Theo thời gian ngày qua ngày, khoảng cách kỳ hạn một tháng càng ngày càng gần.
Đệ tử tông môn thế lực bắt đầu hướng bí cảnh lối đi ra tiến đến, càng đến gần lối ra thì xác suất gặp nhau sẽ càng lớn, chém giết, tranh đấu cũng sẽ càng kịch liệt.
Đương nhiên, cũng có một vài đội ngũ nhỏ ẩn núp ở chỗ bí mật, dùng ngọc phù truyền tin liên hệ người của tông môn tập hợp lại với nhau.
Dù sao, không ai muốn trở thành con mồi vào thời khắc cuối cùng.
Triệu Thiên từ dưới đất đứng lên, cảm nhận được linh khí cường đại ẩn chứa trong thân thể, trên mặt nở một nụ cười.
- Đã là Ngưng Nguyên cảnh tầng ba, không bao lâu nữa ta sẽ có thể đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh trung kỳ, đáng tiếc thời gian một tháng sắp đến.
Triệu Thiên thở dài một hơi.
Một tháng này, tu vi của hắn lấy đột nhiên tăng mạnh, không chỉ là bởi vì thiên phú tu luyện của hắn mạnh lên, mà còn bởi vì linh khí trong không gian này nồng đậm hơn ngoại giới rất nhiều.
Nếu không thì cho dù thiên phú tu luyện của hắn trở nên mạnh hơn thì cũng không thể nào tiến bộ khổng lồ trong thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng tu luyện thời gian lâu như vậy, hắn cũng cảm thấy linh khí xung quanh rõ ràng đã không bằng lúc hắn mới vào.
Mặc dù so với bên ngoài vẫn mạnh hơn rất nhiều, nhưng còn tu luyện như vậy nữa thì không bao lâu sẽ trở thành giống bên ngoài.
- Đã đến lúc đi ra rồi.
Triệu Thiên không lưu luyến chút nào xuyên qua bình chướng, đi về hướng thông đạo.
. . .
- Sư đệ, vừa rồi sư huynh Phương Vô Nhai đã liên hệ ta, vị trí hiện tại của bọn họ là ở Hoang Lĩnh sơn, cách chúng ta rất gần, bây giờ chúng ta đi qua đó thôi.
Trong tay Phương Húc cầm một tấm bản đồ, hắn dùng ngón tay chỉ một vị trí trên bản đồ, nói với Ngô Hoành ở bên cạnh.
- Được, sư huynh, chúng ta mau đi thôi.
Thu hồi bản đồ trong tay, hai người lập tức thi triển thân pháp đi về hướng Hoang Lĩnh sơn.
Trong thời gian gần một tháng này, hai sư huynh đệ bọn hắn đã cũng thu hoạch không ít tư nguyên trong bí cảnh.
Có một phần nhỏ là từ đào được từ những nơi ghi lại trên bản đồ, mà phần lớn đều là vơ vét trên người một nhóm đệ tử của tông môn.
Sau khi đánh chết đệ tử của Phong Vân sơn trang, hai sư huynh đệ đã bắt đầu quét ngang vài chỗ được ghi lại trên bản đồ trong tay.
Bản đồ trong tay bọn họ đều là tông môn cho bọn họ trước khi xuất phát phát.
Thật ra đồ chơi này căn bản cũng không đáng tiền, cơ bản mỗi một đệ tử của tông môn đều có một phần địa đồ, có thể trên bản đồ của tông môn khác nhau sẽ ghi chép lại những nơi khác nhau mà thôi.
Nhưng khi bọn họ đuổi tới nơi được đánh dấu trên bản đồ thì lại phát hiện những tư nguyên đó sớm đã bị người khác thu thập hết.
Sau đó một đoạn thời gian, bọn họ lại lần lượt đi mấy nơi, phát hiện trên cơ bản đều là như thế.
Cũng chính là tại trước mấy ngày, bọn họ đang đuổi đường trên đường, đụng phải một cái đại đội ngũ.
Vốn hai người Phương Húc đang chuẩn bị đi vòng qua, dù sao thì trước đó bọn họ cũng không phải không gặp qua những đội ngũ khác, chỉ cần không trêu chọc bọn hắn thì hai người Phương Húc cũng lười xuất thủ.
Nhưng bọn họ nào nghĩ đến, tất cả mọi người trong đại đội ngũ đó lại không nói hai lời, thì thi triển thân pháp bao vây hai người Phương Húc lại, sau đó lại hạ sát thủ với hai người bọn họ.
Lần này, hai người Phương Húc và Ngô Hoành đã không thể nhịn được nữa, bọn họ không chủ động săn giết người khác thì thôi đi, hiện tại lại có người dám săn giết bọn họ.
Sau đó, hai sư huynh đệ này thi triển thủ đoạn lôi đình, trong thời gian mười mấy hơi thở ngắn ngủi đã chém giết đại đội ngũ gần hai mươi người đó hầu như không còn, đồng thời hủy thi diệt tích.
Mà hai người Phương Húc và Ngô Hoành lại phát tài một phen.
. . .
Trong một hạp cốc.
Trên mặt đất xung quanh sớm đã rách tung toé, từng đạo kiếm khí, đao quang vô hình oanh kích về phía vách núi đá xung quanh.
Hai bóng người lấy một loại tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy chém giết nhau, đao và kiếm phát ra tiếng va chạm "Đinh đinh đang đang", quanh quẩn ở trong hạp cốc.
Thân pháp và tốc độ của hai người đều nhanh đến cực hạn, công pháp võ học của mỗi người cũng đều rất bất phàm, trong lúc nhất thời đúng là đánh đến khó phân thắng bại.
Có lẽ là mười phút, có lẽ là ba mươi phút.
Hai bóng người đang kịch đấu với nhau rốt cục tách ra.
- Mạc Cao, người khác đều nói sao ngươi lợi hại thế nào, là đệ tử thiên tài đệ nhất Đao Tông, ta thấy ngươi cũng chả có gì đặc biệt, chẳng lẽ ngươi chỉ có chút thực lực này sao?
Một thiếu niên tay cầm trường kiếm, nhìn thiếu niên một thân chật vật cách đó không xa, cười lạnh nói.
Tuy quần áo trên người thiếu niên cầm kiếm đã rách tung toé, trên người có nhiều vết thương, khóe miệng cũng mang theo một tia máu tươi, nhưng biểu lộ đùa cợt trên mặt hắn lại lộ ra không thể nghi ngờ.
- Triệu Thần Kiếm, ngươi còn không phải là đối thủ của ta.
Âm thanh bình tĩnh từ trong miệng thiếu niên đối diện truyền ra.
Tuy trên người thiếu niên mặc áo đen cũng nhiều vết thương, nhưng rõ ràng tốt hơn Triệu Thần Kiếm không ít.
Nói xong câu đó, thiếu niên mặc áo đen lập tức xoay người chạy ra khỏi hạp cốc, không lo lắng Triệu Thần Kiếm sẽ đánh lén chút nào.
Triệu Thần Kiếm chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng đó đi xa, cũng không ngăn cản thiếu niên mặc áo đen rời đi.
- Lần tiếp theo gặp lại, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi! Nhất định!
. . .
- Sư huynh Vô Nhai, chúng ta còn phải đợi ở đây bao lâu nữa?
Lúc này, bên trong một dãy núi nhỏ có 10 người đang thận trọng ẩn giấu đi thân hình của mình.
- Nhanh thôi, Phương sư đệ và Ngô sư đệ cách chúng ta không xa, chẳng mấy chốc sẽ đến.
Phương Vô Nhai nói.