Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 112 - Chương 112. Đồ Đệ Của Ta Cũng Không Phải Khí Vận Chi Tử

Chương 112. Đồ Đệ Của Ta Cũng Không Phải Khí Vận Chi Tử Chương 112. Đồ Đệ Của Ta Cũng Không Phải Khí Vận Chi Tử

- Không được!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.

Dương Thiên quay đầu nhìn qua, đã nhìn thấy một cái khuôn mặt nghiêm túc, hai tóc mai có chút tóc trắng nam tử trung niên chính lạnh lùng nhìn hắn.

- Dương trang chủ, vị này là trưởng lão Đao Tông - Lâm Bất Quy.

Trình Chấn Hoa tức thời nói.

- Lâm tiền bối.

Dương Thiên cung kính thi lễ một cái.

- Hừ, ta không quản các ngươi có thân phận gì, xảy ra chuyện gì, nhưng trong lúc diễn ra đại hội Bách Tông, bất kỳ người nào thuộc thế hệ trước cũng không được đi vào bí cảnh, phá hư đại hội Bách Tông lịch luyện, nếu không, giết không tha!

Lâm Bất Quy lạnh lẽo nói ra.

- Ngươi. . .

- Tiểu Như!

Dương Thiên quát lạnh một tiếng, ngăn mỹ phụ nói tiếp.

Tuy hắn không biết người trước mắt này có địa vị ở Đao Tông như thế nào, nhưng chỉ tu vi Địa Võ cảnh cũng không phải là bọn họ có thể so sánh được.

Huống chi Đao Tông cũng sẽ không cho Trương gia sau lưng bọn hắn mặt mũi, dù sao thì trước kia Đao Tông cũng từng là một tông môn nhất lưu, mặc dù sau này xuống dốc, nhưng vẫn mạnh hơn một số tông môn nhị lưu còn lại nhiều.

Hơn nữa nhìn ánh mắt Trình Chấn Hoa bên cạnh, hắn rõ ràng có nhiều kiêng kị đối với người tến là Lâm Bất Quy này, lộ ra thực lực của người này cũng rất mạnh.

Nếu như vừa rồi Trương Như thật sự gây với người này, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp xuất thủ đánh trọng thương, thậm chí đánh giết Trương Như.

Dương Thiên hắn đã chết một đứa con trai, cũng muốn báo thù cho con trai, nhưng không có nghĩa là hắn muốn tìm cái chết, nhất là khi thực lực hai bên không ngang nhau, hắn còn có thể sống mấy trăm năm nữa, còn có cơ hội sinh ra một đứa con trai khác.

- Dương trang chủ, chuyện này đúng là giống như Lâm trưởng lão, quy củ của đại hội Bách Tông từ trước đều là như vậy, ta cũng không dám phá lệ, thật sự là tha thứ lão phu bất lực.

Trình Chấn Hoa cũng thuận thế nói, dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Nhưng nếu như ngươi có thể thuyết phục gia chủ Trương gia ra mặt, ngược lại l vẫn có cơ hội, đợi một tháng sau, sau khi đệ tử tông môn đều đi ra, để cho các ngươi tiến vào bí cảnh, tìm thi thể Dương công tử đưa trở về.

- Tin tưởng có gia chủ Trương gia ra mặt, Lâm trưởng lão cũng sẽ bán cái mặt mũi.

Hắn nói lời này là đang nhắc nhở vợ chồng Dương Thiên, đồng thời cũng là nói cho mấy người Lâm Bất Quy đối diện nghe được.

- Thực lực của ngươi vẫn quá yếu, vẫn là để người sau lưng của ngươi ra mặt mới được.

- Hừ!

Lâm Bất Quy chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn lại không nói thêm gì, hiển nhiên hắn cũng biết Trương gia.

Hắn là một người có quy củ, cũng không phải một kẻ không thấu tình đạt lý.

