Trên người Ngô Hoành xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, kình lực cả người phun trào, người cơ bắp nổi lên, may mà trên người hắn dang mặc một món linh khí y phục, nếu không thì không thể giữ được bộ quần áo này nữa rồi.
Hai chân dùng lực đạp một cái, nham thạch dưới chân nứt toác, "Tốc tốc" rơi xuống, thân thể của hắn nhảy lên giữa không trung, tránh thoát công kích của cự mãng.
Mà hắn cũng thừa cơ thấy rõ bộ dáng của con cự mãng này, toàn thân đen như mực, thân dài hơn 20m, chỉ là cái đầu rắn đã lớn hơn cả người hắn, một đôi đồng tử xanh mơn mởn lạnh lẽo đang nhìn theo hắn giữa không trung.
- Ha ha, để cho ta thử xem ngươi có chịu nổi một kích hay không.
Ngô Hoành cười lớn nói.
Thân ở giữa không trung, hắn lại tuyệt không lo lắng, dù sao hắn đã tu luyện qua Xích Vũ Hỏa Dực, cho dù không có tu vi Linh Võ cảnh thì hắn cũng có thể phi hành ở giữa không trung chiến đấu.
Có điều hắn lại không làm như thế, mà lại dùng mũi chân điểm ở giữa không trung một cái, thân hình nhất chuyển, đánh thẳng về phía cự mãng bên dưới.
Cả người hắn bạo phát lực lượng, bắp thịt hiện lên, một cái nắm đấm màu vàng nhạt mang theo phong lôi chi thanh khủng bố đập về phía thân thể cự mãng.
- Tê!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cự mãng bị Ngô Hoành dùng một quyền đánh rơi xuống vách đá.
- Hắc hắc, không tệ, quả nhiên chịu đánh.
Ngô Hoành đứng ở cách cự mãng không xa, hưng phấn nói.
Đoạn thời gian trước, mỗi ngày hắn đều đi Võ Đấu Trường quan sát đấu võ, đã sớm muốn chiến đấu một trận thống khoái.
Nếu không phải có Tĩnh Tâm Đan của sư tôn thì nói không chừng hắn sớm đã không nhịn được.
Một quyền vừa rồi giống như là mở ra huyệt đạo trên người hắn, tinh lực đều tuôn về hướng lỗ hổng này.
- Tê. . . Tê. . .
Đồng tử xanh mơn mởn băng lãnh cảu cự mãng nhìn chằm chằm tiểu nhân trước mắt này, nó chưa từng có bị đối đãi như thế, một kích vừa rồi làm nó lập tức cảm nhận được đau đớn đã lâu chưa có.
- Hắc hắc, lại đến.
Ngô Hoành hưng phấn hét lớn một tiếng, hai mắt trợn lên, lực lượng toàn thân bắn ra, cơ thể khôi ngô phóng thẳng về phía cự mãng.
Ầm ầm!
Những nơi hắn đi qua, không khí xung quanh nổ vang một trận, kình phong vô hình khuếch tán ra xung quanh, cây cỏ trên mặt đất ào ào bị bẻ gãy.
- Tê!
Cự mãng cũng không cam chịu yếu thế hất cái đuôi lớn lên, quất về hướng Ngô Hoành.
Đùng!
Ngô Hoành va vào cái đuôi lớn của cự mãng, phát ra tiếng vang nặng nề, xung quanh bọn hắn phát ra khí lưu cuồn cuộn, nhìn qua cực kỳ khủng bố dọa người.
Ầm!
Thân thể Ngô Hoành trực tiếp té bay ra ngoài, mà cái đuôi lớn của cự mãng cũng bị Ngô Hoành đánh lui.
“Oanh” một tiếng.
Mặt đất lắc lư một trận, trên vách đá dựng đứng xuất hiện một cái hố nhỏ.
- Sư đệ, ngươi không sao chứ?
Phương Húc ở cách đó không xa vội vàng hỏi.
- Sư huynh, ta không sao.
Ngô Hoành từ bên trong hố đi ra, phủi bụi trên người.
Hai mắt hắn sáng lên nhìn cự mãng cách đó không xa.
Tuy con Cự Mãng chỉ có tu vi cấp 4 hậu kỳ, nhưng là một thân lực lượng của nó tuyệt đối so với được với một số Yêu thú cấp 5.
Đương nhiên, Ngô Hoành bị đánh lui chính là vì hắn chỉ sử dụng lực lượng tu vi Ngưng Nguyên cảnh, nếu không, nếu hắn sử dụng toàn lực thì đã sớm đánh chết con Cự Mãng này.
Hắn hoạt động cổ tay và cổ một chút, phát ra một trận âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
- Lại đến!
Hai chân dùng lực đạp một cái, mặt đất trực tiếp bị nứt ra một cái hố, thân thể của hắn giống như đạn pháo bay thẳng về hướng thân thể cự mãng.
Cái đuôi lớn của cự mãng lần nữa đánh tới.
- Oanh. . .
- Oanh. . .
- Oanh. . .
Trong lúc nhất thời, thanh thế to lớn, trên vách đá dựng đứng xuất hiện một đống cái hố, mặt đất xung quanh cũng rung động dữ dội, ngay cả Phương Húc cũng không thể không lui xa một chút.
- Nhục thân của sư đệ thật mạnh.
Phương Húc đứng ở xa cảm thán nói.
Nếu như đổi thành hắn thì hắn cũng không dám liều nhục thân với cự mãng này như vậy.
Phương Húc biểu thị hắn cũng muốn một thân thể cường tráng giống thế này.
. . .
- Âm thanh gì vậy, tại sao ta cảm giác mặt đất đang lắc lư chứ?
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Có phải là thú triều hay không?
- Vương sư huynh, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?
Dương Vĩ lẳng lặng cảm thụ một lát, hỏi Vương Lợi Quần bên cạnh.
- Tiểu sư đệ, chỉ sợ đây là có Yêu thú đang chiến đấu ở phía xa, hơn nữa nhìn động tĩnh này, chỉ sợ hình thể của Yêu thú tuyệt đối không nhỏ.
Vương Lợi Quần nói.
Hắn là đệ tử mạnh nhất trong đoàn người của Phong Vân sơn trang lần này nên kiến thức của hắn vẫn rất bất phàm, chỉ hơi cảm thụ một lát đã có phán đoán.
- Thật sao? Vậy Vương sư huynh ngươi có nắm chắc không?
- Hắc hắc, đó là đương nhiên.
Vương Lợi Quần lộ ra một nụ cười tự tin.
Lấy tu vi thực lực của hắn, lại thêm át chủ bài trên người, cho dù gặp người có tu vi Chân Nguyên cảnh, hoặc là Yêu thú cấp 5 thì hắn cũng có thể chống lại.
- Vậy chúng ta đuổi mau tới thôi.
Trên mặt Dương Vĩ lộ ra nụ cười.