Sau khi Phương Húc nghe thấy sư đệ Ngô Hoành nói vậy cũng bắt đầu bộc phát ra thực lực chân chính, cho trong chớp mắt đã đánh chết tươi hai người vừa xông tới kia.
Lúc này, trên mặt đất chỉ còn lại sư huynh đệ Phương Húc và Dương Vĩ đang ngây dại, và đệ tử chưa chết nằm mấy trên mặt đất.
Dương Vĩ thật sự không ngờ lại, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà mười đệ tử tinh anh của Phong Vân sơn trang bọn họ đã bị người đánh chết gần hết, người còn sống cũng đã tàn phế.
Mà lúc này, tu vi của hai người đối diện đã không còn là Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ, mà là Chân Nguyên cảnh, thậm chí là Huyền Nguyên cảnh.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn, đánh nát tất cả kiêu ngạo trong lòng hắn.
Hắn đây là bị câu cá chấp pháp à?
…
- Sao lại như vậy?
Dương Vĩ ngốc trệ nhìn những chuyện trước mắt, trong lòng nhận lấy 10 ngàn điểm bạo kích.
Rõ ràng là hắn dẫn người muốn săn giết hai người kia, tại sao đến cuối cùng ngược lại biến thành bọn họ bị hai người ngược sát chứ?
Đúng lúc này, khóe mắt của hắn quét nhìn nhìn thấy một bóng người hướng về hắn lao đến, chính là mới vừa rồi cái kia một quyền đem Vương sư huynh đánh sắp chết gia hỏa.
Lần này, đem hắn giật mình lấy lại tinh thần.
Thân thể của hắn phản xạ có điều kiện giống như thi triển thân pháp hướng về đằng sau chạy tới.
Đáng tiếc tốc độ của hắn làm sao có thể so ra mà vượt tốc độ Ngô Hoành, chỉ là trong chớp mắt, hắn còn không có chạy ra bao xa liền đã bị Ngô Hoành truy chắp sau lưng.
Một cái quả đấm to lớn hướng về sau lưng của hắn đánh tới.
- Ầm!
Thân thể Dương Vĩ bị đánh bay lên, ngã xuống thật mạnh ở phía xa.
Nhưng lông mi Ngô Hoành lại nhíu lại, hắn cảm thấy một quyền vừa rồi của mình lại không tạo được hiệu quả như trong tưởng tượng.
Quả thật đúng là không sai, chỉ thấy Dương Vĩ ngã trên mặt đất bò lên, ngoại trừ trong miệng phun ra một chút máu tươi, trên mặt có một ít vết trầy ra thì giống như cũng bị thương tổn gì quá nhiều.
- Linh khí hộ giáp?
Trong lòng Dương Vĩ cũng là hoảng sợ một trận, sau khi bị đánh một kích vừa rồi, hắn cũng tưởng là hắn đã xong đời rồi, may mà phụ thân của hắn đã lấy bảo giáp trên người đưa cho hắn trước khi xuất phát, nếu không thì vừa rồi hắn đã thật sự xong đợi rồi.
Lúc này trong lòng hắn cũng thở dài một hơi, chỉ cần người kia không thể một kích đánh hắn trọng thương hoặc là giết chết hắn thì hắn sẽ vẫn có cơ hội chạy thoát.
Nghĩ đến đây, hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra mấy viên Hồi Linh Đan nuốt vào, linh lực trong cơ thể giống như không cần tiền truyền vào trong bảo giáp, trên người hắn toát ra một lồng ánh sáng màu xanh lam, bao trùm cả người hắn vào trong.
Dương Vĩ rất rõ ràng, hắn không phải là đối thủ của hai người trước mắt, nếu hắn muốn chạy trốn thì nhất định phải ngăn cản được công kích của hai người đó.
Vừa rồi may mà vận khí của hắn tốt, nếu như vừa rồi hắn bị công kích trúng đầu thì nói không chừng hắn đã đi gặp lão tổ nhà hắn rồi.
Dù sao thì vừa rồi hắn cũng không triệt để kích hoạt bảo giáp trên người, còn làm không được phòng ngự toàn thân, đầu cũng là nhược điểm của hắn.
Mà nếu như một món bảo giáp phòng ngự toàn diện thì nhất định phải triệt để kích hoạt nó, nhưng muốn làm được như vậy thì cần phải liên tục duy trì đưa linh lực vào.
Tuy nhiên lấy thực lực của hắn thì vẫn không thể triệt để phát huy uy lực phòng ngự của bảo giáp này đến lớn nhất, nhưng hắn có tự tin, hai người trước mắt này cũng không làm hắn tổn thương được.
Chỉ cần hắn chạy trốn tới lối ra, hoặc là gặp được các đệ tử môn phái khác thì hắn sẽ có cơ hội đào thoát.
Còn về những người trên mặt đất này chết thì chết thôi.
Dương Vĩ cũng không quay đầu lại, lập tức bỏ chạy về một phương hướng.
- Sư tôn nói không sai, những người có bối cảnh cường đại hai đời hoặc là ba đời này thật sự có quá nhiều bảo vật trên người, không phải dễ giết như vậy.
Hàn quang trong mắt Ngô Hoành lóe lên, đuổi theo Dương Vĩ.
- Muốn chạy trốn sao?
Phương Húc ở phía sau thấy thế thì nhếch miệng lộ ra một nụ cười không hiểu, chỉ thấy hắn liên tục búng ngón tay, bắn ra từng đạo linh lực.
Nhất thời, trong phạm vi năm dặm xung quanh dâng lên một làn sương mù, một lồng ánh sáng trong suốt đột ngột xuất hiện, không gian xung quanh sinh ra một cảm giác rối loạn.
Dương Vĩ chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, sau đó hắn đã lạc mất phương hướng, không biết nên chạy về phương hướng nào.
- Trận pháp?
Trong lòng Dương Vĩ rung rẩy, hắn không ngờ hai người này lại đã sớm bố trí trận pháp ở xung quanh.
- Hai cái tên đáng chết này, tuyệt đối đã sớm có chuẩn bị. . .
Dương Vĩ còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một cái nắm đấm đã đánh về hướng hắn.
“Phanh” một tiếng.
Dương Vĩ lần nữa bị đánh bay, có điều hắn cũng không bị chút thương tổn gì.
- Hừ, ta thật sự muốn xem thử ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Ngô Hoành quyền ra như rồng, một quyền tiếp một quyền đánh về phía Dương Vĩ.
Trong lúc nhất thời, chỉ nghe âm thanh "Phanh phanh phanh" từ trong sương mù truyền ra.
Một bên khác, Phương Húc làm xong tất cả những chuyện này cũng không đợi tại chỗ mà cầm theo trường côn đập những gia hỏa còn chưa tắt thở kia, tiễn từng người đi, thủ đoạn tàn nhẫn quả thực làm cho người khác giận sôi.
Đúng vậy, những trận pháp vừa rồi đều là hắn vội vàng bố trí khi cảm nhận được có người đến gần, nếu không phải không đủ thời gian thì hắn tuyệt đối còn có thể bố trí ra hơn mười trận pháp còn lại để phòng ngừa vạn nhất.
Thật ra thay vì nói là Phương Húc bố trí, chẳng bằng nói là sư tôn của hắn đã khắc hoạ các loại trận pháp vào trận kỳ giao cho hai đồ đệ, chỉ cần đặt trận kỳ vào đúng vị trí, sau đó dùng linh lực kích hoạt thì sẽ có thể kích hoạt trận pháp.