Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 120 - Chương 120. Con Mồi Và Thợ Săn

Chương 120. Con Mồi Và Thợ Săn Chương 120. Con Mồi Và Thợ Săn

Mà mấy người Phương Vô Nhai không biết là lúc này đang có một đội người đã phát hiện tung tích của bọn hắn.

- Hắc hắc, Âm sư huynh, linh khí của ngươi này quả nhiên là dùng tốt, che giấu khí tức thật đúng là lợi hại, đến bây giờ những người kia vẫn còn chưa phát hiện chúng ta đến.

Một thiếu niên với vẻ mặt có chút tái nhợt xu nịnh nói với thanh niên cầm một hạt châu trong tay phía trước nhất.

- Tốt, đừng nói chuyện nữa, cẩn thận bị đối phương phát hiện.

Một đội người bọn hó có tổng cộng tám người, đều là đệ tử của Âm Sát tông.

Khi bọn họ đi ngang qua nơi này, Âm Minh phát hiện tung tích của một đoàn người Thiên Thánh tông.

Tu vi của hắn cao hơn những đệ tử đi cùng khác nhiều, đã có tu vi Ngưng Nguyên cảnh tầng bảy.

- Sư huynh, ta đã cảm nhận được vị trí của sư huynh Vô Nhai, nhưng hình như bọn họ sắp gặp phải nguy hiểm, có người đang đến gần bọn họ.

Ngô Hoành nói.

- Vậy chúng ta mau tới đó thôi.

Tốc độ của hai người lần nữa tăng lên.

Trong lòng Phương Vô Nhai cũng có chút bắt đầu lo lắng, bọn họ đã đợi ở đây một đoạn thời gian, đến bây giờ cũng không nhìn thấy hai người Phương Húc và Ngô Hoành.

Ngược lại không phải là hắn nhất định phải chờ hai người Phương Húc và Ngô Hoành, chủ yếu vẫn là hắn cảm thấy thực lực đội ngũ của hắn vẫn có chút yếu, nếu như hiện trở về ngay bây giờ chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm, hắn muốn đợi sau khi mấy đồng môn nữa đến rồi mới đi ra.

Đột nhiên, khóe mắt hắn quét nhìn giống như nhìn thấy thứ gì, trong lòng của hắn đột nhiên nhảy một cái.

- Không tốt, mau tránh ra, có người đánh lén.

Bóng người của hắn nhanh nhào về hướng một vị sư đệ trong đó, một cái châm nhỏ ngăm đen hiểm hiểm lướt qua gương mặt của hắn.

Những người khác nghe thấy âm thanh của Phương Vô Nhai thì cũng ào ào thi triển thân pháp tránh qua bên cạnh.

Nhưng vẫn có hai người phản ứng chậm một nhịp, bị châm nhỏ đâm vào trong cơ thể.

- A a!

Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, chỉ thấy vẻ mặt của hai người bị trúng châm nhỏ nhanh chóng trở nên tái nhợt, khí tức trên người giảm xuống một mảng lớn.

- Trần sư đệ, Yến sư đệ, các ngươi không có sao chứ?

- Hắc hắc, yên tâm đi, bọn họ tạm thời không chết được đâu, nhưng mà chờ lát nữa thì không nói được rồi.

Đúng lúc này, từ nơi không xa truyền đến một âm thanh thâm trầm.

Mấy người Phương Vô Nhai đã nhìn thấy tám thiếu niên có vẻ mặt tái nhợt và một thanh niên từ trong rừng đi ra, đi ở trước nhất chính là một thanh niên với vẻ mặt âm lãnh, trong tay của hắn còn cầm theo một hạt châu.

- Khặc khặc, không ngờ lại bị các ngươi phát hiện vào thời khắc sống còn, không ngờ lại chỉ thương tổn được hai người, nhưng mà cũng không quan trọng, hiện tại vừa vặn là tám người đối tám người.

- Là các ngươi, người của Âm Sát tông.

