Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 98

Quý Nhạc Quân cố gắng bỏ qua ý nghĩ vừa khiến mình bối rối kia nhưng lại có phần dao động trông thấy.

Có điều cô ấy nhanh chóng nhớ lại lời Úc Khả Khả nói, có thể cảm nhận được cô thật sự cảm thấy tiếc nuối, không có cách nào làm được nhà trên cây giống vậy.

Bị sự tiếc nuối này làm xúc động, Quý Nhạc Quân thoáng chần chừ, nghĩ mãi rồi cố gắng nói: "Không đâu, thật ra rất dễ làm. Nếu như chị Úc thì tôi có thể giúp..."

Trong lúc nói, cô ấy siết chặt tay, căng thẳng đến đội toát mồ hôi.

Nếu như ban nãy Úc Khả Khả chỉ thuận miệng nói, liệu cô có từ chối không?

Úc Khả Khả: "Được."

Không đợi cô ấy nói xong thì đã nghe được câu trả lời như không hề nghĩ ngợi đã lập tức đồng ý của Úc Khả Khả rồi.

Quý Nhạc Quân lập tức sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng việc này rõ là đã được lên kế hoạch từ trước.

Chỉ thấy Úc Khả Khả hoàn toàn coi như không thấy vẻ ngơ ngác của cô ấy, nghiêm túc dùng tay diễn tả với cô ấy: "Chị nghĩ rồi, cảm thấy nếu để được vườn hoa cảnh quan bao quanh, lại còn có thể ngắm sao vào ban đêm thì dựng nhà trên cây ở sân thượng là phù hợp nhất. Đợi sau khi trở về cải tạo thêm chút chắc là đủ không gian đó."

Quý Nhạc Quân: "..."

Nhìn dáng vẻ như đã nghĩ kỹ, ánh mắt đang lấp lánh ánh sáng của cô, Quý Nhạc Quân lập tức mờ mịt.

Vì sao cô ấy cứ có cảm giác chị Úc đang đợi cô ấy buông lời muốn giúp, thậm chí còn có phần không thể chờ nổi nhỉ?

Nhưng không đợi cô ấy mổ xẻ kỹ càng thì Úc Khả Khả đã mở ảnh thiết kế nhà mình.

"Đúng lúc chị vừa nhờ người làm vườn di thực vài loài hoa xinh đẹp, đến lúc đó vườn hoa sẽ cực kỳ hấp dẫn." Cô ấy cười tủm tỉm thoạt nhìn có vẻ vô hại, khiêm tốn hỏi ý kiến: "Suy nghĩ Nhạc Quân tinh tế, em thấy nên thiết kế nhà trên cây thế nào mới có thể xinh đẹp ấm áp lại cực kỳ có cảm giác an toàn như nơi đây được?"

Quý Nhạc Quân còn đang xoắn xuýt lập tức bị lời nói tiếp theo của cô kéo đi.

Chưa từng có ai hỏi ý kiến cô ấy lại ngập tràn sự tin tưởng đến vậy, tưởng chừng như chỉ cần là cô ấy thiết kế thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Dù gì nhà trên cây ở đây chính là do cô ấy thiết kế từng li từng tí đó.

Nhất là khi nghe cô khen nhà trên cây, Quý Nhạc Quân càng cảm thấy cô gái này thật sự rất hiểu mình.

Trước kia cô ấy cũng vì cảm thấy nhà trên cây mang đến cho mình cảm giác an toàn cực lớn, dù là mất mát hay đau đớn, hoặc là sợ hãi muốn trốn đi thì chỉ cần ở đây là sẽ cảm thấy yên tâm.

Ban ngày có thể nghe được tiếng chim tước hót, buổi tối có thể ngắm những vì sao.

Ở đây bất cứ lúc nào đều có thể mang đến linh cảm cho cô ấy soạn nhạc.

Nhưng Nguyên Lịch không thích nơi này, Quý Nhạc Quân đã từng cảm thấy mất mát và dao động, cho rằng có khi mình là quái thai thật, khác với những người khác.

Thế mà bây giờ...

