Dù sao có thể nhiều ẩn tàng bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, nếu như bộc lộ ra tu vi và Thánh khí trước mặt mọi người, tuy tạm thời có thể làm người ở đây sợ hãi hoảng sợ, nhưng sau đó, tuyệt đối sẽ bị truy sát quy mô lớn.
Vương Đằng lại không thể đảm bảo mình có thể đánh giết tất cả mọi người ở đây, để không tiết lộ ra ngoài một tia tin tức nào.
Nhưng loại ngọc phù uy lực lớn dùng một lần này thì không giống, lực công kích của nó đủ chấn nhiếp một đám người, cũng rất khó gây nên những người khác tham lam.
Nhiều nhất người khác sẽ cho rằng đây là cơ duyên hắn lấy được, hoặc là đấu giá được trên buổi đấu giá, cho dù trên người hắn vẫn còn loại ngọc phù này thì cũng sẽ không quá nhiều.
Đã có thể chấn nhiếp kẻ địch, lại có thể không làm cho cường giả chân chính tham lam, quả thực chính là lựa chọn tốt nhất khi đi ra bên ngoài đánh nhau.
Ngoại trừ có chút linh thạch và tư nguyên, còn phải có tạo nghệ trận pháp cao thâm, không có khuyết cái gì khác.
Vương Đằng nhất thời liên tưởng đến rất nhiều, hắn cảm thấy sau này có thể dành nhiều thời gian một chút trên Trận Đạo Chân Giải.
Dù sao thì trận pháp cao thâm, không chỉ có thể bố trí ra các loại trận pháp nhiều công dụng, mà còn có thể chế tạo ra ngọc phù dùng một lần, Vương Đằng hắn ưa thích trận pháp nhất đạo nhất.
Lấy trận tạo nghệ pháp của hắn bây giờ, có thể tính là một đại sư trận pháp chân chính ở Vương Triều Đại Càn, nhưng như thế vẫn chưa đủ, hắn còn muốn nỗ lực phấn đấu hơn nữa, chờ đến lúc hắn chế tạo loại ngọc phù này có thể đơn giản giống như ăn cơm uống nước hằng ngày là được rồi.
Hắn có Trận Đạo Chân Giải, có thiên phú, có Ngộ Đạo Đan, chỉ là thời gian tu luyện quá ngắn, nếu như hắn đã tu luyện mấy trăm năm thì nói không chừng hiện tại hắn sẽ có thể tiện tay chế tạo ra một ngọc phù có lực công kích của Vương cảnh, Hoàng cảnh, Đế cảnh, thậm chí là cường giả Thánh cảnh.
- Ai, đáng tiếc chính là không có đầy đủ thời gian, nếu có thể có những thần khí như tháp tu luyện, phòng tu luyện thì tốt rồi.
Vương Đằng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ đáy lòng.
Yêu cầu của hắn cũng không lớn, chỉ cần là Thần khí bên ngoài tu luyện một năm, bên trong đã tu luyện 100 năm là được rồi.
Đáng tiếc cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghe về tin tức liên quan tới thời gian nhất đạo, lại càng không cần phải nói đến loại thần khí nghịch thiên này, cũng không biết thế giới này có thời gian nhất đạo hay không.
Có lẽ là hiện tại nơi hắn ở quá nhỏ, quá cằn cỗi?
- Đi ra ngoài thôi, kỳ hạn một tháng sắp tới rồi, trận pháp ở lối ra bí cảnh cũng sắp mở ra, ta cũng nên ra ngoài chuẩn bị một chút.
Vương Đằng thu hồi các loại suy nghĩ lung tung, thu ngọc phù vào không gian, đi ra khỏi phòng.
- Ha ha, sắp đến, đến chỗ đó thì sẽ chân chính an toàn, dọc theo con đường này, may mà có Phương sư đệ và Ngô sư đệ, nếu không thì chúng ta sẽ không thể trở về nhẹ nhàng như vậy.
Phương Vô Nhai cười ha ha nói.
Dọc theo con đường này, một đoàn người Thiên Thánh tông cũng gặp rất nhiều đội ngũ của những tông môn thế lực khác, càng đến gần lối đi ra thì xác suất gặp nhau lại càng lớn.
May mà đội ngũ của bọn hắn có Phương Húc và Ngô Hoành gia nhập, nếu không thì bằng vào thực lực của đám người Phương Vô Nhai trước kia, muốn trở lại lối ra bí cảnh an toàn cũng không phải dễ dàng như vậy.
- Đúng vậy, may mắn mà có Phương sư đệ và Ngô sư đệ gia nhập, nếu không thì chúng ta thật sự phải gặp nguy hiểm rồi.
Những người khác cũng nói theo phụ họa, ngay cả Tô Liệt cũng không còn âm dương quái khí gì nữa.
Nói thật, giữa bọn hắn cũng không có mâu thuẫn gì lớn, tuy lúc trước Tô Liệt bởi vì đệ đệ bị đánh mà muốn giáo huấn bọn họ, sau cùng ngược lại bị giáo huấn.
Nhưng sau cùng cũng không có làm ra chuyện gì khác, giống như tìm sư tôn báo thù, tìm sư huynh giúp hắn trấn tràng tử. . .
Hiện tại, Tô Liệt cũng hiểu rõ, đời này hắn muốn đánh bại hai người này, căn bản là một kiện rất khó, nên hắn cũng nghĩ thoáng.
- Đi thôi, chúng ta nhanh lên một chút đi.
Cũng không lâu lắm, một đoàn người đã nhìn thấy lối ra bí cảnh.
Lúc này, ở gần lối ra bí cảnh đã có không ít đội ngũ của các tông môn chờ sẵn ở đó.
- Vô Nhai sư đệ, Tô sư đệ, Từ sư muội, chúng ta ở đây.
Đúng lúc này, một âm thanh từ một phương hướng ở gần lối ra bí cảnh truyền đến.
Mấy người Phương Húc nhìn qua thì thấy một sư huynh của Thiên Thánh tông đang vẫy tay với bọn họ.
- Là Lữ sư huynh, chúng ta đi qua đó thôi.
Phương Vô Nhai nói.
- Ừm.
. . .
Vương Đằng đi xuống linh chu, dạo xung quanh một vòng, sau đó đi về hướng lối vào bí cảnh.
Thật ra hiện tại ở lối ra bí cảnh đã có trưởng lão của một ít thế lực chờ sẵn, Ngụy Võ của Thiên Thánh tông cũng ở đó chờ, Vương Đằng đi qua cũng không lộ vẻ bất ngờ.
Ngoại trừ không thể tới quá gần cửa vào thì không có vấn đề gì.
- Vương trưởng lão, tại sao ngươi cũng tới đây?
Ngụy Võ hỏi.
- Không phải đại hội Bách Tông sắp kết thúc rồi à, ta chỉ có chút lo lắng cho an toàn của đệ tử ta.
Vương Đằng có chút sầu lo nói.
- Vương trưởng lão, tuy đại hội Bách Tông có chút nguy hiểm, nhưng lấy tu vi của đệ tử hai người đệ tử của ngươi, chỉ cần đi theo đội ngũ thì sẽ không có quá nguy hiểm.
Ngụy Võ an ủi.
- Vậy là tốt rồi, như thế ta cũng yên lòng.
Vương Đằng thở dài một hơi, nhưng hắn lại không hề có ý rời đi.
Ngụy Võ cũng không để ý, chỉ tưởng là Vương Đằng chỉ lo lắng cho đệ tử của hắn có thể gặp phải nguy hiểm trong bí cảnh hay không, muốn đầu tiên nhìn thấy bọn họ.