- Hừ, thật không biết lúc trước muội muội ta nhìn trúng ngươi ở điểm nào? Nếu không phải xem ở phân thượng ngươi là phụ thân của Tiểu Vĩ thì ta thật muốn một chưởng vỗ chết ngươi!
Dương Thiên liên tục cúi đầu không nói lời nào, mặc cho Trương Mẫn trách cứ phát tiết.
- Được rồi đại ca, ngươi bớt nóng đi, Dương Thiên cũng không xấy như ngươi nói đâu.
Trương Như ở bên cạnh khuyên nhủ.
- Hừ!
Trương Mẫn tức giận hừ một tiếng.
- Nếu như thật sự điều tra ra hung thủ là đệ tử của những thế lực tông môn nhị lưu kia thì tạm thời không nên khinh cử vọng động, ta còn chưa phát hiện cao thủ ẩn thân ở Lôi Vân sơn mạch đâu, tu vi của hắn có lẽ còn cao hơn ta, có khả năng đã đến cấp bậc của phụ thân.
Trương Mẫn mặt không đổi sắc truyền âm nói với hai người.
- Vâng, đại ca.
- Đại ca, ta đã biết.
- Tốt, hiện tại mang ta đi gặp mấy trưởng lão tông môn quen biết một chút đi.
Vương Đằng nhìn mấy người trang chủ Phong Vân sơn trang đi về hướng mấy người Lâm Bất Quy, trong mắt của hắn hiện đầy vẻ ngưng trọng.
Không ngờ cuối cùng vẫn nghênh đón biến cố!
Tu vi của người này đã là Địa Võ cảnh tầng bảy, là Địa Võ cảnh hậu kỳ.
Tuy Vương Đằng cũng không sợ hắn, nhưng muốn một chưởng vỗ chết mấy người của Phong Vân sơn trang ở trước mặt hắn thì chỉ sợ có chút khó khăn.
- Hắc hắc, Vương Đằng, có phải nhìn đến ngây người hay không?
Lưu Thành kéo Vương Đằng đang một mặt trầm tư định thần lại.
- Đừng nhìn nữa, đời này chúng ta cũng rất khó đuổi kịp tu vi của người kia.
- Đúng vậy, đúng là quá khó khăn.
Vương Đằng cũng gật đầu nói.
Còn về có phải ý của Lưu Thành hay không thì không quan trọng.
- Đúng không, chúng ta làm tốt việc của mình là được rồi, không cần thiết phải quá hâm mộ hắn.
- Ừm, Lưu Thành, ta đi về trước, tu luyện một đoạn thời gian nữa.
Vương Đằng nói.
Hắn cảm thấy, lấy át chủ bài trên người hắn bây giờ còn chưa đủ an toàn, hắn muốn trở về chế tạo một đại sát khí chân chính để đảm bảo sau cùng không bị lật thuyền.
- Ngươi lại muốn trở về tu luyện?
Lưu Thành không biết nói gì nhìn Vương Đằng.
- Đúng vậy, không tu luyện còn có thể làm gì?
Vương Đằng không chút nghĩ ngợi nói.
- ...
...
- Đại ca, vị này là Trình trưởng lão Trình Chấn Hoa của Thiên Kiếm tông, vị này là Huyết Luyện trưởng lão của Ma Huyết tông... Vị kia là Lâm trưởng lão của Đao Tông.
Dương Thiên giới thiệu mấy người bên cạnh cho Trương Mẫn.
Ánh mắt Trương Mẫn nhìn về hướng Lâm Bất Quy một lúc, ánh mắt Lâm Bất Quy cũng bình tĩnh nhìn về phía Trương Mẫn.
- Trình trưởng lão, Lâm trưởng lão. . . Vị này là ta đại ca Trương Mẫn, người thừa kế của Trương gia.
Dương Thiên lại giới thiệu Trương Mẫn với mọi người một lần.
- Trương huynh.
- Trương đạo hữu.
...
- Trương mỗ gặp qua các vị đạo hữu.
Trương Mẫn lên tiếng chào hỏi mọi người.
- Chắc hẳn các vị đạo hữu đều đã biết, vì sao lần này Trương mỗ tới đây, không biết cái nhìn của các vị đạo hữu thế nào?