Bỗng nhiên, vẻ mặt Phương Vô Nhai ngưng tụ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm hai người đệ tử sau lưng thanh niên.

- A, thì ra là ngươi, xem ra lần này vận khí của ta không tệ, lại để cho ta gặp được người của Thiên Thánh tông các ngươi.

Trên mặt hai tên đệ tử của Âm Sát tông đều lộ ra một tia cười lạnh.

- Hai vị sư đệ nhận biết những người này sao?

Âm Minh cười hỏi.

Hiện tại, hắn ngược lại không gấp, thực lực của những người đối diện mạnh nhất cũng chỉ mới là Ngưng Nguyên cảnh trung kỳ mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ của Âm Minh hắn.

Hắn thích hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của người khác, chỉ cần người khác càng hoảng sợ thì hắn càng hưng phấn.

- Âm sư huynh, những người này đều là người của Thiên Thánh tông, người vừa nói chuyện kia là đệ tử của Thiên Thánh tông, lần trước khi Tôn sư huynh dẫn bọn ta đi Bách Hoa lâu đã từng gặp bọn họ, sư huynh Tôn Thượng hẳn là có thù với bọn họ.

Một đệ tử của Âm Sát tông cung kính trả lời.

- Khặc khặc, thì ra là có thù với Âm Sát tông chúng ta, vậy thì. . . Ai!

- Đùng!

Không đợi Âm Minh nói hết lời, một quyền ấn mang theo tiếng nổ tung đã công kích về hướng hắn.

- Hừ!

Âm Minh hừ lạnh một tiếng, trên bàn tay của hắn dâng lên một tầng quang mang ngăm đen, đánh ra một chưởng về hướng quyền ấn kia.

Đùng!

Quyền ấn và quang mang ngăm đen chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ thật to, khí lưu vô hình khuếch tán về hướng xung quanh.

Quyền ấn phá nát, bóng người Âm Minh cũng bị đẩy lui ba bốn mét.

- Các ngươi là ai?

Vẻ mặt Âm Minh nghiêm túc nhìn chằm chằm hai bóng người đột nhiên xuất hiện.

- Âm sư huynh, hai người bọn họ cũng là người của Thiên Thánh tông.

Một đệ tử đã gặp qua hai người Ngô Hoành truyền âm nói.

- Phương sư đệ, Ngô sư đệ, rốt cuộc các ngươi đã đến.

Phương Vô Nhai nhìn thấy hai người Phương Húc đến, nhất là nhìn thấy một quyền ấn vừa rồi thì trong lòng của hắn cũng thở dài một hơi.

- Xin lỗi, Vô Nhai sư huynh, chúng ta tới hơi trễ.

Phương Húc nói.

- Hai vị đạo hữu Thiên Thánh tông, vừa rồi đều là hiểu lầm, việc này bỏ qua như thế nào?

Đúng lúc này, âm thanh của Âm Minh truyền tới.

Sau khi hắn suy nghĩ một phen, hắn cảm thấy vẫn là dĩ hòa vi quý mới tốt.

Hai người vừa mới xuất hiện này, tu vi thực lực tuyệt đối không yếu hơn hắn, nếu như thật đánh nhau thì khả năng Âm Sát tông bọn họ sẽ không chiếm được ưu thế.

Ngô Hoành nhìn về phương hướng đệ tử của Âm Sát tông, trên mặt nở một nụ cười:

- Như thế vừa vặn.

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn đã vọt về hướng Âm Minh.

- Sư huynh Vô Nhai, các ngươi cuốn lấy những người này của Âm Sát tông, đừng cho bọn họ chạy.

Phương Húc nhìn về hướng mấy người Phương Vô Nhai quát, đồng thời, trong tay của hắn xuất hiện một cây trường thương, đâm về hướng người đệ tử của Âm Sát tông gần nhất.

Mấy người Phương Vô Nhai cũng phản ứng lại, đều tự tìm một đệ tử của Âm Sát tông đánh tới.

Bình Luận (0)
Comment