Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 97

Sau khi nhìn thấy bình luận trả lời kia, ra đa ăn dưa của mọi người lập tức hoạt động!

[Cho nên lúc ấy Doãn Tịnh Nhã và Hằng Hách lại cùng một đoàn làm phim với Úc Khả Khả à? Có phải bố cục này hơi quen không nhỉ...]

[Có phải ý lầu trên là bố cục "Tra x dưa" không?]

[Chính nó, chị Úc nhà chúng ta lại ăn dưa mảnh rồi, meme kia chính là chứng cứ! Nó chính là bằng chứng để chứng tỏ chị Úc có mặt ở đó nhưng trong sạch (kèm meme Úc Khả Khả thò đầu).]

[Ha ha ha mẹ nó, các người đừng giỏi vậy được không! Có điều đúng thật, tôi nhớ lần chị Úc bị lộ ảnh đang ở chỗ ăn dưa thì đúng là có người nhắc đến cô ấy và Doãn Tịnh Nhã cùng đóng một bộ phim, còn nghi ngờ có phải cô ấy đã biết gì rồi hay không mà.]

[Tôi thấy chuyện này chắc chắn đấy. Phải biết lúc đó Úc Khả Khả chỉ ở đoàn làm phim "Truyền thuyết kiếm tiên" một thời gian ngắn thì liên tiếp phát hiện chứng cứ phạm tội của phó đạo diễn và chuyện bọn họ muốn ra tay với Lê Hinh Nhụy nữa, chứ còn chưa nói đến chuyện Lộ Sùng bị người khác gõ cửa nửa đêm, cô ấy còn có thể thần kỳ đến mức núp trong góc tường ăn dưa kia mà. Tôi không tin lúc Hằng Hách và Doãn Tịnh Nhã hẹn hò ở đoàn làm phim mà cô ấy không phát hiện ra cái gì.]

[Cẩn thận nghĩ lại, trong giới, Doãn Tịnh Nhã được công nhận là người có tính tình khó ở, ruột thẳng như ngựa. Sao có khả năng nhạy cảm phát hiện được Hằng Hách ngoại tình, hơn nữa còn cố giữ tỉnh táo đến khi tìm ra chứng cứ? Tôi thấy chưa biết chừng cô ấy có thể đột nhiên phát hiện ra sự khác thường là vì Úc Khả Khả nói cho đó.]

[Cũng có thể đó, sau khi Úc Khả Khả phát hiện phó đạo diễn có ý muốn quấy rối thì chọn đi giúp Lê Hinh Nhụy, thế thì sau khi phát hiện ra Hằng Hách lén kết hôn sinh con rồi còn đi ngoại tình, lừa gạt phụ nữ, chắc chắn là sẽ không mặc kệ chuyện này đâu nhỉ?]

[Cho nên vì thế mà hai người họ trở thành bạn à? Được lắm, tất cả dậy mau đi!]

[Đệch, lại nói lần nữa, chị Úc quá đỉnh!]

[A a a chị Úc nhà chúng ta không hổ được coi là tra chủ đi đầu tuyến ăn dưa! Tôi nói cô ấy vào giới giải trí là vì ăn dưa đó, chắc chắn trước đó đã biết rất nhiều dưa rồi!]

[Toang rồi, tôi càng lúc càng tò mò hơn! Cho nên sau khi game show phát sóng, các cô ấy sẽ nói chuyện ở đoàn làm phim à?]

[A a a hóng ghê, tôi ngồi lót dép hóng trước!]

...

...

Thấy khu bình luận càng lúc càng ầm ĩ, thật đúng là người người đều giống Sherlock Holmes.

Úc Khả Khả thuần thục đổi nick phụ, nhìn bọn họ suy luận cam đoan đủ kiểu thì không nhịn được muốn cười: [Ha ha ha tôi đã có thể tưởng tượng ra nét mặt của chị Doãn lúc này rồi. Chắc chắn cô ấy sẽ không ngờ được rằng mọi người cứ thế bới chuyện được chỉ dựa vào chút manh mối đâu nhỉ?]

Chỉ tiếc là "đáp án chính xác" Doãn Tịnh Nhã suy nghĩ rất lâu, gần như một mình tạo dựng toàn bộ quá trình hai người quen biết rồi trở thành bạn bè ra sao nhưng dù có chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng phải xem xem khán giả có tin hay không.

