Chương 19: Tàn hồn Kim Tư! Thiếu hiệp cứu ta!
“Nào, Lệ hộ pháp, ta cố ý thỉnh đầu bếp ở Nam Kiều thành đến đây nấu món cháo Bát Bảo Trân Nguyên đó!”
Sáng sớm thấy Lệ Phi Vũ đến, Từ viên ngoại vội vàng nhiệt tình tiếp đón. Đối với khách nhân ở nhờ mười mấy ngày như Lệ Phi Vũ, Từ Học Chính không cảm thấy phiền phức, thậm chí còn tiếp đón nồng hậu.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản…
Có một đại cao thủ ở trong nhà miễn phí trấn trạch, Từ viên ngoại cảm thấy buổi tối ngủ ngon hơn hẳn.
“Đúng là rất thơm.” Lệ Phi Vũ tươi cười đi tới, nhưng không có ý định ngồi xuống ăn: “Nhưng đợi ta gặp xong hắc họa mới quyết định có quay lại ăn hay không!”
Lời này vừa dứt, Thạch Hổ vẫn đang cúi gầm đầu ăn bỗng nhiên mãnh liệt ngẩng đầu, những người còn lại cũng hoảng sợ!
Lệ Phi Vũ muốn ra tay!
“Đột ngột thế sao?” Nụ cười của Từ viên ngoại dần trở nên hoảng loạn: “Cái này… ngài có cần chuẩn bị gì không?”
Sự việc xảy ra đột ngột làm Từ viên ngoại có chút trở tay không kịp, có cảm giác ngày tháng yên bình sắp bị phá vỡ.
“Ngay bây giờ!”
“Giải quyết xong ta sẽ trở về ăn, giải quyết không được ta liền cáo từ!”
Lệ Phi Vũ vô cùng dứt khoát: “An bài xe ngựa đi Từ viên ngoại.”
Từ viên ngoại nhìn Thạch Hổ, thấy đối phương gật đầu cũng chỉ có thể gật đầu kêu: “Mau, mau đi an bài xe ngựa, ta và Thạch hộ viện cũng đi, gọi tất cả mọi người cùng đi!”
Từ viên ngoại dường như muốn mượn sức nhiều người, lại giống như đặt hết tất cả hi vọng lên người Lệ Phi Vũ.
Dưới sự thúc giục của Từ viên ngoại, một đội xe lớn bắt đầu xuất phát đến tổ trạch Từ gia.
Lệ Phi Vũ, Từ viên ngoại cùng Thạch Hổ ngồi chung một chiếc xe ngựa. Đây là xe ngựa thường ngày Từ viên ngoại hay dùng, bố trí thoải mái, tốt hơn xe ngựa bình thường nhiều.
Chỉ là bầu không khí trong xe vô cùng an tĩnh.
Lệ Phi Vũ nhắm mắt dưỡng thần, Thạch Hổ im lặng nhíu mày, chỉ có duy nhất một người muốn nói chuyện nhưng không dám mở miệng là Từ viên ngoại, chỉ đành lo lắng vén mành lên nhìn ra bên ngoài.
“Tới rồi!” Ước chừng nửa canh giờ, Từ viên ngoại nhìn thấy tổ trạch nhà mình đằng xa, hô to.
Lúc này xe ngựa cũng ngừng lại, Lệ Phi Vũ chậm rãi mở mắt, không để ý đến Từ viên ngoại đang ấp úng muốn nói lại thôi, hắn đứng lên ra khỏi xe ngựa.
Nơi đây là một thôn xóm tiêu điều, xung quanh hầu như không còn người cư trú, nhà cửa xập xệ đổ nát.
Tổ trạch Từ gia ở nơi này vô cùng nổi bật, thậm chí làm cho người ta có cảm giác chướng mắt…
Tường đỏ ngói vàng, trước cửa là một con sư tử đá mạnh mẽ oai phong, trông không ăn nhập gì với những căn nhà xập xệ, thậm chí còn có nguy cơ sập đổ xung quanh.
