Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 116 - Chương 116. Lưu Thành Hùng Tâm Tráng Chí

Chương 116. Lưu Thành Hùng Tâm Tráng Chí Chương 116. Lưu Thành Hùng Tâm Tráng Chí

Mà nhìn chủ quán tình huống này, hiển nhiên là nhận biết Lưu Thành, còn không phải đơn giản chỉ gặp qua vài lần.

- Đều đã xưng hô Lưu huynh, xem ra hắn đã thành công đánh vào nội bộ quân địch rồi?

Cũng không biết làm thế nào, trong đầu Vương Đằng đột ngột hiện ra ý nghĩ này.

- Ha ha, Lưu huynh chính là một người rất thú vị, mười mấy ngày nay hắn cơ bản đều ở đây giao hữu, nói như vậy, hắn gần như đều nói chuyện với ông chủ của tất cả quầy hàng ở đây, ngay cả một số người mua đồ cũng đều nói chuyện ngắn ngủi với hắn.

Chủ quán cười lớn nói.

- Có điều, Lưu huynh đều hiểu rất rõ đối với giá cả của đồ vật trên mỗi quầy hàng, biết tính giá để mua sắm có lợi nhất, nếu như ngươi muốn mua sắm một số tài nguyên tu luyện thì ngược lại có thể đi hỏi hắn một chút, tuy hắn sẽ thu lấy một ít linh thạch làm phí tư vấn nhưng vẫn tương đối có lời.

Vương Đằng nghe được câu nói này thì phản ứng đầu tiên chính là Lưu Thành muốn mưu phản Thiên Thánh tông.

Hiện tại hắn nhận biết nhiều người như vậy có thể là muốn tìm kiếm một tông môn tốt, chờ qua một thời gian ngắn sẽ đầu quân cho tông môn đó.

Nếu không hắn tốn thời gian lâu như vậy, kết bạn nhiều như vậy để làm gì.

Nhưng sau khi nghe xong chủ quán câu nói kế tiếp thì Vương Đằng đã rõ.

Đây chính là hướng dẫn mua, chào hàng phiên bản dị giới.

Vương Đằng cũng có thể hiểu được tâm tình của Lưu Thành, gần đây nhất đúng là rất thiếu linh thạch, có thể sau khi trở về sẽ còn bị tông chủ chèn ép một đoạn thời gian nữa.

Không thừa cơ hội này kiếm chút linh thạch thì sợ sau khi trở về nghiên cứu thảo luận chân lý võ học cũng không có cơ hội đi.

- Vị đạo hữu này, ta sẽ không quấy rầy ngươi, ta đi tìm ta bằng hữu của ta trước đây.

Vương Đằng nói.

- Ừm, lần sau có thể tới quầy hàng của ta nhìn xem.

- Được.

Vương Đằng mỉm cười gật đầu, đi về phương hướng Lưu Thành.

- Chung huynh, không phải ta nói ngươi, những thứ kia của ngươi tuy tốt, cũng đầy đủ, chỉ là giá cả có hơi đắt, ngay bên kia, ngươi nhìn thấy không, quầy hàng của gia hỏa kia cũng có một gốc Viêm La Hoa, nhưng giá hắn bán lại tiện nghi hơn ngươi gần 1000 linh thạch.

Lưu Thành ra sức nói.

- Thật sao?

Chung Ý có chút không tin hỏi.

- Đó là đương nhiên, ta còn có thể lừa gạt Chung huynh ngươi hay sao, quan hệ của hai ta là như thế nào?

Lưu Thành đập lồng ngực bang bang, một mặt khẳng định nói:

- Lần trước người đi mua gốc Viêm La Hoa chính là ta giới thiệu, lúc ấy ta còn ở bên cạnh nhìn, đúng là giá cả tiện nghi hơn ngươi 1000 linh thạch.

Đây đúng là sự thật, nhưng mà người hắn giới thiệu trước đó không chỉ mua Viêm La Hoa, còn mua một ít thứ khác nữa.

Mỗi thứ rẻ hơn một chút linh thạch cộng lại cũng rẻ hơn gần một ngàn linh thạch.

Gốc cây Viêm La Hoa kia cũng chỉ bán thấp hơn Chung Ý ba trăm linh thạch mà thôi, còn lâu mới đến mức như Lưu Thành nói.