Cũng có người thích, hơn nữa còn hiểu được nơi đây có thể mang đến cảm giác an toàn.

Chị Úc hiểu cô ấy!

Cảm giác này giống như là, tim đập thình thịch, trong lòng như muốn nổ pháo hoa vậy.

Gương mặt Quý Nhạc Quân đỏ lên vì kích động, không hề cảm thấy căng thẳng mà còn thuận tay cầm lấy điện thoại trong tay Úc Khả Khả, nghiêm túc nhìn ảnh chụp rồi suy xét.

"Không gian này cao cỡ nào nhỉ? Em thấy..."

Úc Khả Khả cực kỳ phối hợp trả lời câu hỏi của cô ấy, dù không rõ lắm thì cũng sẽ thẳng thắn bày tỏ là lát nữa sẽ đi hỏi quản gia của tòa nhà.

Thỉnh thoảng Quý Nhạc Quân gật đầu, dường như đã nhanh chóng có ý tưởng, lấy giấy bút bắt đầu vẽ bản thiết kế.

Khi cô ấy cúi đầu suy nghĩ mím môi lại trông cực kỳ nghiêm túc, sườn mặt căng ra lại có vài phần khí thế, khá giống người nhà họ Quý.

Úc Khả Khả: [Quả nhiên vẫn là người nhà họ Quý. Dù bề ngoài có giống thỏ con thì trong phương diện đặc thù nào đó vẫn rất khác biệt.]

Hệ thống hoàn toàn đồng ý: [Cô ấy chịu thiệt vì chú tư Quý mất sớm thôi.]

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô lại nhìn một vòng không gian nhỏ nơi đây: [Cậu nói xem trong truyện gốc, được cứu sau khi tự tử, Quý Nhạc Quân còn tới đây nữa không?]

Hệ thống: [Chuyện này thì tôi không rõ.]

Nói cho cùng trong truyện gốc, chuyện Quý Nhạc Quân tự tử được đưa vào bệnh viện chỉ là bước ngoặt thuận tiện cho nam chính và nữ chính gặp nhau, đương nhiên kết cục của cô ấy không được miêu tả rõ ràng lắm.

Úc Khả Khả: [Tôi nghĩ là không.]

Đối với Quý Nhạc Quân, thật ra nhà trên cây này là nơi trú ẩn mang đến cho cô ấy linh cảm bất tận và cảm giác an toàn.

Nhưng sau khi thế giới của cô ấy sụp đổ, nơi trú ẩn theo đó cũng mất đi tác dụng.

Tuy trong truyện gốc có nhắc rằng tuy cô ấy có khôi phục lại cuộc sống bình thường nhưng không sáng tác nhạc nữa.

Nếu cô ấy đã quyết định không tiếp xúc với âm nhạc nữa thì hẳn là nơi đây sẽ dần dần hoang phế, không có ai bước chân vào nữa.

Như vậy thì nó sẽ thật sự biến thành nhà kính trồng hoa bỏ hoang rồi.

Nghĩ vậy, Úc Khả Khả không nhịn được tiếc nuối.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Quý Nhạc Quân ghi lại đại khái linh cảm thì chợt phát hiện bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Cô ấy nhớ lúc này ở nhà trên cây không chỉ có một mình mình bèn vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy Úc Khả Khả vẫn đang đung đưa trên xích đu, đang ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn mình, dường như cô không mảy may tức giận vì vô tình bị mình bỏ quên.

Quý Nhạc Quân nhẹ nhàng thở ra, lại không nhịn được rối rắm vì bị cô nhìn: "Xin, xin lỗi chị Úc, em quen ở một mình, một khi tập trung thì sẽ rất dễ quên..."

"Hả?" Úc Khả Khả mở to mắt nhìn cô ấy, nói chuyện cực kỳ tự nhiên: "Không phải em đang giúp chị à, tập trung thế chị còn vui không kịp ấy chứ, sao phải xin lỗi chị?"

Quý Nhạc Quân chợt ngây người, chạm phải đôi mắt trong trẻo thoáng vẻ thắc mắc, trong đầu cô ấy đột nhiên hiện ra một bóng dáng, không biết sao lại vô thức cảm thấy hơi bối rối.

