Thân thể Ngô Hoành lại một lần nữa bị cái đuôi lớn đánh bay ra ngoài, lúc này, ngay cả món y phục linh khí phẩm cấp không cao trên người hắn cũng đã trở nên rách tung toé.
Nhưng trên người hắn ngược lại không có bất kỳ vết thương nào, ngược lại cảm giác hưng phấn trên mặt càng nồng nặc hơn.
Hắn đã lâu lắm rồi không được chiến đấu thống khoái như vậy, lúc ở trên núi Vô Danh, hắn cũng không thể tìm thấy một đối thủ thích hợp để đánh nhau thống khoái một trận.
Tìm sư tôn thì hắn không dám, cũng sợ bị sư tôn treo lên đánh một trận; tìm đại sư huynh, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý; tìm sư muội hắn, nàng còn quá nhỏ; tìm Phương thúc, thực lực của hắn quá yếu.
Nếu như Vương Đằng biết ý nghĩ này của hắn thì nhất định sẽ thật tốt thỏa mãn nguyện vọng này của hắn.
Dù sao thì cảm giác đánh người vẫn rất thoải mái, ai đã đánh người rồi sẽ biết!
Ngô Hoành phát hiện, hắn bắt đầu có chút ưa thích loại phương thức chiến đấu quyền quyền đến thịt này, mỗi một quyền một cước đều rắn chắc đánh vào trên người của đối phương, một loại cảm giác vui vẻ không hiểu tràn ngập ở trong lòng hắn.
Đương nhiên, nếu như Vương Đằng biết hắn có ý nghĩ này thì nhất định sẽ hung hăng mắng hắn, thân thể mạnh mẽ không phải dùng như thế.
Nhục thân phòng ngự mạnh mẽ là dùng để phòng ngự đánh lén, ám sát, công kích, vung 80 chuỳ sắt lớn điên cuồng loạn tạc không thơm sao?
Đúng lúc này, Phương Húc đứng ở đằng xa nhíu mày, truyền âm nói với Ngô Hoành nói:
- Sư đệ, hình như có người đến, ngươi nhanh kết thúc chiến đấu.
Thân thể Ngô Hoành dừng lại một chút, ngay sau đó, trên người hắn dâng lên một khí thế kinh khủng, kèm theo đó là một trận cuồng phong.
Tốc độ của hắn tăng lên tới cực hạn, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước cái đầu khổng lồ của cự mãng.
Cự mãng cũng giống như cảm nhận được uy hiếp to lớn, chỉ kịp mở ra miệng máu to như cái chậu phun ra một đám chất lỏng màu xanh lục về phương hướng Ngô Hoành.
Ngô Hoành nhẹ nhàng né qua, tuỳ tiện tránh thoát chất lỏng màu xanh lục kia, chất lỏng rơi xuống mặt đất phía sau hắn, phát ra tiếng "Xuy xuy", mặt đất bị ăn mòn ra một cái hố, mặt đất cây cỏ xung quanh lập tức khô héo.
Đùng!
Đùng!
Rầm rầm rầm!
Một nắm đấm như lôi điện, một quyền tiếp lấy một quyền đánh về phía đầu của cự mãng.
Một quyền nhanh hơn một quyền, một quyền hung mãnh hơn một quyền.
- Tê ~.
Cự mãng phát ra tiếng kêu thống khổ, thân thể cao lớn của nó thống khổ lăn lộn trên mặt đất, cây cối xung quanh liên tục bị bẻ gãy, mặt đất bị nện ra một cái hố thật lớn.
- Động tĩnh càng lúc càng lớn, chúng ta đã sắp đến rồi, mọi người cẩn thận một chút.
Vương Lợi Quần nói với mọi người sau lưng.
- Vâng.
- Răng rắc...
Ngô Hoành liên tiếp đánh ra mười mấy quyền trên đầu cự mãng, trực tiếp đánh cái đầu của cự mãng nát bấy, ngay cả xương sọ cũng bị hắn đánh nát, chỉ còn lại thân thể cự mãng đang vô ý thức co rút.
Trong cánh rừng phương xa, một đoàn người Dương Vĩ ngay đang thận trọng chạy về hướng bên này.
- Sao động tĩnh đột nhiên nhỏ đi rồi?
Dương Vĩ nhíu mày.
- Có phải đã kết thúc hay không?
- Tăng thêm tốc độ, đuổi theo ta.
Dương Vĩ một ngựa đi đầu chạy về phía trước, cũng không để ý chuyện che giấu thân hình.
Ở phía sau hắn, đệ tử còn lại của Phong Vân sơn trang cũng ào ào thi triển thân pháp đi theo, không lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm chút nào.
- Bọn họ sắp tới.
Phương Húc nói.
- Ừm.
Ngô Hoành nhẹ gật đầu, đi tới bên cạnh sư huynh Phương Húc.
Còn về thân thể của cự mãng thì bọn hắn đã không kịp xử lý, túi trữ vật của hắn còn chưa đủ để trực tiếp chưa thân thể mãng xà lớn như vậy.
Trừ phi cắt mãng xà thành đoạn, ném đi một số bộ phận không cần thiết thì mới có thể chứa đựng.
Chỉ chốc lát sau, từ trong rừng có mười mấy bóng người lướt qua.
Phương Húc và Ngô Hoành đánh giá một đoàn người đột nhiên xuất hiện này.
Chỉ thấy người cầm đầu là một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, hắn mặc một bộ cẩm bào Băng Ti màu trắng, bên hông buộc túi gấm có họa tiết hình đám mây, tóc dài đen như mực khoác trên hai vai, dưới lông mày là một đôi mắt hẹp dài, trong tay còn cầm lấy một cái quạt giấy.
Tại bên cạnh hắn có hai nam một nữ theo, xem bộ dáng là chó săn của hắn.
Tu vi của bốn người này đều đã đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ, tu vi của một số người khác thì cao có thấp có, thậm chí Ngô Hoành còn phát hiện một vị đệ tử Tụ Khí cảnh sơ kỳ ở trong đó, cũng không biết sao hắn lại có thể trà trộn vào đó.
- Tiểu tử này lớn lên thật giống chó hình người, cũng chỉ thua sư huynh hắn đệ bọn hắn và sư tôn một chút, nếu như đi những nơi như Bách Hoa lâu thì chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.
Trong lòng Phương Húc thầm nghĩ.