Nói xong, ánh mắt của Dương Vĩ lại liếc mắt nhìn thi thể cự mãng phía sau bọn họ, trong mắt lóe lên một tinh quang.
- Vương sư huynh, các ngươi có nắm chắc lưu lại hai người này hay không?
Hắn đã sớm nhìn ra, đó là thi thể Hắc Nham Mãng, thi thể Hắc Nham Mãng đó có tác dụng cực lớn đối với một môn công pháp hắn đang tu luyện.
Môn công pháp này muốn tu luyện có thành tựu thì nhất định phải cần chín thi thể Hắc Nham Mãng làm phụ trợ, lúc còn ở Phong Vân sơn trang, cha và mẫu thân của hắn đã giúp hắn thu tập được năm thi thể Hắc Nham Mãng.
Lần này, bọn hắn tiến vào bí cảnh này cũng là bởi vì mười năm trước, đệ tử của Phong Vân sơn trang bọn họ đã phát hiện tung tích Hắc Nham Mãng trong bí cảnh.
Không ngờ lại có người tìm được tung tích của Hắc Nham Mãng trước bọn họ một bước, đồng thời giết con Hắc Nham Mãng này.
Đương nhiên, hắn cũng cân nhắc đến chuyện sẽ mua lại thi thể Hắc Nham Mãng từ trong tay hai người này.
Nhưng đồ vật có thể cướp thì vì sao còn phải tốn linh thạch đi mua?
Tuy thực lực của hai người Âm Sát tông này cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ cũng chỉ có hai người, mà phe mình lại có mười mấy người, nhìn thế nào cũng là phe mình mạnh hơn.
Nếu như đối phương cũng giống bọn họ, là một đội ngũ mười mấy người thì nói không chừng hắn sẽ nhẹ nhàng nói chuyện, thương lượng giá cả.
Mà hai người đối diện này cũng chỉ mặc y phục linh khí bình thường, tuy phẩm giai không phải quá cao, nhưng đây càng là lý do làm cho Dương Vĩ muốn cướp bóc.
Đã có thể cướp được thi thể của Hắc Nham Mãng, còn có thể phát tài một khoản lớn, cớ sao mà không làm?
Ở trong thế giới âm u này, nếu thực lực không ngang nhau thì sẽ không có tư cách đàm phán.
- Hắc hắc, tiểu sư đệ, yên tâm đi, sư huynh tuyệt đối có nắm chắc lưu lại hai người kia, chờ lát nữa để ta đối phó người có tu vi Ngưng Nguyên cảnh tầng chín kia, người tu vi Ngưng Nguyên cảnh tầng tám sẽ giao cho mấy nguời Hứa sư đệ.
Trong mắt Vương Lợi Quần lóe lên một tia hàn mang.
- Mẹ nó, tiểu tử này thật phiền, bẹp bẹp cái không xong.
Phương Húc thật muốn một bàn tay đập chết tiểu tử này, hắn làm gì biết người nào của Âm Sát tông chứ?
- Ta và sư đệ của ta sư thừa Âm Sát lão tổ.
Phương Húc há mồm nói ra.
- Âm Sát lão tổ?
Trong lòng Dương Vĩ máy động.
Hình như Âm Sát tông giống chỉ có khai sơn lão tổ đời thứ nhất mới gọi là Âm Sát lão tổ mà?
- Cmn, tiểu tử này đang đùa ta.
Trong lòng Dương Vĩ giận dữ, nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra chút khác thường gì.
- Ha ha, thì ra hai vị là cao đồ của Âm Sát lão tổ, thật sự là thất kính thất kính.
Đồng thời, hắn trong âm thầm còn truyền âm cho những người khác:
- Đợi chút nữa động thủ, đừng để hai người này chạy.
Phương Húc cũng bị lời của Dương Vĩ làm ngơ ngác, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ lại thật có một người tên là Âm Sát lão tổ.
- Sư huynh, cẩn thận, bọn họ muốn động thủ.
Đúng lúc này, Ngô Hoành ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
- Vù vù.
Ba bóng người nhanh như thiểm điện đánh về hướng Phương Húc và Ngô Hoành, các đệ tử còn lại của Phong Vân sơn trang cũng xông tới.
Trong đó, đám người Vương Lợi Quần đánh về hướng Ngô Hoành, một nam một nữ khác thì lại đánh về phía Phương Húc.
- Mẹ nó, thật đúng là chó hình người mà, hoa ngôn xảo ngữ, gia hỏa luôn nở nụ cười giả tạo kia quả nhiên là một tiểu nhân âm hiểm, thật sự là hắn quá đơn thuần.
Phương Húc chửi một câu.
Trên người hắn bộc phát ra khí tức cường đại, tu vi đã đột phá đến Chân Nguyên cảnh, trong tay xuất hiện một cái trường côn bằng tinh thiết, đập về hướng hai người đang đánh tới.
Mặc dù không dùng võ học gì, nhưng hắn lại dựa vào tu vi cường đại của mình bức lui hai người.
Mà một bên khác, chỉ nghe đùng một tiếng.
Ngay sau đó là một tiếng hét thảm.
Một bóng người lấy tốc độ nhanh hơn lúc đến bay té ra ngoài, phun ra từng ngụm máu trên không trung.
- Đùng!
Thân thể Vương Lợi Quần trượt mặt đất hơn trăm mét, một đường đụng ngã mười mấy cây đại thụ mới dừng lại, toàn thân vô cùng đau nhức, đã chỉ còn lại có một hơi.
Thân thể của hắn cũng không cường đại như Yêu thú, bị một quyền toàn lực của Ngô Hoành đánh trúng mà vẫn còn một hơi đã nói lên hắn mạng lớn.
Ngay vừa rồi, khi hắn đánh về phía Ngô Hoành, khí tức trên người kẻ địch đối diện liên tục tăng lên làm hắn bị kinh hãi, ngay sau đó, thân thể của hắn đã bị một nắm đấm đánh bay.
- Sư huynh, vận dụng toàn lực, đừng để bọn hắn trốn thoát, ta đi giải quyết những người còn lại.
Ngô Hoành nói với sư huynh Phương Húc, đồng thời, thân thể của hắn đã xông về hướng những người khác.
Trong lúc nhất thời, chỉ nghe âm thanh "Phanh phanh phanh" vang lên liên tục, người có thực lực hơi yếu một chút còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thì đã mất đi âm thanh.
Mà một số người có thực lực mạnh, nhục thân cường đại thì lại càng xui xẻo, nguyên một đám kêu thảm trên mặt đất, chờ đợi tử vong tới gần.