--- Mà xem tình hình trước mắt thì hiển nhiên là bọn họ không tin rồi.

Thảm, thật sự quá thảm!

Doãn Tịnh Nhã thấy khu bình luận, còn tức giận suýt ngất thật: "..."

Cô ấy còn định gọi điện thoại mắng Úc Khả Khả, dù sao cô ta thật sự không ngờ tới nhưng cô ta không tin với khả năng suy nghĩ của Úc Khả Khả lại chưa từng nghĩ đến tình cảnh này!

Nhưng lúc cầm điện thoại lên, trong đầu cô ta lập tức hiện lên gương mặt vô tội của Úc Khả Khả, chưa biết chừng lúc nào cô ấy còn vừa xem bình luận vừa cười, đồng thời đợi cô ta gọi điện thoại đến chất vất ấy.

Doãn Tịnh Nhã: "..." Tức ghê, chơi không lại cô gái này.

Cô ta đành yên lặng vứt điện thoại qua một bên, chỉ đành coi như không phát hiện ra những bình luận này, mắt không thấy thì tâm không phiền.

...

Sau khi lần theo toàn bộ quá trình suy luận của đám giang cư mận, Úc Khả Khả mới nhớ đến lời dặn sau của chị Trương bèn mở mail ra, chọn ra vài kịch bản, trong đó có một lời mời thử vai do chị Trương đặc biệt đánh dấu.

Cô xem cẩn thận, mặc dù chỉ là nữ phụ số ba nhưng phim điện ảnh có thể coi là đại chế tác, hơn nữa đạo diễn còn là đạo diễn Hách từng nhận không ít giải thưởng có tiếng.

Mà sở dĩ người ta mời cô là vì đạo diễn Chu quay phim "Kiếm tiên" hỗ trợ liên hệ giúp.

Tuy đạo diễn Chu nghiêm khắc nhưng thật sự rất bênh vực người mình.

Có lẽ là thấy đám Lộ Sùng đã có việc, chỉ có cô là ngoại trừ đi quay game show thì đều ở nhà, vì thế nên ông ấy có lòng giới thiệu công việc này cho.

Dù sao khả năng diễn xuất của cô gần như là do chính đạo diễn Chu dạy dỗ mà thành, tự nhiên sẽ có lòng tin với việc cô có qua được thử vai hay không.

Đương nhiên Úc Khả Khả cũng không thể từ chối.

Tạm thời không nói cô chưa có kịch bản gì hay, nếu đạo diễn Chu đã giới thiệu vậy thì chắc chắn thế nào cũng phải đi.

Sau khi quyết định kịch bản, cô lại chợt phát hiện có một lời mời nữa.

"Ơ, đây là game show à?"

Ấn vào mail có tiêu đề "Cùng đi du lịch thôi", Úc Khả Khả lập tức nghĩ ngợi: [Sao tôi cứ thấy cái tên quen quen nhỉ?]

Hệ thống cũng ồ lên: [Đây là game show mà Nguyên Lịch và nữ diễn viên có tiếng kia định tham gia đợt sau đó.]

Cô khẽ nhếch hàng mày xinh đẹp: [Trùng hợp vậy à?]

Hệ thống đi thăm dò một lượt rồi xác nhận: [Đúng là game show này, bọn họ cũng nhận được lời mời rồi.]

Vì thế Úc Khả Khả nhìn kĩ lại lần nữa thì phát hiện tổ chương trình mời cô còn phải nhờ ơn của Trình Lộ và Khương Kỳ.

Thật ra ban đầu tổ chương trình định mời Trình Lộ, khi đó cô ấy đã cân nhắc rồi, không ngờ sau chương trình "Bạn đến rồi", Trình Lộ lại bất ngờ hòa thuận lại với Khương Kỳ.

Vất vả lắm mới gỡ bỏ được hiểu lầm cho nên không muốn để Tiêu Hoán kẹp ở giữa nữa. Hai người bèn bàn bạc từ chối tham gia, đi ra ngoài du lịch một thời gian coi như ôn lại những nơi mà hai cô từng đi qua.

Vì thế chương trình vốn đã chuẩn bị nhận, tự nhiên cũng đành xin lỗi mà từ chối.

Có điều nghĩ đến hai người họ hòa thuận lại được là nhờ Úc Khả Khả, nên khi Trình Lộ gọi điện thoại xin lỗi còn thuận miệng đề cử Úc Khả Khả.

