Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 115 - Chương 115. Hành Sự Tùy Theo Hoàn Cảnh (Phần 2)

Chương 115. Hành Sự Tùy Theo Hoàn Cảnh (Phần 2) Chương 115. Hành Sự Tùy Theo Hoàn Cảnh (Phần 2)

- Yên tâm đi, tiểu muội, bất kể là ai giết Tiểu Vĩ, lần này ta đều sẽ báo thù cho hắn.

Trương Mẫn lạnh giọng nói.

- Cám ơn đại ca!

- Hừ!

Trương Thiên Đức hừ lạnh một tiếng.

- Lần này để ngươi đi cùng Tiểu Như qua đó không phải để ngươi hành động theo cảm tính, đại hội Bách Tông cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, chỗ đó cũng có mấy thế lực tông môn nhị lưu tồn tại, Đao Tông cũng ở bên đó.

- Lần này để ngươi theo đi qua là vì để muội muội ngươi có thể tiến vào bí cảnh sau khi đại hội Bách Tông kết thúc để tìm kiếm thi thể của Tiểu Vĩ, nếu như tra ra hung thủ giết chết Tiểu Vĩ, thì ngươi cũng có thể xem tình huống mà xử lý.

Ngữ khí của Trương Thiên Đức dừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Nếu điều tra ra hung thủ giết chết Tiểu Vĩ là đệ tử của mấy thế lực tông môn nhị lưu Đao Tông mấy làm, vậy trước tiên nhẫn nhịn, không nên động thủ, chờ trở về lại nói.

- Phụ thân, sao có thể như vậy được?

Trương Như ở bên cạnh nhất thời lo lắng.

Lần này đại ca nàng theo nàng cùng nhau trở về, lấy thực lực đại ca của nàng nhất định có thể báo thù rửa hận cho con trai của nàng.

Lông mi Trương Mẫn cũng nhíu lại, khi hắn nghe mấy tông môn thế lực nhị lưu và Đao Tông thì hắn cũng có chút hối hận về lời mình vừa mới nói.

Dù sao cái tên Đao Tông này vẫn rất có phân lượng.

- Hừ, ngươi thì biết cái gì, chẳng lẽ muốn để gia tộc tuỳ tiện trêu chọc một tông môn nhị lưu, thậm chí là kẻ địch với Đao Tông vì con trai ngươi à.

Trương Thiên Đức nghiêm nghị quát nói.

- Lại nói, nếu muốn báo thù thì có thể mời sát thủ Huyết Sát lâu xuất thủ, cùng lắm thì dùng nhiều chút linh thạch tư nguyên.

- Đúng vậy, tiểu muội, chúng ta hoàn toàn có thể mời người của Huyết Sát lâu xuất thủ, báo thù cho Tiểu Vĩ.

Trương Mẫn ở bên cạnh cũng nói theo.

Nếu lựa chọn giữa việc gia tộc có khả năng trêu chọc tới Đao Tông và đứa cháu ngoại của hắn thì hắn vẫn nguyện ý lựa chọn gia tộc.

- Vâng, phụ thân, đại ca, ta đã biết nên làm như thế nào.

Trương Như có chút không tình nguyện nói.

Nhưng nàng cũng biết, phụ thân và đại ca của nàng sẽ không vì con của nàng mà tuỳ tiện kết thù với những tông môn thế lực nhị lưu kia.

Nếu như con của nàng là họ Trương, mà không phải họ Dương thì có thể sẽ là một kết quả khác.

- Phụ thân, ta muốn đi đến Lôi Vân sơn mạch với đại ca trước.

Trương Như nói.

- Ừm.

- Vù vù!

Nhìn hai bóng người đã nhanh sắp biến mất, Trương Thiên Đức cũng thở dài một hơi.

Không phải hắn không muốn chủ trì công đạo cho con gái, mà chính là tình cảnh hiện tại của Trương gia bọn họ cũng không tốt lắm.

Tuy Trương gia bọn họ thân ở Vương Thành, là một gia tộc nhị lưu, nhìn từ bề ngoài cũng phong quang vô hạn, nhưng trong này quá thâm trầm.

