ lườm chú hai Quý, mặt khó chịu lạnh lùng nói: "Tôi cam tâm tình nguyện, thím quản được chắc?"

Trong tiếng cãi vã của hai người phụ nữ, Quý Cảnh Diệp hoàn toàn không bị đả động, chợt lên tiếng nói: "Ăn đủ chưa?"

Úc Khả Khả cảm nhận rồi lát rồi thành thật gật đầu: "Ăn no luôn ấy."

Quý Cảnh Diệp "ừm" rồi nói: "Thế đi thôi."

Là một vật trang trí đạt chuẩn, đương nhiên Quý Cảnh Diệp nói gì thì chính là thế đó.

Úc Khả Khả không hỏi thêm chỉ ngoan ngoãn đáp lại, khoác tay anh đứng dậy.

Thấy hai người lại rời đi mà không coi ai ra gì, bầu không khí trong phòng ăn lập tức ngưng động trong phút chốc, sau đó bọn họ lập tức như thành thói quen, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm chuyện riêng của mình.

Quý Lăng Hàn thờ ơ chứng kiến cảnh này thì không nhịn được cười giễu, rồi cũng đứng dậy theo, đi ra ngoài.

...

Bên này, Úc Khả Khả đi chậm rãi theo Quý Cảnh Diệp ra ngoài, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, hỏi: "Chúng ta đi đâu đó, không về nhà à?"

Quý Cảnh Diệp liếc bụng cô, thản nhiên nói: "Không phải cô ăn no quá sao?"

Cho nên anh làm vậy là để dẫn cô ra ngoài tản bộ tiêu cơm hả?

Cô chợt hiểu ra "À" một tiếng, lập tức bước chân tung tăng như chim sẻ, ngắm cảnh vật bên ngoài cũng thấy có vẻ đẹp đến lạ: [Tôi phát hiện, dạo này anh ta càng ngày càng săn sóc.]

Hệ thống thấy giá trị biến ác gần đây giảm cực nhanh: [Đúng vậy.]

Chỉ là đến giờ nó vẫn không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì với thanh giá trị biến ác của nhân vật phản diện.

Nhà cũ rất lớn, đi vòng một lúc lâu vẫn quay lại được tòa chính.

Nhưng thật sự cảnh vật nơi đây rất đẹp, khiến tâm trạng con người ta chợt tốt lên theo.

Bầu không khí giữa hai người không hề gượng gạo.

Úc Khả Khả rất biết nói chuyện, dù là nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp, cô đều có thể dừng bước kéo Quý Cảnh Diệp để anh ngắm nhìn.

Úc Khả Khả: "Bông hoa này đẹp ghê, anh biết đây là hoa gì không?"

Quý Cảnh Diệp: "Cô nên đi hỏi người làm vườn."

"Đã là giờ tan làm rồi, quấy rầy người ta làm gì."

Cô cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, dùng chức năng tìm kiếm hình ảnh, sau khi tìm được đáp án thì lập tức giữ màn hình, giơ giơ trước mặt anh: "Nhìn này, chẳng phải làm vậy là sẽ biết sao?"

Quý Cảnh Diệp liếc một cái, không nói gì thêm.

"Có điều hoa này được trồng khéo thật đấy, cảm giác rất hợp để trong nhà, lúc tâm trạng không tốt sẽ đi ngắm một lát." Úc Khả Khả lại chợt nảy ra ý tưởng: "Quý Cảnh Diệp, anh nói xem lúc về, tôi có thể cầm đi trồng trong nhà được không?"

Nghiêng đầu nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô, Quý Cảnh Diệp không nhịn được nghĩ, có lúc nào tâm trạng cô từng không tốt à.

Nhưng mặt anh vẫn tỉnh bơ, nói: "Lúc về tìm quản gia là được."

Úc Khả Khả nghĩ ngợi: "Nhưng tôi không biết trồng hoa, khả năng dễ chết cây lắm. Anh tìm người biết chăm cây cho tôi được không?"

Phải biết vườn hoa vuông vức xinh đẹp kia có thể duy trì được đến bây giờ đều do Phỉ Dung mà Quý Cảnh Diệp đưa đến tưới tắm chăm sóc giúp cô.

Những cây hoa được trồng ở nhà cũ có vẻ đều là những loài thực vật cần chăm sóc tỉ mỉ, có khi cô vừa dời về trồng là bị chết luôn thì sao?

Hình như Quý Cảnh Diệp khẽ mỉa mai nhướng mắt: "Cô nói xem?"

Úc Khả Khả lập tức yên tâm, cô trốn tránh trách nhiệm cực kỳ thẳng thắn khí khái: "Dù sao có chết thì cũng là lỗi của anh, anh phải chịu trách nhiệm đó."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh liếc cô, định chế nhạo cô gái lại chạm phải ánh mắt sáng lấp lánh của cô.

Lúc này trời đã dần tối, đèn trong nhà cũ bắt đầu sáng lên, quanh vườn hoa ngập tràn đốm đèn sáng quấn quanh rủ xuống tạo thành mảng sáng mông lung màu cam rực rỡ.