Đương nhiên đạo diễn hơi do dự, nhưng đúng là tạm thời không thể tìm được khách mời phù hợp lại vừa khéo phát hiện ra kỳ quay "Bạn đến rồi" nổi tiếng mà không cần quảng cáo cũng là vì có sự tồn tại của Úc Khả Khả.

Sau khi suy xét một hồi, lúc này ông ấy mới đưa ra quyết định cuối cùng đồng thời nhanh chóng gửi lời mời.

Hiểu ra toàn bộ quá trình, Úc Khả Khả lập tức lè lưỡi, nhẹ nhàng cảm thán, nói: [Quả nhiên ở hiền gặp lành? Nói đến là đến.]

Hệ thống đồng ý: [Đạo diễn này biết nhìn thật.]

Úc Khả Khả: [? Sao cậu nói thế?]

Hệ thống: [Đại khái là, nếu như cô đồng ý thì lần này tuyệt đối có thể ăn dưa tới mức căng bụng luôn.]

Úc Khả Khả: ?

Vậy chẳng phải là phấn khích quá rồi sao?

Vì thế cô không hỏi thêm, lập tức quyết đoán chọn hai việc này, đồng thời gửi tin nhắn cho người đại diện.

Rõ ràng là chị Trương ở bên kia đang chờ cô trả lời cho nên vừa đọc được tin nhắn lựa chọn của cô thì lập tức thở hắt ra, gửi lại meme OK.

Úc Khả Khả dậy khá muộn, theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhà họ Quý thì có lẽ lúc này bọn họ đã dùng xong bữa sáng rồi.

Bởi vậy, dù đã muộn nhưng cô không quá vội vàng.

Cho đến khi cô chậm chạp mở cửa phòng thì đột nhiên thấy Quý Cảnh Diệp đang đứng ở cửa ra vào.

Cô thoáng dừng bước, lập tức bất ngờ: "Ơ, anh đang đợi tôi à?"

Quý Cảnh Diệp: "Đi thôi."

Dù chưa nói gì cả nhưng anh thấy cô rồi mới chuẩn bị đi xuống lầu, rõ là đang đợi cô cùng ăn sáng rồi.

Úc Khả Khả lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng bước nhanh đuổi theo. Lúc đi theo anh xuống lầu, cô còn tiện thể nói rõ chuyện công việc.

Quý Cảnh Diệp thấp giọng "ừm" một tiếng, dẫn cô vào phòng ăn.

Hai người dùng bữa sáng xong, Quý Cảnh Diệp có việc nên về thư phòng giải quyết.

Mà ngay lúc Úc Khả Khả đang nghĩ xem nên làm gì thì chợt thấy quản gia dẫn theo một người đi qua: "Cô Úc, nghe nói cô rất thích thực vật nơi đây."

"Đây chính là người làm vườn chăm sóc vườn hoa." Ông ta cười giới thiệu người bên cạnh: "Nếu có chuyện gì thì cô có thể tìm anh ta."

Người làm vườn căng thẳng trông thấy, nói: "Không biết cô Úc thích loại nào, tôi có thể hỗ trợ di thực*."

(*) Di thực: chỉ việc dẫn giống, phát triển một loài cây nào đó từ bản địa đến khu vực trồng trọt mới

Úc Khả Khả khẽ "À" một tiếng, lúc này mới nhớ tối qua cô nói với Quý Cảnh Diệp rằng mình muốn mang hoa về trồng.

Có điều sau đó vì bất ngờ gặp được cô em họ cho nên sau đó đã quên mất.

Cô nghĩ nhất định là do Quý Cảnh Diệp dặn dò bèn tủm tỉm cười lấy điện thoại ra, lướt đến tấm ảnh chụp hôm qua cho anh ta xem: "Vậy thì phiền anh rồi, cây này có tiện di thực không?"

Người làm việc nhìn thử rồi lập tức thở ra một hơi: "Thì ra là loại này, tiện, tiện ạ."

Úc Khả Khả: "Vậy thì phiền anh nhé."

Lúc người làm việc được chiều mà nửa mừng nửa lo phất tay thì quản gia kịp thời đề nghị, nói: "Hay là cô Úc có thể tới vườn hoa ngắm lại thử, có khi còn thích cả những loại khác, tiện thể cùng mang về trồng trong nhà luôn."

