Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 121 - Chương 121. Mộng Tưởng Của Vương Đằng

Chương 121. Mộng Tưởng Của Vương Đằng Chương 121. Mộng Tưởng Của Vương Đằng

Tuy không hiểu vì sao hai người Phương Húc và Ngô Hoành còn muốn xuất thủ công kích dưới tình huống đệ tử của Âm Sát tông chuẩn bị thỏa hiệp, nhưng mắt thấy hai người đều động thủ, bọn họ cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn.

- Hừ, ta sợ các ngươi hay sao?

Âm Minh thấy thế thì hung quang trong mắt nhất thời đại thịnh, không yếu thế chút nào đánh về hướng Ngô Hoành.

- Rầm rầm rầm. . .

Nhưng thực lực chênh lệch còn ở đó, cho dù Ngô Hoành chỉ dùng tu vi Ngưng Nguyên cảnh tầng sáu thì vẫn như cũ áp chế Âm Minh liên tục bại lui.

Đây còn là bởi vì Ngô Hoành chưa sử dụng toàn lực, nếu không, Âm Minh căn bản không kiên trì được bao lâu.

Một bên khác, đệ tử của Thiên Thánh tông cũng cuốn lấy đệ tử của Âm Sát tông, mà Phương Húc giống như là một Tử Thần, liên tục thu gặt sinh mệnh của đệ tử Âm Sát tông.

. . .

- Phương sư đệ, Ngô sư đệ, các ngươi trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?

Mấy người Phương Vô Nhai nhìn thoáng qua tám thi thể trên mặt đất, lại nhìn hai người Phương Húc và Ngô Hoành một chút.

Nếu hắn nhớ không lầm, trước khi tiến vào bí cảnh, tu vi của hai người này hình còn thấp hơn hắn một cái cảnh giới nhỏ, hiện tại tu vi lại cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ, còn trở nên dữ dội như thế.

- Sư huynh Vô Nhai, ta và sư đệ đã gặp một chút cơ duyên trong bí cảnh, cho nên tu vi mới đột nhiên tăng mạnh như vậy.

Phương Húc mở miệng nói.

- Thì ra là thế, vận khí của hai vị sư đệ quả thật quá tốt.

Phương Vô Nhai hâm mộ nói.

- Sư huynh, chúng ta vẫn là nhanh thu thập tư nguyên trên người những người này đi, còn có hai vị sư huynh này không sao chứ?

Phương Húc nói.

- Đúng đúng đúng, ta đều suýt nữa quên mất, Trần sư đệ, Yến sư đệ, hiện tại các ngươi cảm thấy thế nào?

Phương Vô Nhai vỗ ót một cái hỏi.

Vừa rồi bọn họ đều bị dáng người anh tuấn uy vũ của hai người Phương Húc hấp dẫn ánh mắt, kém chút quên phe mình còn có hai người bị thương.

- Sư huynh Vô Nhai, Phương sư đệ, chúng ta không có gì đáng ngại, chỉ là sau khi trở về cần nghỉ dưỡng một đoạn thời gian.

Trần sư đệ mở miệng nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Mấy người Thiên Thánh tông thu thập túi trữ vật trên người mấy bộ thi thể, lại lục lọi cẩn thận trên người thi thể mấy lần, tìm được một số tư nguyên còn lại.

- Phương sư đệ, Ngô sư đệ, nếu không phải nhờ có các ngươi kịp thời chạy đến thì sợ là chúng ta đã chết rồi, tư nguyên trên người những người này đều là của các ngươi.

Phương Vô Nhai cầm lấy tư nguyên vừa lấy được đưa đến trước mặt hai người Phương Húc.

- Sư huynh Vô Nhai, như vậy sao được, nếu không phải các ngươi ở đây chờ ta và sư đệ thì các ngươi cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm, những tư nguyên này vẫn là chúng ta chia đều đi.

Phương Húc nói.