Lệ Phi Vũ khẽ lắc đầu, không rảnh rỗi đánh giá.
Xe ngựa dừng lại cách tổ trạch Từ gia một đoạn, nhìn dáng vẻ căng thẳng của mã phu và hộ viện, Lệ Phi Vũ hiểu vì sao họ ngừng lại, hắn cũng lười để ý bèn xuống xe tự mình đi bộ.
Như vậy cũng tốt, càng ít người quỷ càng dễ lộ diện, nếu trà trộn thì mới phiền phức.
Từ viên ngoại hiển nhiên là không dám xuống xe, chỉ đành đứng từ xa nhìn, Thạch Hổ do dự, nhưng cũng mang thêm hai đồ đệ cùng tiến lên.
“Lệ hộ pháp nếu như gặp vấn đề có thể hô to, ta và hai đồ đệ sẽ tận lực ứng cứu.”
Thạch Hổ đi tới bên cạnh Lệ Phi Vũ, trầm giọng mở miệng, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm tổ trạch Từ gia, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, thậm chí ẩn hiện một tia sợ hãi!
Bước chân của hai tên đồ đệ phía sau ngày càng chậm, không ngừng nắm chặt đao kiếm trong tay, sợ mình nắm hụt.
Khoảng cách tới tổ trạch Từ gia chỉ còn 30 bước chân, Lệ Phi Vũ đột nhiên dừng bước! Thạch Hổ đi bên cạnh bắt đầu luống cống, quay đầu lại nhìn Lệ Phi Vũ vẻ mặt điềm tĩnh, lại nhìn gương mặt căng thẳng của hai đồ đệ, dường như hiểu được tình hình.
“Lệ hộ pháp không cần miễn cưỡng.”
Thạch Hổ thấu hiểu lòng người, hắn cảm thấy Lệ Phi Vũ lựa chọn từ bỏ cũng không ngoài ý muốn. Lời này vừa dứt, Thạch Hổ rất nhanh chú ý ánh mắt Lệ Phi Vũ nhìn sang mình, dường như còn mang theo ý cười?
“Ả ta ở ngay cửa!” Lệ Phi Vũ nhàn nhạt mở miệng.
Dứt lời.
“Aaaa!” Tiếng hét chói tai vang lên.
Hai gã đệ tử của Thạch hộ viện sợ tới mức co giò bỏ chạy. Từ viên ngoại và đám hộ viện đứng từ xa nghe thấy tiếng hét cũng sợ tới mức thấp thỏm lo âu, tất cả rối loạn.
Thạch Hổ cả người chấn động, hai mắt trừng lớn nhìn biểu tình bình tĩnh của Lệ Phi Vũ, hắn muốn quay đầu lại nhìn nhưng không dám!
Giờ khắc này không biết có phải trong lòng hắn sinh ra ảo giác hay không, Thạch Hổ cảm giác có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình!
Thạch Hổ nuốt nước miếng, thấp giọng mở miệng: “Lệ hộ pháp, ngài có nhìn thấy không?”
Lệ Phi Vũ không có ý đáp trả Thạch hộ viện, chỉ nhìn chằm chằm đào phấn xiêm y đứng lay lắt trước cửa lớn tổ trạch Từ gia.
[Kim Tư —— Cấp bậc: Tàn hồn; Linh căn: Vô; tuổi: 23; Tuổi thọ: 23; Công pháp: Vô; Thần thông: Hút Dương thuật]
Đây là một nữ nhân… Không đúng, là nữ quỷ!
Dung mạo nhu nhược đáng thương, có vài phần tư sắc.
“Ngươi thấy được ta?” Tiếng la vang lên!
Kim Tư nghe thấy lời vừa rồi của Lệ Phi Vũ, khiếp sợ nói: “Thiếu hiệp, ngươi thấy được ta sao?”
Thanh âm rất êm tai, mang theo vài phần yêu kiều.
Lệ Phi Vũ bình tĩnh nhìn thoáng qua Thạch Hổ, hắn có vẻ không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Điều duy nhất Lệ Phi Vũ có thể xác định đó là, hắn có thể nhìn thấy Kim Tư là vì thanh thuộc tính… Có lẽ nhìn được nữ quỷ thì mới nghe được giọng nói của đối phương?