Úc Khả Khả nghĩ ngợi, dù sao giờ cô cũng chưa định làm gì bèn vui vẻ đồng ý.

Đi dạo nhà cũ vào ban ngày và vào buổi tối sẽ nhìn thấy phong cảnh hoàn toàn khác nhau.

Hình như hôm nay quản gia đặc biệt dẫn cô đi làm quen nhà cũ, vừa đi vừa giới thiệu cho cô, sau khi phát hiện cô thích chỗ nào hơn thì sẽ tận tâm giới thiệu kỹ lưỡng chỗ đó hơn chút.

Trước khi đi vào vườn hoa, Úc Khả Khả cố ý chọn vài loại hoa mình thích, cúi đầu nghiêm túc nhìn người làm việc đánh dấu.

Khi đang nghe người làm vườn giới thiệu mấy loại hoa này, cô chợt nghe được tiếng gọi khẽ: "Chị dâu... chị Úc?"

Hả?

Úc Khả Khả quay đầu lại thì thấy Quý Nhạc Quân mới gặp một thoáng tối qua đang đứng đằng sau, chần chờ nhìn về bên đây.

Nhìn hướng cô ấy đi thì hẳn là định đi về nhà kính trồng hoa.

Không ngờ người sợ người lạ như cô ấy lại có thể có lòng chào cô, còn xưng hô ngọt ngào như vậy.

Úc Khả Khả lập tức khẽ chớp mắt: [Oa, cô ấy vừa gọi là chị dâu thật à?]

Hệ thống đính chính: [Cô ấy đã sửa lại xưng hô bình thường ngay sau đó rồi mà.]

[Nhưng trong lòng cô ấy, chắc chắn tôi đã là chị dâu rồi, cho nên mới thốt ra như vậy.] Cô nói cực kỳ hùng hồn đầy lý lẽ: [Thật là, làm người ta ngại quá đi.]

Quý Cảnh Diệp đang ở trong thư phòng nghe cô nói vậy thì vô thức thoáng khựng lại.

Tuy không biết tình hình nhưng nghe cuộc nói chuyện của người thống thì có thể đoán được, hẳn là đúng lúc gặp được Quý Nhạc Quân rồi.

Anh nghĩ chắc chắn lúc này Úc Khả Khả sẽ cực kỳ thản nhiên nhận xưng hô "chị dâu" này, không hề nhận ra chút ngượng ngùng nào.

Anh cười khẽ.

Cô ấy, ngượng ngùng ấy à?

Quả nhiên, giây sau trong đầu anh lập tức truyền tới tiếng phỉ nhổ của hệ thống: [... Tôi đây không cảm nhận được chút nào cả.]

Mà đúng là lúc này Úc Khả Khả cũng như vậy.

Chỉ thấy cô giơ tay lên, tươi cười rạng rỡ quá mức chào hỏi: “Hi, chào buổi sáng em họ nhé.”

Quý Nhạc Quân: "..."

Đột nhiên thấy hơi hối hận.

Tối hôm qua, khi trở về, cô ấy nghe mẹ kể mới biết với nhớ ra, thì ra cô gái mà anh cả dẫn đến chính là vị hôn thê của anh.

Nghĩ đến hai người sóng vai cùng nhau, cho dù không nói gì nhưng vẫn có vẻ cực kỳ thân mật, xứng đôi, trong lòng cô ấy không nén nổi niềm hâm mộ xen lẫn kính nể.

Nếu như cô ấy và Nguyên Lịch có thể quang minh chính đại như vậy thì tốt quá...

Nhưng bây giờ anh ta là người nổi tiếng, vì tương lai của anh ta, bọn họ không có cách nào công khai được...

Với buổi sáng, cô ấy còn đang rầu rĩ không vui vì Nguyên Lịch lại đi tham gia cùng một game show với nữ diễn viên có tiếng kia lại bất ngờ phát hiện Úc Khả Khả cũng có trong danh sách khách mời.

Thì ra chị dâu tương lai này cũng là người nổi tiếng sao?

Ngoài việc chú ý đến Nguyên Lịch thì Quý Nhạc Quân hầu như không để ý đến những chuyện trên mạng mà không hiểu sao lại lướt bình luận về Úc Khả Khả rất lâu, đồng thời cũng có chút hiểu biết về cô.

