Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 99

Úc Khả Khả cứ thế ở trong nhà trên cây cho tới tận trưa.

Bởi vì tối phải tham gia tiệc mừng thọ, xế chiều đội tạo hình tới.

Vẫn là đội tạo hình trước đó, bọn họ đã có chút hiểu biết với Úc Khả Khả.

Vì thế sau khi nhìn thấy lễ phục cô chuẩn bị thì thấp giọng trao đổi một lát rồi quyết định tạo hình lần này cho cô.

Úc Khả Khả cũng rất yên tâm.

Thấy bọn họ bắt đầu tạo hình cho mình đâu ra đó, để cho trôi bớt thời gian, một người một thống lại thuần thục chơi đố tình huống tiếp.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc người kết thúc bước tạo hình cuối cùng đột nhiên thấp giọng nói "Được rồi" thì tiếng gõ cửa vang lên.

Loáng thoáng nghe được tiếng chào "Cậu cả" ở bên ngoài, Úc Khả Khả bèn lên tiếng đáp lại.

Sau khi cô quay đầu thì quả nhiên đã thấy Quý Cảnh Diệp đã thay lễ phục xong, đang đứng ở cửa.

Cô để ý lần này anh đổi sang chiếc cà vạt màu xám bạc còn lại thì lập tức cười lên, đuôi mắt có tô điểm ánh ngọc trai trở nên cực kỳ lấp lánh dưới ánh đèn.

Nhớ lần trước tham gia tiệc, thấy anh chọn đeo cà vạt màu xanh da trời, cô đã từng hỏi có phải anh không thích cái này không.

Lúc ấy anh phủ nhận, nói là chọn bừa.

Đến hôm nay, anh lại đổi sang cái còn lại thật, như đang lặng lẽ thể hiện rằng thật ra anh thích cả hai cái, cho nên thay phiên đeo.

Nhưng trên mặt anh lại hờ hững không có biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn qua.

Nếu như cô không phát hiện ra điều nhỏ nhặt này thì có khi nào anh sẽ thấy thất vọng hay không?

Úc Khả Khả lập tức nổi lên ý xấu trong đầu.

Dường như phát hiện ánh mắt quan sát của cô, Quý Cảnh Diệp thoáng dừng lại rồi lại cất bước đi tới, cho đến tới khi dừng lại trước mặt cô.

Úc Khả Khả không khỏi ngước mắt nhìn, sau đó để ý thấy anh rũ mắt nhìn mình, mà vừa khéo chiếc cà vạt kia lắc lư trước mặt cô.

Cô nhịn cười, lập tức trịnh trọng khen: "Wow, cái này cũng đẹp, tôi có mắt nhìn thật."

Trong lòng cô lại không nhịn được muốn bùng nổ: [Ha ha ha Quý Cảnh Diệp đáng yêu thật đó! Anh ta đang khoe cà vạt với tôi đó!]

Hệ thống: ?

Thống hoàn toàn không phát hiện ra có gì khác thường: [? Có à, đâu có đâu nhỉ?]

Trong đầu Quý Cảnh Diệp truyền đến tiếng cười rõ ràng của cô: "..."

Anh bị cười mà tai hơi nóng lên, lập tức mím môi, lạnh lùng lui về đằng sau một bước.

Người đàn ông di chuyển bình tĩnh, vừa khéo để chỗ cho Úc Khả Khả vịn tay người tạo hình đứng lên.

Vì thế chỉ thấy cô xoay người, làn váy khẽ vẽ một đường cong trên không trung rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Úc Khả Khả đứng trước mặt cô, hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng rực vui vẻ: "Thế nào, có phải đẹp lắm không?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh chưa nói gì, vẻ mặt cứng đờ, giữ yên lặng.

Dường như cảm thấy bầu không khí hơi khác thường, đám người làm đứng chờ trước cửa ra vào cũng lặng lẽ lén đưa mắt nhìn đến.

Nhưng Úc Khả Khả không hề nhụt chí, còn thẳng thắn ra chiều lý lẽ duỗi tay chọc anh: "Tôi đã khen anh rồi, có qua có lại, anh cũng phải khen lại tôi chứ?"

