Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 101 - Chương 101. Cự Mãng (Phần 1)

Chương 101. Cự Mãng (Phần 1) Chương 101. Cự Mãng (Phần 1)

Đương nhiên ở trong đó cũng sẽ có một số nguy hiểm, giống như sẽ hấp dẫn một số liệp sát giả chú ý.

Mà một khi đến gần lối ra thì không cần lo lắng nữa, chỗ đó có thể coi là một khu vực an toàn được mọi người ngầm thừa nhận, các trưởng lão dẫn đội của các môn phái đều sẽ chú ý đến tình huống nơi đó.

Dương Vĩ.

Con trai độc nhất của trang chủ Phong Vân sơn trang.

Từ nhỏ hắn đã có thiên tư bất phàm, dưới tình huống không thiếu tư nguyên, năm hắn gần 19 tuổi, tu vi đã đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tầng bảy.

Hắn cũng là một trong 50 người của Phong Vân sơn trang đến đây.

Lúc này, ở xung quanh hắn còn đi theo hơn mười vị đều là sư huynh đệ trong Phong Vân sơn trang.

Trong đó có hai nam một nữ thực lực mạnh mẽ nhất, tu vi một vị nam tử trong đó là Ngưng Nguyên cảnh tầng tám, tu vi của một nam một nữ khác là Ngưng Nguyên cảnh tầng chín.

Ba vị sư huynh sư tỷ này đều phụng mệnh lệnh của cha hắn đến bảo vệ hắn, còn được gọi là bảo tiêu.

Nếu nói không chút khách khí thì lấy thực lực một đội của bọn họ, ở trong bí cảnh này sẽ rất khó gặp phải nguy hiểm.

Cho dù gặp những đội ngũ của tông phái nhị lưu thì bọn họ cũng không thua chút nào.

Huống chi ai mà không biết mặc dù Phong Vân sơn trang bọn họ chỉ là một môn phái tam lưu, nhưng cha của hắn lại có tu vi Huyền Võ cảnh, mẹ ruột của hắn càng là đích nữ của một đại gia tộc.

Phong Vân sơn trang bọn họ tuyệt đối là tồn tại đỉnh phong trong các thế lực, tông môn tam lưu.

Cho dù là tông môn nhị lưu như Thiên Kiếm tông, xem ở thân phận mẫu thân của hắn gia tộc bên kia cũng sẽ bán Phong Vân sơn trang một chút mặt mũi.

Nếu quả như thật đụng phải một đội ngũ tông môn cường đại, tin tưởng chỉ cần sau khi đối phương biết thân phận của hắn sẽ tuyệt đối không dám làm khó hắn.

Dù sao cha và lão nương của hắn đã từng có thể là bởi vì hắn bị khi phụ mà mang theo người của Phong Vân sơn trang đi tấn công một gia tộc tam lưu, sau cùng quả thực là buộc tộc trưởng của gia tộc kia phải tự mình nói xin lỗi hắn.

- Tiểu sư đệ, lần này chúng ta cần phải đi về hướng nào?

Vương Lợi Quần ở bên cạnh nở nụ cười, lên tiếng hỏi.

Trong tay Dương Vĩ xuất hiện một tấm bản đồ, hắn cẩn thận nhìn một chút, duỗi ra một ngón tay chỉ về bên trái, nói:

- Vương sư huynh, chúng ta đi về hướng này đi.

Hắn cũng sẽ không ra vẻ trước mặt vị Vương sư huynh này, tuy hắn có một ít ngạo khí, nhưng hắn cũng không phải não tàn.

Tu vi của vị Vương sư huynh trước mắt này cao hơn hắn, thực lực mạnh hơn hắn, huống chi sau này nếu hắn tiếp chưởng Phong Vân sơn trang thì bên cạnh luôn luôn cần mấy vị tướng tài đắc lực.

- Được rồi, tiểu sư đệ.

Sư huynh đệ Phương Húc và Ngô Hoành chỉ không nhanh không chậm hướng đi về một phương hướng, dọc theo con đường này bọn họ cũng gặp phải mấy yêu thú cấp thấp, thu thập được một chút dược tài cấp thấp.

Nhưng so với thân gia của bọn họ hiện tại thì có thể nói là thu hoạch không lớn.

Đương nhiên, dọc theo con đường này bọn họ cũng không gặp đệ tử môn nhân của môn phái khác.

- Tinh Nguyên Hoa là chủ tài luyện chế Ngưng Nguyên Đan.

Bỗng nhiên, ánh mắt Ngô Hoành phát hiện trên một vách đá dựng đứng có mười mấy đóa hoa màu vàng, xung quanh vách đá còn bao phủ một tầng mê vụ nhàn nhạt, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ rất khó phát hiện Tinh Nguyên Hoa trong đó.

Phương Húc nhìn theo ánh mắt của sư đệ Ngô Hoành, trên mặt của hắn cũng lộ ra nụ cười:

- Vận khí không tệ, cuối cùng cũng gặp đồ tốt.

Tuy Tinh Nguyên Hoa chỉ là một trong những chủ tài luyện chế Ngưng Nguyên Đan, nhưng giá trị của nó cũng không thấp, chỉ riêng mười mấy đóa Tinh Nguyên Hoa này đã có thể trị giá gần ba ngàn linh thạch hạ phẩm, đều vượt qua tất cả thu hoạch của bọn họ trước đó.

- Sư huynh, ta đi hái bọn chúng xuống.

- Ừm, sư đệ cẩn thận một chút, ta thấy hình như xung quanh nó có Yêu thú thủ hộ.

Phương Húc nhắc nhở.

- Yên tâm đi, sư huynh.

Ngô Hoành cười tự tin, trong tay xuất hiện một viên đan dược nuốt vào.

Hắn thi triển Kinh Hồng Du Long Bộ, phóng về hướng vách đá, thân ảnh của hắn linh hoạt giống như viên hầu, nhanh chóng leo lên trên vách đá dựng đứng.

Cũng không lâu lắm, thân hình của hắn đã tới gần khu vực Tinh Nguyên Hoa.

Đúng lúc này, mê vụ xung quanh hắn nhấp nhô một trận, một bóng mờ to lớn bao phủ cơ thể của hắn, một cơn gió tanh từ sau lưng hắn thổi tới.

Mùi hôi thối đó làm cho hắn kém chút nôn ra.

- Sư đệ, cẩn thận.

- Ha ha, ta đã đợi ngươi lâu rồi.

Ngô Hoành quay người lại đã nhìn thấy một cái miệng máu to như cái chậu cắn về hướng hắn.

Hắn dữ tợn cười một tiếng, phối hợp thêm bộ dạng hung ác kia tuyệt đối có thể dọa tiểu cô nương sợ phát khóc.

Bình Luận (0)
Comment