Cũng vì vậy, Quý Nhạc Quân rề rà trong phòng một lúc lâu thành ra hôm nay thời điểm đến nhà kính trồng hoa muộn hơn trước kia mà lại vừa khéo gặp Úc Khả Khả trong vườn hoa.

Có lẽ vì có thiện cảm với cô qua chuyện tối qua, hoặc có lẽ vì sự trùng hợp này chợt khiến cô ấy có cảm giác quen thuộc, cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ nào, Quý Nhạc Quân lại như ma xui quỷ khiến khẽ gọi cô một tiếng.

Cô ấy gọi rất khẽ, không ngờ Úc Khả Khả lại nghe được, hơn nữa còn quay đầu lại.

Sau khi kịp phản ứng lại mình đã làm gì, cô ấy lập tức nuốt nước bọt, trong lòng ngập tràn sự hối hận.

Đang lúc cô ấy bối rối không biết nên trả lời thế nào thì thấy Úc Khả Khả nhẹ nhàng bước đến, đồng thời bên tai truyền đến giọng tò mò của cô: "Em định đi nhà kính trồng hoa à?"

Quý Nhạc Quân luống cuống gật đầu.

"Chị có thể tới xem thử không?" Nhìn vẻ mặt cô ấy thoáng kinh ngạc, Úc Khả Khả mở to mắt: "Không phải chỗ đó thuộc về riêng em sao? Nếu như chị muốn tới thì phải hỏi ý kiến chủ nhân nhỉ."

Trong lòng Quý Nhạc Quân khẽ thảng thốt, đây là lần đầu tiên có người nói vậy ---

Cô ấy thoáng bối rối nắm chặt tay, giọng khẽ khàng lại khô khan: "Không, không phải của em đâu... ai cũng đến được. Có điều, thật ra chỗ đó không có gì cả, có thể sẽ khiến chị thất vọng đó."

"Nhưng em hay vào đó mà, chắc chắn phải có thứ gì đó hấp dẫn em chứ." Úc Khả Khả nghĩ ngợi: "Chị chỉ hơi tò mò, không đi được cũng không sao cả."

Quý Nhạc Quân khẽ đảo mắt.

Cô ấy mấp máy môi rồi không biết thế nào chợt như bị k*ch th*ch, thấp giọng mời mọc: "Nếu như chị Úc thật sự thích thì, thì đi xem thử cũng được."

Vì vậy Úc Khả Khả lại dặn dò người làm vườn một tiếng rồi cực kỳ vui vẻ đi theo em họ tới địa điểm mới.

Gọi nơi đây là nhà kính trồng hoa, chẳng thà nói là nhà trên cây được cải tạo lại.

Nhìn từ bên ngoài, nhà kính trồng hoa giống như bị bỏ hoang, thậm chí còn được dây thường xuân bao quanh, thảo nào không có người tới nhưng lại gần sẽ phát hiện ra khoảng trời riêng, ấy thế mà còn cất giấu phòng ngủ giống nhà trên cây.

Không gian không lớn, chỉ có thể đặt một chiếc giường sofa có vẻ khá thoải mái, một chiếc bàn nhỏ và xích đu, cùng với vài giá sách được xếp chi chít sách vở nhưng đều được bố trí cực kỳ ấm cúng tựa như một nơi ẩn nấp tránh gió khiến người ta cảm thấy an toàn đến bất ngờ.

Nhìn xuyên qua cửa sổ vừa vặn có thể ngắm vườn hoa bên ngoài, vừa thoải mái lại thanh thản.

Trên đầu là giếng trời có thể mở được, hoàn toàn có thể tưởng tượng được buổi tối nằm nơi đây ngắm sao là chuyện hưởng thụ cỡ nào.

Được sự cho phép của Quý Nhạc Quân, Úc Khả Khả ngồi lên xích đu, nhẹ nhàng lắc lư.

Cô nhẹ nhàng "òa" lên một tiếng: "Ở đây thoải mái thật đấy, thảo nào em cứ thích ở đây, rất có cảm giác an toàn."

Nhìn mà cô đã muốn bố trí một căn phòng như vậy ở nhà rồi, vừa nghĩ đã cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Nghe được lời cảm thán từ tận đáy lòng của cô, Quý Nhạc Quân lại chợt ngây ngẩn.

Đây là lần đầu tiên cô ấy chia sẻ không gian riêng của mình với người khác nên không nén nổi sự căng thẳng.