Người tạo hình ở bên cạnh nghe được toàn bộ không nhịn được thầm nghĩ: Cô Úc khen vậy chẳng lẽ không phải vì mắt nhìn mình tốt à?

Thì ra vậy cũng coi là có qua có lại?

Yết hầu của Quý Cảnh Diệp trượt đi, anh đột nhiên cụp mắt, che đi cảm xúc trong mắt.

Sau đó chợt nghe như anh thấp giọng "Ừ" một tiếng.

Thấy Úc Khả vẫn đứng trước mặt, ngước lên nhìn mình chăm chú như đang không hài lòng với sự qua loa của anh.

Quý Cảnh Diệp dừng một lát rồi bình tĩnh nói: "Đẹp."

Úc Khả Khả lập tức vui vẻ cười lên: [Tôi đã bảo đàn ông không biết nói chuyện rất khó xử mà. Thật ra, ép anh ta nói lời thật lòng khó ghê.]

Hệ thống: [?]

Có phải lời thật lòng hay không thì nó không biết nhưng từ "Ép" thì đúng là dùng rất chính xác.

Không biết rốt cuộc là ai khó xử hơn ai.

Tuy nó rất phỉ nhổ nhưng nhìn lại nhân vật phản diện không những không tức giận mà giá trị hắc hóa còn giảm nhẹ, nó cực kỳ biết điều ngậm miệng lại.

... Hừm, dù sao thì thoạt nhìn nhân vật phản diện có vẻ thích kiểu này.

Người tạo hình kịp thời lên tiếng: "Cô Úc, vòng cổ này tôi đeo lên cho cô, hay là...?"

Tay cô ấy đang bưng chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy mà Quý Cảnh Diệp đã đấu giá được kia.

Úc Khả Khả hất cằm: "Để anh ta đeo."

Thấy cậu cả Quý không có ý từ chối mà chỉ im lặng đưa mắt nhìn bọn họ.

Đội tạo hình vội vàng để vòng cổ xuống, nhanh chóng dọn dẹp đồ rồi rời đi.

Dường như thời gian chỉ trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Quý Cảnh Diệp chậm rãi đi tới đằng sau cô, không đợi Úc Khả Khả phản ứng đã thấy cổ mình chợt mát lạnh.

Anh hất tóc của cô lên.

Úc Khả Khả hơi rũ mắt đã thấy bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng đẹp đẽ kia cầm chiếc vòng cổ lên.

Theo cảm xúc khi chạm vào khẽ khàng từ gáy truyền đến, dù không nhìn thấy, cô cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được ra quá trình người đàn ông chậm rãi đeo vòng cổ cho cô.

Hình như ngón tay anh hơi nóng.

Nghĩ vậy, Úc Khả Khả vô thức lơ đãng.

Nhiệt độ ấm nóng này khiến nơi mà anh chạm vào cũng nóng lên theo.

Không biết có phải nguyên nhân này hay không mà trong phòng cũng chợt trở nên nóng lên.

"Được rồi."

Cùng với giọng nói trầm thấp bên tai, chiếc vòng cổ nhẹ nhàng hạ xuống.

Không biết vì chiếc vòng cổ hạ xuống nên có cảm giác mát mẻ chạm tới hay là vì cảm nhận được khí thế vô cùng mạnh mẽ của người đàn ông đằng sau, Úc Khả Khả lại khẽ run lên theo bản năng, hơi thở như thoáng nghẹn lại.

Cô vô thức đưa tay v**t v* viên ngọc phỉ thúy kia, quay đầu cười với anh: "Vất vả rồi."

Khoảng cách của hai người cực gần, gần đến độ phảng phất Úc Khả Khả chỉ hơi nhón chân là có thể hôn anh rồi.

Quý Cảnh Diệp hơi ngây ra.

Mắt anh rũ xuống dừng lại trên cánh môi có vẻ rất mềm mại của cô, ánh mắt đột nhiên tối đi, tựa như hồ nước sâu không đáy chợt gợn lên chút sóng.