Trương Mẫn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Ha ha, Trương đạo hữu, chúng ta đương nhiên biết ý đồ ngươi đến đây, chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì.
Trình Chấn Hoa vừa cười vừa nói.
- Không sai, đây không phải là vấn đề lớn gì.
Mấy người khác cũng nói phụ họa theo.
- Trước khi Đại hội Bách Tông kết thúc thì bất kỳ người nào cũng không thể tiến vào bí cảnh.
Lâm Bất Quy không hề sợ hãi nhìn Trương Mẫn, lạnh lùng nói.
Tuy tu vi của hắn không bằng Trương Mẫn, nhưng quy củ chính là quy củ, không phải ai cũng có tư cách phá hư quy củ.
Ít nhất Trương Mẫn không có thực lực đó, Trương gia sau lưng hắn cũng không có thực lực đó.
- Trương đạo hữu, tính khí của Lâm trưởng lão chính là như vậy, còn xin ngươi đừng trách móc, nhưng Lâm trưởng lão nói cũng không sai, quy củ này là quy định của đại hội Bách Tông từ trước đến nay.
Một âm thanh có chút thanh lãnh vang.
Trương Mẫn liếc nhìn Lâm Bất Quy và Liên Hà tiên tử thật sâu, nói ra:
- Quy củ của đại hội Bách Tông, Trương mỗ đương nhiên sẽ tuân thủ, đương nhiên ta cũng hi vọng Lâm trưởng lão có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sau khi đại hội Bách Tông kết thúc, để cho ta vào đó tìm thi thể cháu ngoại ta.
- Đương nhiên rồi.
. . .
- Dương Thiên, ngươi có biện pháp tìm ra hung thủ giết chết Tiểu Vĩ không?
Trương Mẫn nói.
- Đại ca, trước khi Tiểu Vĩ xuất phát, ta đã từng giao bảo giáp trên người cho hắn luyện hóa, nếu như thi triển một số thủ đoạn đặc biệt thì có thể cảm nhận được khí tức của Tiểu Vĩ ở trên bảo giáp nếu ở khoảng cách gần, nhưng hung thủ nhất định phải mặc bảo giáp đó lên người mới được.
Vẻ mặt Dương Thiên cũng rất khó coi, lúc đó hắn vẫn rất yên tâm đối với chuyện con trai yêu cầu tiến vào bí cảnh.
Hắn đã giao bảo giáp mình mặc nhiều năm cho con trai luyện hóa, thậm chí còn xóa ấn ký của hắn trên bảo giáp, chính là vì để con trai phát huy ra lực phòng ngự lớn nhất của bảo giáp.
Tu vi của Dương Vĩ là Ngưng Nguyên cảnh tầng bảy, lại thêm người hắn an bài bên cạnh Dương Vĩ, theo lý mà nói, cho dù là Chân Nguyên cảnh cũng chưa chắc có thể giết con của hắn.
Nhưng chuyện bây giờ lại vẫn cứ xảy ra, thậm chí hắn còn không có thủ đoạn tra ra hung thủ.
- Phế vật! Thật không biết sao muội muội ta lại coi trọng ngươi!
Ánh mắt của Trương Mẫn lạnh như băng nhìn Dương Thiên.
- Ngươi có hoài nghi đệ tử của tông môn nào không?
- Muốn giết chết Tiểu Vĩ, trừ phi người đó phải có tu vi Chân Nguyên cảnh trở lên mới được.
Dương Thiên khẳng định nói.
- Đệ tử tông môn có tu vi Chân Nguyên cảnh theo thứ tự là sáu đại tông môn, Âm Sát tông, Thiên Vũ điện và Phiếu Miểu Đạo Viện, hung thủ giết chết Tiểu Vĩ có thể là mấy đệ tử của tông môn này, đương nhiên, cũng không bài trừ tông môn khác nắm giữ đệ tử ẩn giấu tu vi.
- Ta biết rồi, đến lúc đó ta sẽ đích thân trông coi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào ẩn giấu tu vi.
Trong mắt Trương Mẫn lóe lên lệ mang.
- Nếu như hung thủ giết chết Tiểu Vĩ là đệ tử của mấy tông môn nhị lưu kia thì chờ chúng ta trở về rồi hãy nói, nếu là người của những tông môn khác thì giết chết hắn chôn cùng Tiểu Vĩ.