Cô ấy đưa mắt nhìn sang chỗ khác thì vừa khéo nhìn thấy sách trên giá sách, cuống quýt chuyển đề tài: "À, em chỉ lo là chị Úc sẽ thấy chán. Nếu như chị thấy chán thì có thể đọc sách ở đây xem sao ạ."

Úc Khả Khả nhìn qua theo, gật đầu rồi tiện tay cầm một quyển sách ở trên cùng lên.

Có điều cô vừa cầm lên thì quyển sổ ghi chép đang bị đè bên dưới lại vô tình bị kéo xuống theo, rơi "bịch" một tiếng.

Quý Nhạc Quân: "Chị đợi chút..."

Sổ ghi chép vốn trong trạng thái mở nên đương nhiên lúc rơi xuống sẽ dừng lại ở trang gần đây nhất.

Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ trên đó viết gì.

Bản nháp ngoại trừ những nốt nhạc lộn xộn thì thứ hút mắt nhất chính là hai dòng lời ca bị gạch đi gạch lại, rõ ràng đang ngược về hồi ức của hai người.

Tuy ca từ uyển chuyển nhưng chỉ vài câu rải rác đã có thể bày tỏ nỗi niềm, có thể thấy được sự giỏi giang của người sáng tác.

Quý Nhạc Quân hoàn toàn không kịp phản ứng: "..."

Bởi vì tối qua tâm trạng cô ấy khó chịu đến lạ, bèn tiện tay quăng bản ghi chép lời bài hát lên trên giá sách, định hôm nay tới sẽ sửa tiếp, ai ngờ hôm nay lại bị kéo đi sự chú ý vì chuyện của Úc Khả Khả thành ra chính cô đã quên khuấy chuyện này.

Thấy bản lời bài hát quen thuộc lại cứ thế nằm rành rành trên mặt đất, không chỉ có ghi "quà tặng đặc biệt" mà rõ ràng trên bản nháp còn có dấu vết sửa chữa, dù là ai cũng có thể nhận ra được có chuyện gì.

Mặt Quý Nhạc Quân lập tức đỏ lên, ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến.

"Đây là em, là..."

Đối mặt với sự bối rối trông thấy của Quý Nhạc Quân, Úc Khả Khả chỉ xoay người nhặt bản nháp lên, cũng không thừa lúc này nhìn thêm, mà chỉ tiện tay gấp lại rồi đưa cho cô ấy, thẳng thắn nói xin lỗi: "Xin lỗi, chị không cẩn thận nhìn thấy một ít, đây là quà em tặng người yêu à?"

"Mà thì ra Nhạc Quân không những khéo tay biết thiết kế mà còn biết sáng tác nữa à." Không để ý đến lời phản bác trong rối rắm của Quý Nhạc Quân, cô lại cảm thán, nói: "Giỏi quá."

Quý Nhạc Quân: "..."

Cô ấy chậm chạp nhận lấy bản nháp, vẻ mặt mờ mịt ôm vào trong lòng, ngồi trên đệm sofa như con thỏ bàng hoàng không biết làm gì, sau khi kịp phản ứng lại tình hình, cô ấy lại không ngờ lén dò xét vẻ mặt của Úc Khả Khả, dường như muốn phát hiện ra gì đó.

Nhưng Úc Khả Khả có vẻ rất thản nhiên, thậm chí khi chú ý đến ánh mắt dò xét của cô ấy còn cong mày nở nụ cười.

Mặt Quý Nhạc Quân lập tức đỏ lên, vội vàng cuống cuồng không nhìn nữa, nhưng một thoáng chần chừ lại không nhịn được nhìn sang.

Nhìn đi nhìn lại vài lần, sau khi phát hiện Úc Khả Khả không thăm dò mình hay có ý cười nhạo mình thật, cô ấy siết chặt bản nháp lời bài hát ôm trong lòng, cúi đầu không biết đang thầm nghĩ gì.

Mà Úc Khả Khả không hỏi gì thêm.