Trong khoảnh khắc đó, Úc Khả Khả cảm giác như mình biến thành con mồi sắp bị nuốt chửng vào bụng.

Mà thú dữ ngạo mạn trước mặt này đang vô thức lộ ra sự nguy hiểm mang tính công kích.

Hàng mi dày của cô chợt khẽ run rẩy.

Giờ phút này, Úc Khả Khả không nghĩ được gì, chỉ vô thức muốn duỗi tay, nắm lấy chiếc cà vạt màu xám bạc đang không ngừng lắc lư trước mặt mình.

Phát hiện ra hành động của cô, người Quý Cảnh Diệp lập tức cứng đờ.

Nhưng anh chỉ thở mạnh hơn chút, cứng đờ đứng tại chỗ chứ không hề có ý từ chối lùi về đằng sau.

Tuy không biết kí chủ muốn làm gì nhưng hệ thống cũng không nhịn được nín thở.

Ngay lúc Úc Khả Khả kiễng mũi chân thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Cô thoáng dừng hành động, cứ thế ngã vào lòng anh.

Hệ thống: [... ?]

Nó đột nhiên thở hắt ra, lập tức phẫn nộ lên án sâu sắc: [Tức ghê, rốt cuộc là đứa nào không có mắt lại đi gõ cửa vào lúc này!]

Em họ con chú hai không có mắt thò đầu vào: “Chị Úc, sắp đến giờ rồi. Mẹ em thấy đội tạo hình của chị xuống lầu rồi nên bảo em tới hỏi chị, còn gì ---?"

Cô ta dụi mắt, xác nhận mình không hoa mắt thì không nhịn được nhìn tình hình bên trong rồi chợt lặng người.

Đệch.

Cmn.

Tôi vừa nhìn thấy cái gì?

Không phải chứ, bố nhà nó có phải tôi đã quấy rầy chuyện gì rồi không?

Thấy Úc Khả Khả còn dựa trong ngực Quý Cảnh Diệp, hai người nghe tiếng thì nhìn qua, đặc biệt là ánh mắt của người anh cả lạnh lùng kia thật sự giống như kim đâm vào người vậy.

Em họ thứ hai không nhịn được hít mạnh một hơi, trái tim lập tức run rẩy.

Cô ta nuốt nước miếng, cố gắng hết sức ra vẻ bình tĩnh nói "Quấy rầy rồi" rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi ngăn lại áp suất thấp và sự lạnh lẽo như kim châm trong phòng xong, lúc này chân cô ta mới mềm nhũn ra, lập tức lộ ra vẻ mặt khóc lóc thảm thiết: "Hu hu hu tôi xong rồi, tôi xong rồi!"

Tức ghê, vì sao bọn họ làm chuyện xấu mà không khóa cửa chứ!

Còn nữa người làm ở hành lang đâu? Sao đã chạy hết rồi, sao họ dám không trông ở cửa để nhắc nhở cô ta chút chứ!

Nhưng không đợi cô ta gào thét xong, đầu đã bị đánh một cái.

Thím hai Quý đi tới lườm cô ta: "Gào thét gì ở đây thế, không phải không có chuyện gì sao? Gì mà xong rồi, xong rồi thế, con không gọi cô Úc à?"

Em họ thứ hai: "..."

Em họ thứ hai: "Giờ con không sao nhưng e là sắp sao rồi. Mẹ, mẹ nhớ xác nhận giúp con ---"

"Bảo con làm chuyện nhỏ mà cũng không làm được, bỏ đi y chang bố con." Thím hai Quý lại mắng cô ta thêm, mất kiên nhẫn hỏi: "Cho nên rốt cuộc cô Úc ở bên trong hay không?"

Em họ thứ hai: "Có nhưng..."

Không đợi cô ta nói xong, thím hai Quý đã tỏ ý ghét bỏ đẩy con gái ra: "Thôi, để mẹ, đừng đứng đây cản đường nữa."

