Vương Đằng nhìn Lưu Thành thao thao bất tuyệt diễn giảng, thật sự là không đành lòng đánh gãy hắn.
- Vương Đằng, ngươi cảm thấy kế hoạch của ta thế nào, có phải rất có làm đầu hay không, ngươi có muốn tham gia vào sự nghiệp làm giàu này của ta hay không?
Lưu Thành một mặt mong đợi hỏi.
- Khụ khụ, cái này, ta cảm thấy ngươi cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Thứ nhất, lần đại hội Bách Tông tiếp theo sẽ diễn ra vào mười năm sau, thời gian quá lâu; thứ hai, đến lúc đó ngươi có khả năng không có nhiều linh thạch như vậy để mua sắm; thứ ba, những trưởng lão của tông môn sẽ không đồng ý; thứ tư, lần đại hội Bách Tông tiếp theo, có thể cũng không phải là những người đã đi lần này.
Đương nhiên chủ yếu nhất là, Vương Đằng cảm thấy cái đồ chơi này khẳng định không có tiền đồ phát triển, nếu thật tốt như vậy thì những người khác đã sớm làm rồi.
Huống chi còn có Trân Bảo các mở đường phía trước, nào có chuyện tốt như vậy đến lượt ngươi.
- Những chuyện này đối với Lưu Thành ta đều không phải là vấn đề, thời gian mười năm mà thôi, ta chờ được, còn về vấn đề linh thạch, ta đều đã nghĩ kỹ, sau này hàng năm chỉ đi nghiên cứu thảo luận chân lý võ học mười lần, cũng sẽ để dành được một ít linh thạch.
- Mà ta lại đã hẹn với một số hảo hữu, lần đại hội Bách Tông tiếp theo sẽ còn dẫn đội tới.
Vương Đằng đã hiểu.
Lưu Thành đây là tìm được một đoàn thể nhỏ rồi!
- Vương Đằng, ngươi có muốn tham gia với ta hay không?
Lưu Thành lần nữa hỏi.
- Ta thì thôi đi, đại hội Bách Tông lần sau hẳn là sẽ không trở lại.
Vương Đằng vội vàng từ chối.
Hắn tuyệt đối sẽ không tham gia vào tiểu đoàn thể của Lưu Thành này.
Nói không khách khí một chút, hắn cũng chướng mắt một chút lợi nhuận như vậy, hắn giám sát đồ đệ tu luyện không khỏe hơn sao?
- Ai, đáng tiếc.
Lưu Thành thở dài một hơi, hắn thấy, Vương Đằng đã bỏ qua một cơ hội tuyệt hảo.
- Đúng rồi, gần đây có xảy ra chuyện gì khác không, hoặc là những tông môn khác có động tĩnh gì không?
Vương Đằng lên tiếng hỏi.
Tuy hắn vẫn luôn quan sát tình huống bên ngoài, không phát hiện khí tức của cường giả khác đến, nhưng nếu như một số động tác nhỏ hoặc là tin tức ngầm thì hắn vẫn không thể biết được.
- Không có thay đổi gì cả, chỉ có điều ta nghe nói, trang chủ phu nhân của Phong Vân sơn trang đã trở về mời phụ thân của nàng ra mặt, mà phụ thân của nàng hình như là gia chủ Trương gia gì đó...
Lưu Thành tùy ý nói, hắn không cảm thấy loại người có thực lực cường đại đó sao có thể có liên quan gì đến Thiên Thánh tông bọn hắn được.
Vương Đằng biến sắc, không chỉ nghe được theo lời nói của Lưu Thành, càng là bởi vì trong cảm nhận của hắn xuất hiện một hơi thở cực kỳ mạnh, chí ít tu vi đều mạnh hơn những người ở đây.
- Chẳng lẽ là gia chủ Trương gia kia tới?