Thấy Úc Khả Khả có vẻ rất thích thú, cô ấy như thể nhận được sự công nhận. Mặc dù có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ.

Ngay sau khi bị nói trúng tiếng lòng, cô ấy ngượng ngùng gật đầu: "Thật ra nơi đây là bố em làm cho em đó, có điều đồ đạc bên trong đều là em chuyển từng cái từng cái đến sắp xếp cả. Bởi vì nơi đây rất thoải mái cho nên dần dần em đã quen sống ở đây."

Hệ thống cũng không nhịn được cất lời khen: [So với chú hai Quý thì chú tư Quý chiều con gái thật đấy.]

Úc Khả Khả: [Tiếc là ông ấy qua đời quá sớm, nếu không Quý Nhạc Quân sẽ không đến nỗi bị tên đàn ông cặn bã kia lừa gạt.]

Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Quý Nhạc Quân, cô nghiêm túc khen: "Thật sự rất đẹp, điều này không những chứng tỏ chú tư rất giỏi mà suy nghĩ của Nhạc Quân cũng rất tinh tế."

Cô ấy thỏ thẻ: "Thật ra cũng chỉ vậy vậy thôi, không ra sao cả."

"Nào có, trước giờ chị chưa từng nói dối đâu."

Biết là cô ấy tự ti, Úc Khả Khả khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, trong ánh sáng nhẹ nhàng từ đèn áp tường treo trên đầu như có tia sáng chớp tắt.

"Trước đó chị đã nói, nếu em thường xuyên ở đây vậy thì chắc chắn phải là nơi có thể hấp dẫn được em." Cô cười tủm tỉm làm ổ trên xích đu, nhẹ nhàng lắc lư: "Rõ ràng em rất thích ở đây, tại sao phải phủ nhận chính mình chứ?"

Quý Nhạc Quân ngơ ngác, chần chừ ngập ngừng nói: "Bởi vì nơi đây thật sự không tốt như chị nói đâu, ai ai cũng không thích..."

Lúc cô ấy từng vui vẻ gửi ảnh chụp cho Nguyên Lịch, rõ ràng anh ta không thích, còn chê nơi đây quá khép kín, giống như tính cách của cô ấy vậy.

Thậm chí sau đó hai người gọi video, mỗi lần anh ta thấy bài trí là ở đây thì đều tỏ vẻ ghét bỏ ra chiều ngoại trừ cô thì gần như sẽ không có ai chịu bằng lòng ở không gian nhỏ khép kín ngột ngạt này.

Thế nên về sau mỗi lần gọi video, Quý Nhạc Quân đều cố ý ra khỏi căn phòng nhỏ, xác nhận bài trí rồi mới nói chuyện.

"Thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác. Đây là nơi mà bố em có lòng làm cho em đó, vậy thì nó chính là không gian riêng thuộc về một mình em. Cho nên trong góc nhìn của em cái gì tốt nhất thì chính là cái đó, em thích là được rồi, để ý cái nhìn của người khác làm gì?"

Giọng điệu Úc Khả Khả bay bổng như thể chỉ thuận miệng nói: "Vả lại chị thấy nơi này rất tốt, ban ngày có thể ngắm nghía vườn hoa, buổi tối thì ngắm sao, ở nơi đây có cảm giác người có thể thả lỏng hoàn toàn."

"Nói chứ chị chỉ mong sao trong nhà chị cũng có một căn phòng như thế này." Cô nói với vẻ tiếc nuối: "Nhưng mà không phù hợp lắm, hơn nữa chị cũng không có suy nghĩ tinh tế như em, có lẽ không có cách nào bài trí được đẹp đẽ thế này."

Được cô khen liên tiếp, Quý Nhạc Quân đã ngượng tới mức cúi gằm xuống, hận không thể đào cái lỗ để chui vào.

Nhưng nghe Úc Khả Khả không ngừng nhấn mạnh "rất đẹp", cô ấy lại không nhịn được dao động.

Đúng vậy, thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, có lẽ Nguyên Lịch không thích phong cách này nhưng nơi đây là không gian riêng thuộc về mình cô ấy, không nhất định cứ phải khiến người khác thích.

Thế thì người khác thấy thế nào... nào có quan hệ gì chứ?

Nhưng sao Nguyên Lịch lại là người khác rồi?

---

Lời tác giả:

Đúng vậy, anh ta chính là người khác.

Bình Luận (0)
Comment