Em họ thứ hai: ? Đợi chút, mẹ đợi chút đã---

Cô ta bị đẩy ra sau, chưa kịp chuẩn bị đã thấy mẹ mình gõ cửa thì lập tức hít mạnh một hơi, mặt hoảng sợ muốn ngăn cản nhưng hiển nhiên đã chậm rồi.

Thím hai Quý: "Cô Úc, cô còn gì cần giúp đỡ không?"

Em họ thứ hai: "..."

Em họ thứ hai: "..."

Xong rồi, lần này thì xong thật rồi.

Quả nhiên, một giây sau bọn họ đã nghe được tiếng động bên trong.

Úc Khả Khả mở cửa, sắc mặt bình tĩnh cười với thím hai Quý: "Cám ơn thím hai, tôi chuẩn bị xong rồi, không cần giúp gì cả."

Thím hai vốn được Quý Viễn Giang dặn dò để ý đến Úc Khả Khả nên lúc này mới đặc biệt tới hỏi thăm.

Nhưng thấy cô mặc đồ chói sáng, còn cười với mình, suýt chút nữa chói đến hoa mắt.

Thím hai Quý lập tức bỏ qua cảm xúc thoáng qua này, mặt nghiêm túc gật đầu: "Thế thì đi thôi, sau khi bữa tiệc bắt đầu, cô có thể đi theo tôi..."

Trong phòng đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

Không đợi thím hai Quý kịp thắc mắc sao trong phòng vẫn còn người thì đã thấy Quý Cảnh Diệp xuất hiện sau lưng Úc Khả Khả, mặt lạnh lùng đưa mắt nhìn tới.

Thím hai Quý: “...”

Trong đầu bà ta thoáng nhớ lại vẻ mặt hoảng hồn cùng rồi nhìn mình lúc gõ cửa với vẻ muốn nói lại thôi của con gái khi nãy...

Hình như bà ta hiểu ra vừa rồi có chuyện gì rồi.

Mí mắt thím hai Quý lập tức giật giật, ánh mắt không ngừng đưa qua lại giữa hai người, dần dần lộ ra vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, tôi không ngờ Cảnh Diệp cũng ở đây, có phải đã quấy rầy đến hai đứa rồi không?”

Em họ thứ hai ở đằng sau lắc đầu cực kỳ thê thảm.

Cô ta nói rồi mà, mẹ cứ không nghe khuyên bảo, giờ thì xong rồi.

Cả hai mẹ con, thật sự là không thiếu người nào cả.

Nghĩ đến việc liên tiếp bị quấy rầy, sắc mặt Quý Cảnh Diệp dần trầm xuống, gương mặt trở nên hung dữ tàn nhẫn.

Úc Khả Khả đột nhiên phì cười.

Quý Cảnh Diệp: “...”

Cảm nhận ánh mắt sau lưng cực kỳ chân thực, tựa như băng đâm, mặt Úc Khả Khả vẫn bình tĩnh như trước.

Sau đó dưới cái nhìn càng lúc càng chột dạ lại chăm chú của hai mẹ con kia, cô thoáng hắng giọng, giọng điệu vô tội: “À? Ban nãy Quý Cảnh Diệp đeo vòng cổ giúp tôi, quấy rầy gì đâu? Tôi còn muốn hỏi em họ đây, sao vừa rồi đột nhiên bỏ chạy?”

Thấy vẻ mặt sa sầm lạnh lùng của anh cả ở đằng sau cô, em họ thứ hai suýt chút nữa lộ ra vẻ như gặp ma.

Trong lòng cô ta thầm nhủ có ma mới tin ấy nhưng bên ngoài vẫn vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì, em quên mất vừa rồi định làm gì rồi nên chạy ra cho tỉnh táo lại.”

Thím hai Quý: “...”

Đúng là cần phải tỉnh táo lại, con nhóc này bắt đầu nói linh tinh rồi.

---

Lời tác giả:

Em họ thứ hai online biểu diễn cái gọi là bị ép mất trí nhớ.

Hừ, thương boss Quý ghê.

Bình Luận (0)
Comment