Quầng sáng mông lung chiếu vào mắt cô sáng lấp lánh tựa những vì sao, sáng khiến người ta chói mắt.

Anh tỉnh bơ dời mắt đi, đưa mắt đánh giá cẩn thận đám hoa mong manh dễ vỡ này: "Ừm."

...

Có lẽ Quý Cảnh Diệp chưa từng nghĩ mình sẽ cùng một người đi dạo nơi đây, trò chuyện những chuyện trước giờ anh không có hứng thú, nhưng hình như có vẻ cũng không tệ lắm.

Giọng nói Úc Khả Khả nhẹ nhàng sung sướng, trong đó ẩn chứa sự vui vẻ như thể phủ lên cảnh vật ban đêm một tầng màu sắc rực rỡ.

Cứ thế cho đến khi một đội vệ sĩ chào bọn họ thì cô chợt ngừng nói, ánh mắt vô thức dịch đi.

Người dẫn đầu đội vệ sĩ chào hỏi bọn họ lại chính là người vệ sĩ đã mở cửa cho bọn họ trước đó.

Thấy hai người sóng vai tản bộ, anh ta không nhịn được thầm cảm thán, thật sự rất khác biệt, trước kia anh ta nào có thể chứng kiến được cảnh cậu cả đi cùng người khác như thế này chứ.

Đang lúc anh ta tỏ vẻ nghiêm túc định dẫn các thành viên rời đi thì chợt chạm phải ánh mắt Úc Khả Khả, chỉ thấy cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, dường như có chuyện gì đó đột nhiên khiến cô hứng thú, cứ thế quan sát bọn họ kĩ lưỡng một lượt từ trên xuống dưới.

Đám vệ sĩ: "..."

Bọn họ đều trải qua huấn luyện chặt chẽ, theo lý thuyết thì không nên cảm thấy ngượng vì ánh mắt dò xét của chủ nhân.

Nhưng lúc này, không hiểu sao bọn họ lại chợt lạnh sống lưng.

Rõ ràng trước đó khi ngồi xe trở về, cô Úc chỉ nói chuyện với cậu cả, đâu có thấy cô hứng thú với bọn họ nhỉ.

Là vì lúc này bọn họ làm sai ở đâu sao?

Nhưng hiện giờ cậu cả đang ở đây, cô Úc nhìn như vậy thì thật sự quá không kiêng dè rồi, không lo cậu cả tức giận sao?

Quả nhiên, Quý Cảnh Diệp nhanh chóng chú ý đến sự khác thường của cô.

Anh vừa đưa mắt nhìn thì đã hiểu ra Úc Khả Khả đang nghĩ gì, lập tức khựng lại, mặt lộ ra vẻ hơi khó diễn tả.

Mà vệ sĩ đang thầm thắc mắc trong lòng lại phát hiện cậu cả lại cũng nhìn theo qua thì lập tức giật mình, lưng lập tức ưỡn thẳng hơn, vẻ mặt cũng càng nghiêm túc hơn.

Quý Cảnh Diệp: "Nhìn đủ chưa?"

Tuy giọng anh lạnh lùng nhưng rõ ràng không hề tức giận.

Úc Khả Khả thu ánh mắt, cười híp mắt nói: "Chỉ là hơi tò mò."

Cô tỏ vẻ thản nhiên như thật sự chưa từng thấy nhiều vệ sĩ tuần tra như vậy cho nên có vẻ cảm thấy rất ngạc nhiên.

Quý Cảnh Diệp liếc cô nhưng cũng không vạch trần cô lại khiến đám vệ sĩ yên tâm.

Úc Khả Khả lập tức ngẫm nghĩ, không kìm được sung sướng nói với hệ thống: [Hình như tôi cảm nhận được niềm vui của bà vợ ba kia rồi, vừa rồi bọn họ đi thành đoàn ấy, thật sự rất ngầu!]

Hệ thống: [... ?]

Hệ thống nhắc nhở: [Ngầu hay không thì tôi không cảm nhận được nhưng tôi biết nhân vật phản diện đang nhìn cô đó.]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Ấn đường anh giật giật, lần này giọng anh thật sự lạnh xuống: "Đi đi."

Thấy cậu cả phất tay với bọn họ, đám vệ sĩ lập tức rời đi như được đại xá.

Úc Khả Khả lại không hề phát hiện ra có gì bất thường, thấy bọn họ đi cũng không tiếc mà chỉ đột nhiên đưa tay chỉ vào đằng sau, tò mò hỏi: "Quý Cảnh Diệp, đó là gì thế?"

Biết nguyên nhân thật sự cô quan sát đám vệ sĩ, Quý Cảnh Diệp thờ ơ ngước mắt, không có ý so đo với cô.

Vì thế thấy cô nhanh chóng dời sự chú ý, anh cũng nhìn sang theo hướng cô chỉ thì chợt khựng lại.

Quý Cảnh Diệp: "Nhà kính trồng hoa, có điều ngoại trừ con của thím tư thường xuyên tới đó thì những người khác đều không tới."

Cuối cùng Úc Khả Khả đã nhớ ra cô quên điều gì.