- Nếu quan hệ của ngươi và ta đã tốt như vậy, vậy tại sao ngươi không mang vị đạo hữu kia đến chỗ của ta chứ?

Chung Ý hỏi ngược lại.

- Khục, không phải là do lúc đó ngươi đúng lúc không có ở đây à, lại nói khi đó, ta cũng không biết trên người ngươi có Viêm La Hoa, nếu như biết thì ta khẳng định sẽ đưa vị đạo hữu kia đến chỗ của ngươi rồi.

Lưu Thành mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói.

- Ta nói thật, Chung huynh, hiện tại ta đã biết có một vị đạo hữu cần Viêm La Hoa, nhưng mà chỉ hi vọng ngươi có thể bán rẻ hơn một chút.

Lưu Thành nhỏ giọng nói.

- Giá cả đương nhiên dễ nói, nhưng mà chừng nào thì ngươi mới có thể mang vị đạo hữu kia tới đây?

Chung Ý hỏi.

- Lúc nào cũng được.

Vẻ mặt Lưu Thành tươi cười nói.

Nhìn nụ cười trên mặt Lưu Thành, Vương Đằng đột nhiên cảm thấy vận khí của hắn thật tốt, nhiều ngày như vậy, thế mà còn chưa bị người đánh.

- Hả? Vương Đằng, ngươi đi ra từ khi nào vậy?

Bỗng nhiên, khóe mắt Lưu Thành nhìn lướt qua thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi về hướng hắn.

- Vừa mới tu luyện kết thúc nên ta đi ra, nhìn thấy ngươi ở đây nên tới xem thử.

Vương Đằng nói.

- Chung huynh, hiện tại ta có chút việc, lát nữa ta sẽ mang vị đạo hữu kia tới.

Lưu Thành quay đầu, nói với Chung Ý.

- Ừm, ngươi đi làm việc trước đi.

. . .

- Xem ra ngươi quen biết không ít người ở đây nhỉ?

- Đương nhiên rồi, ta nói cho ngươi biết, những người này đều là khách hàng tiềm năng của ta trong tương lai đấy.

Lưu Thành hưng phấn nói.

- Ngươi nói vậy là sao?

Vương Đằng cảm thấy hắn có chút theo không kịp ý nghĩ của Lưu Thành.

- Hắc hắc, ta nói cho ngươi nghe, trải qua khoảng thời gian này tìm hiểu, ta đã tìm được một con đường làm giàu thuộc về ta.

Lưu Thành nhếch miệng lên lộ vẻ tươi cười, dưới ánh mặt trời, lại. . . Vẫn là không đẹp trai bằng hắn!

Nhìn thấy bộ dáng của Vương Đằng có chút đờ đẫn, Lưu Thành truyền âm nói:

- Trong khoảng thời gian này ta cũng không phải bận rộn vô ích, trải qua tìm hiểu cẩn thận, ta phát hiện trên người những người này có không ít đồ tốt.

- Chuyện này thì có liên quan gì với ngươi?

Vương Đằng truyền âm nói.

Vương Đằng đương nhiên biết rõ, những lão gia hỏa này trở thành trưởng lão các tông đã lâu, trên người khẳng định không ít đồ tốt, nhưng chuyện này hình như không liên quan với Lưu Thành ngươi lắm mà.

Dù sao Lưu Thành cũng mua không nổi, cao nhất thì kiếm được một chút phí tư vấn và vài phần trăm tiền chiếc khấu từ các ông chủ kia mà thôi.

- Ai, Vương Đằng, xem ra ngươi vẫn còn quá trẻ!

- . . .

Lưu Thành một mặt trí giả truyền âm nói:

- Những người này sẽ đổi tư nguyên không dùng được trên người mình để lấy những tư nguyên cần thiết, hoặc là đổi thành linh thạch, trong khoảng thời gian này ta cũng không lãng phí vô ích, sau khi ta tiến hành so sánh cẩn thận, có một số thứ giá cả thấp hơn trên thị trường rất nhiều, chỉ cần sau này ta dùng linh thạch mua sắm một số, tuyệt đối có thể kiếm lời một đợt.

- Ta còn có thể giúp những trưởng lão khác của Thiên Thánh tông đổi lấy thứ mà bọn họ cần, kiếm chút chênh lệch giá nhỏ. . .

Bình Luận (0)
Comment