Ở trong vương thành, nếu không thành gia tộc nhất lưu thì vĩnh viễn cũng chỉ là một giọt nước trong đại dương, có khả năng bị hủy diệt bất cứ lúc nào, trừ phi sau lưng có núi dựa cường đại.

Mà sau lưng Trương gia của hắn còn không có chỗ dựa đáng tin.

- Nếu lúc trước Tiểu Như gả cho đại thiếu gia Lục gia thì tốt biết bao. . . Ai!

. . .

- Hắc hắc.

Vương Đằng duỗi lưng một cái, nhìn gần 200 miếng ngọc phù trước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Những thứ ngọc phù này đều là kiệt tác của hắn trong mười ngày này, chính là loại không ngủ không nghỉ kia.

- Có những ngọc phù này, hắn cảm thấy không sai biệt lắm đã không có sơ hở nào rồi, đã đến lúc đi ra ngoài xem một chút.

Vương Đằng thu ngọc phù vào trong không gian, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.

Vừa đi ra, Vương Đằng đã phát hiện cảnh tượng trước mắt vẫn không có quá nhiều thay đổi, ngoại trừ người bên ngoài ít đi một chút, đại khái là trở về phòng tu luyện.

- Vương trưởng lão, ngươi bế quan tu luyện xong rồi à?

Ngụy Võ xếp bằng ở trước linh chu lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy, Ngụy trưởng lão.

Vương Đằng vừa cười vừa nói.

- Ngươi cũng nên ra ngoài xem một chút đi, cả ngày bế quan tu luyện ở trong phòng không tốt đâu, người trẻ tuổi nên kết giao bằng hữu nhiều một chút, ngươi nhìn tiểu tử Lưu Thành kia đi, hắn thì rất phát triển.

Ngụy Võ nói.

- Được rồi, Ngụy trưởng lão.

Vương Đằng nhìn theo ánh mắt của Ngụy Võ, đã nhìn thấy Lưu Thành đang đứng trước một gian hàng, đang trò chuyện với một vị lão giả về cái gì đó.

Cho Lưu Thành đang đứng có mười mấy quầy hàng, xung quanh cũng có không ít người của những tông môn thế lực khác, đang lựa chọn trên quầy hàng, cò kè mặc cả.

Ven đường bày quầy bán hàng sao?

- Ngụy trưởng lão, ta muốn đi qua đó xem một chút.

Vương Đằng cười nói với Ngụy Võ ở bên cạnh.

- Đi thôi, nhớ phải học tập Lưu Thành nhiều một ít, không nên cả ngày chỉ biết bế quan tu luyện, cần phải ra ngoài nhiều để thấy chút việc đời.

- Ta biết rồi, Ngụy trưởng lão.

Vương Đằng bay xuống linh chu, đi về phương hướng quầy hàng.

- Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến đây đúng không, chỗ này của ta đều là một số đồ tốt, ngươi có thể tới xem thử có thứ mà ngươi cần hay không.

Ngay khi Vương Đằng đi ngang qua một cái quầy hàng thì chủ quán lên tiếng nói.

Vương Đằng nhìn qua quầy hàng của hắn thì phát hiện chỉ là một số khoáng thạch, dược tài và một số linh khí Hoàng giai thượng phẩm.

Hắn cười lắc đầu, nói:

- Không cần, ta muốn đi tìm bằng hữu của ta.

Nói xong, Vương Đằng lấy tay chỉ về phương hướng Lưu Thành.

- Ha ha, thì ra bằng hữu của ngươi là Lưu huynh sao?

Chủ quán nhìn theo phương hướng của ngón tay Vương Đằng, vừa cười vừa nói.

- Hả? Hắn ở đây rất nổi danh sao?

Vương Đằng hỏi.

Nói thật, tuy hắn vẫn luôn đang âm thầm quan sát tình huống bên ngoài, nhưng lại rất ít đi chú ý tới động tĩnh của một người.

Bình Luận (0)
Comment