Trước đó không lâu, khi quay game show, cô mới ăn dưa về con gái của chú tư Quý, rằng em họ của Quý Cảnh Diệp bị bạn trai Nguyên Lịch thao túng tâm lý.

Cô ấy vốn có thiên phú sáng tác xuất chúng, có nhiệt huyết với âm nhạc nhưng lại bị Nguyên Lịch lừa gạt tẩy não, không những cực kỳ ỷ nại vào anh ta mà còn cam tâm tình nguyện dâng bài hát mình sáng tác cho anh ta, cuối cùng rơi vào kết cục bị phản bội rồi suýt chút nữa tự tử.

Bởi vì phong cách ngốc bạch ngọt của cô em họ này hoàn toàn trái ngược với người nhà họ Quý nên lúc ấy Úc Khả Khả khá tò mò về cô ấy.

Nhưng vì vừa rồi dù ở đại sảnh hay là lúc ăn cơm ở phòng ăn, cô đều không thấy bóng dáng cô ấy nên tự nhiên nhất thời không nhớ đến cô gái này.

Mắt Úc Khả Khả lập tức sáng rực: "Thì ra anh còn em họ nữa à, thế sao trước đó ăn cơm tôi không thấy cô ấy vậy?"

Quý Cảnh Diệp nhìn cô, mặt thản nhiên: "Các em ấy có phòng ăn riêng, không quen ăn cơm chung với người khác."

Từ khi vào nhà cũ, Úc Khả Khả đã cảm nhận được bầu không khí kì lạ giữa bọn họ.

Vì thế Úc Khả Khả không thấy lạ, chỉ gật đầu "À" một tiếng, không hỏi tiếp.

Mà trái lại Quý Cảnh Diệp lại đột nhiên lên tiếng, nói: "Tò mò thì đi xem thử."

"Ơ, có được không?" Cô hơi bất ngờ: "Vậy chẳng phải là đi xem nơi chỉ thuộc về em họ anh à, không quấy rầy đến cô ấy chứ?"

Quý Cảnh Diệp đưa mắt nhìn nhà kính trồng hoa: "Không sao."

Nghe anh nói vậy, Úc Khả Khả vốn có hơi động lòng nhưng nghĩ đến lúc trước ăn dưa có nhắc tính cô ấy khép kín nhút nhát, hình như rất sợ gặp người khác thì cô đành lắc đầu: "Thôi, ngộ nhỡ cô ấy ở bên trong thật, quấy rầy đến cô ấy sẽ không hay."

Muốn gặp em họ, có khi đợi đến tiệc mừng thọ ngày mai cũng có thể gặp được, không nên đột nhiên quấy rầy khi cô ấy đang ở một mình.

Quý Cảnh Diệp không bất ngờ: "Vậy thì về thôi."

Có điều, ngay lúc hai người định quay về thì lại nghe được tiếng bước chân truyền tới từ bên kia, hai người bèn quay đầu lại thì vừa khéo thấy cô gái đang cúi đầu đi về phía bên đây, hiển nhiên là vừa từ nhà kính trồng hoa đi ra.

Có lẽ cô ấy không ngờ sẽ gặp người khác ở đây nên vô thức ngẩng đầu lên, cả người lập tức cứng ngắc.

Thấy là Quý Cảnh Diệp, cô ấy có vẻ hoảng sợ mở to hai mắt: "Anh, anh cả... anh về rồi ạ?"

Úc Khả Khả lập tức dừng bước, vẻ mặt không biết diễn tả ra sao: [Không trùng hợp vậy chứ, cô ấy chính là cô em họ kia à? Đã muộn thế này rồi mà cô ấy vẫn còn ở trong nhà kính trồng hoa ư?]

Hệ thống khẳng định: [Sau khi cô ấy gọi điện thoại cho Nguyên Lịch xong thì quyết định sửa lại lời bài hát lần nữa, vì thế lúc này còn chưa ăn cơm tối.]

Sữa lời bài hát à...

Úc Khả Khả ngẫm nghĩ, thế thì không phải là bài hát định tặng Nguyên Lịch làm quà sinh nhật, kết quả lại bị anh ta chuyển lại tặng cho nữ diễn viên có tiếng kia rồi trở thành bản tình cả hẹn ước của hai người đó à?

Cô lập tức cảm thấy không ổn.

Nghĩ đến cô gái này đang mất ăn mất ngủ, tốn hết công sức chuẩn bị quà sinh nhật thì chưa biết chừng sau khi bạn trai mình cúp điện thoại lại thề thốt cam đoan với nữ diễn viên kia, bài hát tặng cô ta sắp hoàn thành rồi.

Úc Khả Khả nhìn chăm chú vào cô gái trông có vẻ giống thỏ, hơi sợ sệt, ánh mắt ấy tựa như đang nhìn nhóc con đáng thương vậy.

Thảm, cô nhóc này thảm quá.

Em họ bị nhìn thì lập tức nơm nớp lo sợ: "... ?"

---

Lời tác giả

Em họ kiêm nhóc con đáng thương: Hiu hiu?

Bình Luận (0)
Comment