“Nếu đã chết, vì sao lại biến thành quỷ mà không vào luân hồi?”
Lệ Phi Vũ không xác định, như cũ đứng tại chỗ bất động, đôi tay tự nhiên buông xuống, ẩn giấu bên trong cổ tay áo. Một tay bấm pháp quyết, tay còn lại nắm Thất Độc Thủy.
“Thiếu hiệp ngươi thật sự có thể thấy ta, có thể nghe được ta nói chuyện, thật tốt quá, ta rốt cuộc được cứu rồi!’
Kim Tư hiện lên vài phần kích động, vội vàng giải thích nói: “Thiếu hiệp có điều không biết, không phải ta không muốn vào luân hồi, mà là không có biện pháp…”
“Ta vẫn luôn muốn tìm người xử lý hắc họa đến đây, nghe được ta nói, biết ta tồn tại, để bọn họ giúp ta vào luân hồi!”
“Thiếu hiệp… cầu xin ngài hãy giúp ta, ta thật sự không muốn hại người nữa…”
Kim Tư nói rồi òa khóc, dường như rất hối hận về hành vi của mình: “Ta thật sự không phải cố ý, nhưng ta không có biện pháp… Ta không biết làm thế nào… Hức hức…”
“Cô nương đừng khóc, ta tới đây là để giải quyết vấn đề!”
“Nếu ngươi muốn vào luân hồi thì mọi việc trở nên đơn giản rồi…”
Lệ Phi Vũ nở nụ cười: “Cô nương, hãy nói ta biết phải làm sao mới có thể giúp được ngươi?”
“Đa tạ, đa tạ thiếu hiệp!”
Kim Tư nín khóc mỉm cười, chắp tay trước ngực bái tạ: “Trong viện có một cái giếng cổ, có một cổ ngọc kỳ quái ở bên trong, ta không thể rời khỏi nó, dường như cổ ngọc đó đang vây khốn ta!
“Thế sao!” Lệ Phi Vũ hiểu rõ gật đầu.
“Đúng vậy!” Kim Tư ngoan ngoãn gật đầu: “Thiếu hiệp giúp ta vào luân hồi, vậy cổ ngọc kỳ quái đó xem như là thù lao của nô gia, mong thiếu hiệp đừng ghét bỏ.”
“Sao lại thế?” Lệ Phi Vũ tươi cười, cất bước tiến lên: “Cô nương, bây giờ ta sẽ giúp ngươi ngay…”
“A a a!!!” Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên!
Hồn thể Kim Tư bị một chất lỏng đen sì, tỏa ra mùi hôi thối tưới trúng, cả người không thể khống chế phát ra tiếng kêu thảm thiết!
Tàn hồn ngay tại thời khắc này mơ hồ biến mất! Lúc ẩn lúc hiện!
“Vì cái gì?!”
“Ngươi vì cái gì muốn giết ta!”
Kim Tư phát ra tiếng rống giận, khuôn mặt yêu kiều đột nhiên trở nên dữ tợn khủng bố, toàn thân run rẩy!
Nhưng đáp lại ả chỉ là chất lỏng đen đặc của Thất Độc Thủy!
Lệ Phi Vũ mặt không biểu tình đổ Thất Độc Thủy lên người Kim Tư, không hề e dè.
Thất Độc Thủy đến nguyên thần của tu tiên giả Dư Tử Đồng còn chịu không được, tàn hồn Kim Tư sao có thể thoát! Rất nhanh tiếng la hét của Kim Tư trở nên yếu dần, cuối cùng chỉ còn lại một luồng khí màu xám trắng, dần tản đi.
Lệ Phi Vũ thấy thế nhíu máy, lần nữa lấy ra ống sắt, chuẩn bị tiêu diệt hoàn toàn!
Vút! Luồng khí xám trắng giống như mũi tên sắc bén, trực tiếp xông thẳng vào thân thể hắn!