Một lúc lâu sau, cô mới nghe cô ấy nói nhỏ thăm dò: "Chị thấy giỏi lắm ạ?"

Úc Khả Khả: "Hả?"

Cô ấy tưởng rằng Úc Khả Khả không hiểu ý mình, thoáng dừng lại một lát rồi lại cố lấy can đảm nói tiếp: "Thật ra chị Úc cảm thấy em giỏi lắm ạ? Thế nhưng thật ra em cũng chỉ biết sáng tác nhạc chút chút, thậm chí giờ còn đang kẹt ý tưởng, còn kém những người khác..."

Cô ấy nói xong thì lập tức gục đầu thấp hơn, giọng điệu thoáng chút mất mát: "Em muốn dùng nó làm quà tặng cho người đó nhưng lại cảm thấy nó bình thường quá, hoàn toàn không xứng với anh ấy. Nhưng... em chỉ biết làm cái này, em vô dụng quá nhỉ?"

Có lẽ cô ấy nghĩ rằng Úc Khả Khả có thể đoán được, hơn nữa vì không có người biết rõ chuyện của cô ấy và Nguyên Lịch nên thành ra bản thân chưa từng dốc bầu tâm sự cùng ai cả.

Trái lại, lúc Quý Nhạc Quân nói ra lại không cảm thấy sợ hãi hay rối rắm lắm, thậm chí còn hơi âm ỉ mong chờ.

Nhưng cô ấy cũng không biết mình đang chờ điều gì.

Rốt cuộc là sự phủ nhận của Úc Khả Khả Khả, nhận được ý kiến bất đồng của cô, hoặc chỉ là lời khen ngợi và công nhận như ban nãy; hoặc thứ gì đó khác ---

Úc Khả Khả nghiêm túc suy nghĩ: "Ý em là lời bài hát chị vừa thấy à? Tuy chị không biết nhiều về âm nhạc nhưng chỉ nhìn hai dòng lời ca kia, chị có thể cảm nhận được tình cảm mà người sáng tác muốn bày tỏ rồi."

"Chị nghĩ chắc là người sáng tác bài này yêu người đó lắm nhỉ? Hơn nữa cô ấy không những có suy nghĩ tinh tế, khéo léo, lời ca cũng rất nồng nàn sâu sắc. Nếu không thì sẽ không thể miêu tả uyển chuyển và êm tai được như vậy đâu, khiến người khác nhìn mà cũng không kìm được tim đập thình thịch ấy."

Nhìn mặt Quý Nhạc Quân đột nhiên đỏ bừng, còn có vẻ bối rối muốn phất tay, Úc Khả Khả lập tức nở nụ cười: "Phải biết đây chính là lời tỏ tình êm tai nhất của người yêu đó, sao có thể bình thường được? Cho nên chị nghĩ, chỉ cần là hai người thật sự yêu nhau thì lúc nhìn thấy bức thư tình này đều không nén nổi xúc động đâu."

Bị nói trúng suy nghĩ giấu tận sâu trong lòng, môi Quý Nhạc Quân run run.

Cô ấy chợt phát hiện, thật ra điều cô ấy sợ hãi không phải cảm thấy bài hát này không xứng với người yêu mà sợ ngoài miệng người đó nói cái gì cũng thích nhưng trong lòng lại chê bài bài hát này.

Đây mới thật sự là điều đả kích cô ấy ---

Nhưng nếu hai người thật sự yêu nhau, sao Nguyên Lịch lại không thích chứ?

Nhìn ánh mắt cô ấy không ngừng thay đổi, Úc Khả Khả lại chậm rãi bồi thêm một câu: "Hơn nữa đây là món quà đặc biệt, vậy thì khẳng định là rất quan trọng với đôi bên nhỉ? Em có thể tự hỏi chính mình, anh ta có muốn món quà này không? Em có muốn tặng không?"

Mắt Quý Nhạc Quân lập tức sáng lên.

Đây chính là món quà chất chứa hồi ức đẹp đẽ giữa hai người, đương nhiên cô ấy muốn tặng.

Thế nhưng Nguyên Lịch có cần không?