Trương Mẫn nhướng mày, thân hình ngừng lại giữa không trung, tinh thần lực của hắn cảm giác tới nơi xa, đáng tiếc lại không dò xét được gì cả.
- Đại ca, ngươi sao vậy?
Trương Như theo sát phía sau thấy thế, vội vàng lên tiếng hỏi.
- Vừa rồi ta cảm nhận được một luồng tinh thần lực yếu ớt dò xét tới, nhưng ta lại tìm mãi mà không thấy ngọn nguồn ở đâu.
Trương Mẫn trầm ngâm một hồi, vẻ mặt nghiêm túc truyền âm nói:
- Tiểu muội, có thể Lôi Vân sơn mạch không chỉ có mấy người ngươi nói, mà còn có người mạnh hơn đang nấp trong bóng tối, nếu như tra ra hung thủ giết chết Tiểu Vĩ thật sự là đệ tử của mấy thế lực tông môn nhị lưu kia thì ngươi tốt nhất nên nhẫn nại một chút, chờ về đến gia tộc lại nói.
- Vâng, đại ca, ta biết nặng nhẹ.
Trương Như gật đầu nói.
Tuy nàng muốn báo thù cho con trai, nhưng nàng cũng biết nặng nhẹ.
Nhân vật làm cho đại ca cảm thấy khó giải quyết, tu vi khẳng định rất mạnh, nói không chừng là Thái Thượng trưởng lão của mấy tông môn kia.
- Ừm, chúng ta đi thôi.
Hai bóng người tiếp tục bay về hướng Lôi Vân sơn mạch.
- Lại có người tới?
- Khí tức một người trong đó là Trương Như, một người khác là ai?
- Không biết ngươi tới là vị nào của Trương gia?
Cùng một thời gian, lĩnh đội trưởng lão của sáu đại tông môn đến Lôi Vân sơn mạch cũng cảm thấy hai khí tức từ nơi xa chạy nhanh đến.
Một lát sau, hai đạo hồng quang đã bay đến giữa không trung Lôi Vân sơn mạch, sau đó bay về hướng vị trí của Phong Vân sơn trang.
Một số trưởng lão của những tông môn khác cũng đều giật mình nhìn hai bóng người vừa bay tới, thật sự là vừa rồi, khí tức trên người đạo thân kia quá mạnh, còn mạnh hơn khí tức trên người trưởng lão mấy tông môn như Thiên Kiếm tông.
- Người đó là ai? Cảm giác khí tức trên người hắn thật mạnh, còn mạnh hơn khí tức trên người trưởng lão Lâm Bất Quy.
- Hẳn là người được trang chủ Phong Vân sơn trang mời tới, nghe nói con trai hắn chết trong bí cảnh.
- Người đó tới nơi này làm gì?
- Hẳn là người của Trương gia, nghe nói trang chủ phu nhân của Phong Vân sơn trang là đại tiểu thư Trương gia ở Vương Thành, gia tộc bọn họ cũng tương đối có tên tuổi ở Vương Thành, là một thế lực gia tộc nhị lưu.
- Hít, địa vị lớn như vậy sao? Lại là người của đại gia tộc đến từ Vương Thành?
- Vậy tại sao lúc trước nàng lại gả cho trang chủ Phong Vân sơn trang chứ?
- Nghe nói hình như là đào hôn. . .
- ...
Bóng người Trương Như và Trương Mẫn bay đến phía trên của linh chu Phong Vân sơn trang, rơi vào bên cạnh Dương Thiên.
- Đại ca!
Dương Thiên cung kính hành lễ nói.
- Hừ!
Trương Mẫn hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí trách cứ:
- Ngươi chính là chiếu cố muội muội và cháu ngoại ta như vậy sao, ngươi chính là tên phế vật, tại sao lại để Tiểu Vĩ đi tham gia đại hội Bách Tông này? Vì sao không cho Tiểu Vĩ át chủ bài bảo mệnh? Không biết cho hắn...