Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 114 - Chương 114. Hành Sự Tùy Theo Hoàn Cảnh (Phần 1)

Chương 114. Hành Sự Tùy Theo Hoàn Cảnh (Phần 1) Chương 114. Hành Sự Tùy Theo Hoàn Cảnh (Phần 1)

Nghĩ là làm, lấy tạo nghệ trận pháp của hắn hiện tại, chế tạo loại ngọc này phù vẫn rất dễ dàng, trên người hắn cũng đã có sẵn tài liệu, đây đều là lần trước mua nhưng chưa dùng hết.

Nhưng nếu qua lần này, có thể hắn lại phải đi mua một nhóm tài liệu mới.

Vương Đằng bố trí mấy trận pháp nhỏ trong gian phòng, lại từ trong không gian xuất ra nhiều loại đan dược như Dưỡng Thần Đan, Hồi Linh Đan,...

Tuy lấy tạo nghệ trận pháp của hắn chế tạo những thứ ngọc phù này sẽ không quá khó khăn, nhưng vẫn phải tiêu hao không ít tinh lực và linh lực.

- Ai, mình làm sư tôn thật sự là quá lao tâm lao lực.

Một đoạn thời gian tiếp theo, Vương Đằng vẫn luôn ở trong phòng chế tạo ngọc phù dùng một lần duy nhất, căn bản không dư sức quan tâm chuyện bên ngoài.

Ngay cả thời gian tu luyện và sáng tác cũng bị hắn tạm thời buông xuống.

. . .

- Ô ô. . . Phụ thân, Tiểu Vĩ bị chết thật thê thảm, ngài nhất định phải báo thù cho Tiểu Vĩ, hắn chính là cháu ngoại ruột của ngài đó, ô ô. . .

Trong thư phòng, một mỹ phụ đang khóc kể lể với một lão giả.

Nữ nhân khóc sướt mướt chính là Trương Như vừa vội vàng trở về nhà ngoại, mà lão giả trước mặt nàng, là phụ thân của nàng - Trương Thiên Đức, đồng thời cũng là gia chủ đương nhiệm của Trương gia.

- Nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Trương Thiên Đức bình tĩnh nhì người con gái duy nhất trước mắt này của mình.

Nói thật, hắn rất thất vọng đối với người con gái trước mắt.

Trương Thiên Đức tổng cộng có ba đứa con, nhưng chỉ có một con gái, con gái Trương Như cũng là nhỏ nhất trong nhà, cho nên luôn được sủng ái nhất.

Sau khi Trương Như lớn lên thì càng ngày càng diễm lệ, trong Vương Thành không thiếu một số gia tộc môn đăng hộ đối đến cầu thân.

Đang lúc Trương Thiên Đức chuẩn bị tìm một mối hôn sự thật tốt cho con gái của mình, đồng thời tìm một minh hữu mạnh mẽ liên hợp thì con gái của hắn lại lén chạy trốn, bỏ nhà ra đi.

Lần này nàng bỏ nhà đi chính là mười mấy năm, khi nàng lần nữa trở về thì trong ngực còn ôm theo một đứa bé, bên cạnh nàng còn có Dương Thiên đi theo.

Khi Trương Thiên Đức biết được tin tức này có thể nói là tức giận lôi đình, kém chút nữa tự mình xuất thủ đánh chết trang chủ Phong Vân sơn trang.

Nếu như không phải Trương Như quỳ xuống cầu tình thì có thể vị trí trang chủ Phong Vân sơn trang có khả năng đã sớm đổi người.

Nhưng Trương Thiên Đức vẫn như cũ không có bao nhiêu cảm tình đối với Dương Thiên và đứa cháu ngoại kia của hắn, đồng thời, hắn còn rất thất vọng đối với người con gái mà hắn cưng chiều từ nhỏ đến lớn này.

Lại đi gả cho một môn chủ của tông môn nhỏ ở khu vực xa xôi, thân phận của những đại gia tộc trong vương thành, có người nào không tốt hơn Dương Thiên.

Phải biết lúc trước, đại thiếu gia của một trong tứ đại gia tộc của Vương Thành - Lục gia, cũng có ý cưới con gái hắn làm vợ.