Anh ấy vẫn luôn thích bài hát của mình, cũng cực lực khen ngợi cô ấy giỏi nhất chính là sáng tác bài hát, hơn nữa trước đó anh ấy còn uyển chuyển hỏi thăm quà có phải bài hát mà cô ấy sáng tác hay không, vậy chắc chắn là muốn rồi.

Đã vậy thì chắc chắn món quà này không có vấn đề gì.

Quý Nhạc Quân lập tức cười rạng rỡ.

Cuối cùng đã giải quyết nỗi phiền não tối qua, dù trong lòng vẫn chưa ổn định hẳn nhưng cô ấy vẫn không nhịn được vui vẻ hơn chút.

"Cám ơn chị, chị Úc." Cô ấy hơi ngại ngùng nói cám ơn: "Giờ em tin tưởng hơn rồi."

"Chuyện này có là gì đâu, em vốn rất giỏi rồi mà." Giọng điệu Úc Khả Khả bay bổng, như thuận miệng nhắc đến: "Chẳng qua nếu em thấy phiền não vì tặng mỗi bài hát quá bình thường ấy, thì thật ra có thể làm cho bài hát này trở nên đặc biệt hơn."

Quý Nhạc Quân như chợt hiểu ra gì đó: "Ý chị Úc là?"

"Ví dụ như trong bài hát tăng thêm chút ám hiệu đặc biệt, như giấu như trong lời bài hát nhưng phải kín đáo chút, không dễ bị phát hiện. Có thể dùng chữ cái bắt đầu của hai người, hoặc là lời nào muốn nói với anh ta như là một sự bất ngờ dành cho người đó."

Úc Khả Khả đề nghị đặc biệt chân thành, nói: "Cho dù lúc anh ta nhận được món quà này cảm thấy nó bình thường, một khi phát hiện ra trong đó ẩn giấu bất ngờ thì có khi nào sẽ lập tức biến thành khác biệt rồi hay không?"

Quý Nhạc Quân: !!!

Được Úc Khả Khả gợi ý mà thật sự rung động, ánh mắt cô ấy lập tức càng sáng hơn, gương mặt cũng trở nên suy tư, dường như đã có thể chứng kiến vẻ mặt ngạc nhiên lại mừng rỡ sau khi Nguyên Lịch phát hiện ra.

Vì thế giờ phút này, cô ấy chợt có linh cảm, trong đầu lập tức hiện ra đủ phương pháp.

Thấy Quý Nhạc Quân bắt đầu sốt ruột mở sổ ra ghi lại suy nghĩ, Úc Khả Khả chợt cười.

"Có điều tạm thời em phải nhớ rằng đừng nhắc trước cho anh ta biết nhé." Cô cực kỳ tận tâm nhắc nhở: "Coi như đó là bí mật nhỏ, xem xem lúc nào anh ta mới phát hiện ra hẳn là rất thú vị nhỉ?"

Hệ thống điên cuồng vỗ tay trong đầu: [Đúng là rất thú vị, tôi thật sự không thể chờ đợi đến tình cảnh lúc ấy rồi!]

Úc Khả Khả: [Xem Nguyên Lịch có thể phát hiện ra không.]

Nếu như Nguyên Lịch phát hiện ra vậy thì xác định khúc tình ca hứa hẹn với nữ diễn viên có tiếng kia đổ bể rồi.

Nếu như anh ta không phát hiện ra, vậy thì chờ đến khi phát sóng trực tiếp trên game show, vốn rõ là bài hát tặng cho mình lại được anh ta hát tặng cho cô nữ diễn viên có tiếng kia, tình cảnh ấy nhất định sẽ rất "thú vị".

Hệ thống chắc chắn: [Còn ý ẩn trong bài hát ấy à, tôi cảm thấy chắc chắn anh ta không phát hiện ra được.]

Cô cười híp mắt: [Vậy tôi càng chờ mong hơn.]

Quý Nhạc Quân hoàn toàn không hề hay biết Úc Khả Khả đang nghĩ gì, chỉ đặc biệt nghiêm túc gật đầu: "Em biết rồi."

Bình Luận (0)
Comment