Mặc dù ăn một mình là đường tắt để phát tài, nhưng cũng phải chia ra.

Tuy hai người bọn họ ở tông môn, rất ít khi gặp mấy người Phương Vô Nhai, nhưng ở quận thành Thanh Lâm chính là cùng nhau đánh thương hữu nghị.

Nếu như mấy người Phương Vô Nhai và hai sư huynh đệ bọn hắn có cừu hận gì, như vậy hai người Phương Húc sẽ không chút khách khí lựa chọn ăn một mình.

Đương nhiên, nếu như thật sự có cừu hận gì thì Phương Húc và Ngô Hoành cũng sẽ không lựa chọn xuất thủ sớm, mà sẽ chờ hai phe đánh không sai biệt lắm, sau đó mới một lần hành động diệt hai phe, ăn tư nguyên của hai phe.

- Như vậy sao được, nếu không phải các ngươi tới kịp thì nói không chừng mấy người chúng ta đã chết hết rồi, lại nói, mấy người này cơ bản đều là sư huynh đệ các ngươi ra tay giết.

- Nếu không phải có sư huynh Vô Nhai và mọi người xuất thủ ngăn cản những người khác thì nói không chừng bọn họ đã chạy mất mấy người.

- . . .

. . .

Sau một phen ngươi đẩy ta nãng nói chuyện với nhau, cuối cùng sư huynh đệ Phương Húc nhận lấy một nữa tư nguyên, một nữa còn lại sẽ phân cho mấy người Phương Vô Nhai.

Phân chia tư nguyên xong, mọi người của Thiên Thánh tông bắt đầu chạy về hướng lối ra.

Khoảng cách kỳ hạn một tháng vẫn còn hai ngày, không, nói đún hơn là tăng thêm ba ngày trận pháp mở ra nữa, tất cả còn có năm ngày.

Thời gian lâu như vậy đối với mọi người của Thiên Thánh tông ngược lại là cực kỳ sung túc, nhưng vì phòng ngừa xảy ra tình huống ngoài ý muốn, theo đề nghị của Phương Húc, một đoàn người nhanh chóng chạy về hướng lối ra của bí cảnh.

. . .

Trên mặt Vương Đằng đều là nụ cười vui vẻ, trong tay của hắn cầm lấy một khối ngọc phù, khối ngọc phù này lớn gấp ba lần ngọc phù bình thường, phía trên đều là trận văn phức tạp.

Đây là lần đầu tiên hắn chính thức chế ra ngọc phù công kích.

Thật ra lấy trình độ trận pháp của Vương Đằng bây giừo, chế tạo ra một ngọc phù trận pháp đơn giản không phải việc khó gì, nhưng muốn chế tạo ra ngọc phù công kích giống như trong tay hắn thì rất khó.

Những ngày này hắn đều ở trong phòng trên linh chu, chế tạo ra viên ngọc phù này, trong lúc đó hắn đã thất bại mấy chục lần, không chỉ tiêu hao đại lượng tài liệu, còn tiêu hao không ít Dưỡng Thần Đan và Hồi Linh Đan, tiêu hao còn lớn hơn so với chế tạo những ngọc phù phổ thông lúc trước.

May ra sau cùng hắn đã chế tạo thành công, nếu không thì Vương Đằng hắn sẽ thật sự muốn khóc một trận.

- Hắc hắc, viên ngọc phù ít nhất cũng tương đương với công kích của Thiên Võ cảnh, đối phó với cường giả Trương gia kia cũng không thành vấn đề.

Trong lòng Vương Đằng rất hài lòng với kiệt tác tâm huyết của hắn lần này.

Ném ra một quả ngọc phù này, chỉ sợ có thể làm cho những người của Trương gia kia trọng thương, thậm chí là giết chết, nếu như vậy, Vương Đằng hắn cũng sẽ không cần bại lộ tu vi cảnh giới chân thực và Thánh khí.

Bình Luận (0)
Comment