Đến hiện tại nhớ tới, Trương Thiên Đức vẫn còn đau lòng.

- Ô ô. . . Phụ thân, lần này Tiểu Vĩ tham gia đại hội Bách Tông, lại bị kẻ trộm. . . Đi rồi đi á. . . Đi á. . . Đến bây giờ thi thể Tiểu Vĩ vẫn còn ở trong bí cảnh, cần phụ thân ngươi ra mặt mới được.

Trương Như khóc sướt mướt kể lại chuyện này một lần.

- Đao Tông sao?

Trong miệng Trương Thiên Đức lặp đi lặp lại cái tên này mấy lần.

Đối với tông phái đã từng huy hoàng này, hắn cũng từng nghe qua về truyền thuyết của nó.

Lúc trước, mặc dù Đao Tông chỉ là một tông phái nhất lưu, nhưng ngay cả vương thất của Vương Triều Đại Càn cũng không dám khinh thị sự tồn tại của nó.

Đáng tiếc sau này không biết bởi vì lý do gì mà rơi xuống, nhưng cho dù như thế thì Đao Tông cũng vẫn cường đại như trước, cho dù là một số thế lực nhất lưu cũng sẽ không dễ dàng đi trêu chọc bọn hắn.

Đã từng có một thế lực tông phái nhất lưu muốn thừa dịp Đao Tông hư nhược, đi chiếm đoạt Đao Tông, tuy nhiên lại bị Đao Tông ngay lúc đó cho đánh cho tàn phế.

Tuy Đao Tông cũng tổn thất rất thảm trọng, nhưng từ đó về sau, một số thế lực nhất lưu cũng tận lực không trêu chọc Đao Tông.

Ai cũng không biết tông phái đó đến cùng còn lưu lại nội tình như thế nào.

- Ô ô, phụ thân, Tiểu Vĩ chính là của cháu ngoại của ngài đó, hiện tại nó chết đi như thế, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho nó.

Trương Như thấy phụ thân một trầm tư thì không khỏi lại khóc ồ lên.

- Tốt, chuyện này ta đã biết.

Trương Thiên Đức trầm giọng nói.

“Bịch” một tiếng.

Trương Như quỳ xuống trước mặt Trương Thiên Đức, cất tiếng đau buồn khóc ròng nói:

- Phụ thân, ta chỉ có một đứa con trai như vậy, hiện tại hắn lại chết đi như thế, thi thể của hắn vẫn chưa thể tìm trở về, còn xin phụ thân giúp đỡ con gái. . .

Nhìn con gái bi thương trên mặt đất, trong lòng Trương Thiên Đức vẫn thở dài:

- Ngươi đứng lên trước đi, ta để đại ca ngươi đi cùng ngươi một chuyến.

- Cảm ơn phụ thân!

Cũng không lâu lắm, một vị nam tử trung niên khuôn mặt nghiêm túc đi tới trong thư phòng.

- Phụ thân, tiểu muội.

- Đại ca.

- Trương Mẫn , lát nữa ngươi bồi Tiểu Như đi Lôi Vân sơn mạch một chuyến.

Trương Thiên Đức mở miệng nói.

- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì sao?

Trương Mẫn hỏi.

- Ô ô. . . Đại ca, là Tiểu Vĩ xảy ra chuyện, lần này. . . Tiểu Vĩ tham gia đại hội Bách Tông, không biết bị tặc tử nào làm hại, đến bây giờ thi thể của hắn vẫn còn ở trong bí cảnh, lần này ta trở về là muốn mời phụ thân chủ trì công đạo cho con ta.

Trương Như lần nữa khóc không thành tiếng.

- Cái gì?

Trương Mẫn lên tiếng kinh hô.

Tuy hay không quá quan tâm Dương Thiên, nhưng vẫn là rất ưa thích đứa cháu ngoại kia của hắn.

Bỗng nhiên nghe được tin tức này, trong lòng của hắn cũng rất chấn động, ngay sau đó, trên người hắn lập trức bạo phát ra một luồng sát cơ nồng đậm.

Bình Luận (0)
Comment