Tuy Đao Tông không sợ Trương gia, nhưng cũng tội gì bởi vì vì một chút chuyện nhỏ này mà gây thù kết oán với Trương gia.

Chỉ cần không tiến vào bí cảnh trong lúc đại hội Bách Tông đang diễn ra thì tất cả đều dễ nói chuyện.

Nếu như thực lực của Dương Thiên là Thiên Võ cảnh trở lên thì xông vào ngay lúc này cũng không có gì, Lâm Bất Quy hắn cũng không phải một người không biết tiến thối.

Chủ yếu nhất là, bọn họ cũng ngăn không được Thiên Võ cảnh!

- Cảm ơn Trình trưởng lão nhắc nhở, ta và Tiểu Như sẽ đi về trước.

Dương Thiên nói cám ơn một tiếng.

. . .

- Ta đi về trước cầu cha ta xuất hiện, ngươi ở đây trông coi, tuyệt đối không được buông tha cho hung thủ đã sát hại con ta.

Vẻ mặt Trương Như lạnh như băng nói với trượng phu của mình.

- Ừm, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không buông tha người đó.

Một bóng người đằng không bay lên, bay về hướng ngoài Lôi Vân sơn mạch.

Vương Đằng nhìn một hồi, thấy không có gì chuyện xảy ra thì cũng trở về phòng của mình, tiếp tục hành trình sáng tác của hắn.

Nhưng cảm giác của hắn lại không buông lỏng chút nào, thời khắc chú ý đến tất cả những chuyện bên ngoài, hơi có gì bất bình thường thì hắn có thể lập tức đi thẳng một mạch.

Hai ngày sau, cửa phòng của Vương Đằng bị gõ vang, một âm thanh truyền vào.

- Vương Đằng, ngươi ở trong phòng cả ngày làm gì vậy?

Vương Đằng một tay thu khoảng hơn 60 trang giấy vào không gian hệ thống, đứng người lên đi về phía cửa phòng, mở cửa phòng ra.

- Tu luyện, sao ngươi cũng tới đây?

- Hắc hắc, tới xem ngươi một chút.

Lưu Thành đi vào phòng của Vương Đằng, vừa cười vừa nói.

- Ngươi ở trong phòng tu luyện cả ngày làm gì, đi ra ngoài một chút đi, hiện tại chính là một cơ hội tốt hiếm thấy đấy, nhiều trưởng lão của các tông môn thế lực như vậy đều ở đây, ngươi cần phải thừa cơ hội này kết thêm nhiều người bằng hữu mới đi.

- Ngươi không biết đâu, trong mấy ngày ngắn ngủi này, ta đã quen biết mấy đạo hữu cùng chung chí hướng. . .

Lưu Thành nói thao thao bất tuyệt.

Vương Đằng ở bên cạnh không ngừng gật đầu xưng phải.

Nếu như là lúc trước thì nói không chừng Vương Đằng hắn cũng sẽ giống như Lưu Thành, dưới cơ hội khó có được này, tận khả năng làm quen thêm một số người, để sau này dễ bề làm việc.

Nhưng bây giờ hắn lại không cái ý nghĩ này, theo thực lực tăng trưởng, ý nghĩ của hắn cũng thay đổi một chút.

Ngược lại không phải là thực lực của hắn mạnh, xem thường những người tu vi thấp, mà là mỗi người đều có cách sống riêng của mình.

Ví dụ như trước kia, khi tu vi của hắn không đủ thì đó là vấn đề, nhưng hiện tại, đối với hắn đó đã hoàn toàn không là vấn đề nữa, có lẽ đây chính là tu vi khác biệt, dẫn đến góc độ nhìn một ít chuyện không giống nhau.

- Đúng rồi, ngươi biết thân phận của mấy người tới đây hai ngày trước là gì không? Bọn họ tới vì chuyện gì không?

Bỗng nhiên, Lưu Thành một mặt thần bí nói.

Bình Luận (0)
Comment