Còn về chuyện sau khi ra khỏi bí cảnh sẽ bị công kích, đó hẳn là chuyện không thể nào, loại chuyện này ngoại trừ xảy ra từ hơn một trăm năm trước thì đến giờ căn bản chưa thấy qua.
Tuy hắn cũng nghe nói con trai của trang chủ Phong Vân sơn trang chết trong bí cảnh, còn mời cường giả thế lực sau lưng bọn hắn đều tới, nhưng chuyện này có liên quan gì với đệ tử của Thiên Thánh tông bọn họ, đệ tử của Thiên Thánh tông bọn họ hẳn là không có thực lực giết chết con trai của hắn.
Chân chính có nguy hiểm, cũng hẳn là mấy đệ tử thế lực tông môn nắm giữ Chân Nguyên cảnh.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Ngụy Võ nhìn lướt qua xung quanh.
- Ừm, xung quanh mình đều là một số tông môn thế lực tam lưu phổ thông, không có nguy hiểm.
Trưởng lão của những tông môn thế lực tam lưu đỉnh phong kia ở cách cửa vào rất gần, tương đối gần sáu đại tông môn Thiên Kiếm tông.
Mấy người trang chủ Phong Vân sơn trang, Trương Mẫn cũng ở vị trí này.
- Đại ca, thời gian còn một ngày nữa là trận pháp sẽ mở ra.
Trương Như truyền âm nói.
- Ừm, ta sẽ chú ý những đệ tử ẩn giấu tu vi kia, Dương Thiên, ngươi tra xét rõ ràng khí tức của món bảo giáp kia, một khi có phát hiện thì lập tức nói cho ta biết.
Trương Mẫn truyền âm nói.
- Vâng, đại ca!
Ở gần trận pháp cửa vào bí cảnh.
Sáu vị trưởng lão của Thiên Kiếm tông và Đao Tông cũng đang bí mật truyền âm với nhau.
- Lâm Bất Quy, ta cảm thấy vị kia của Trương gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như con trai của Dương Thiên là đệ tử của Đao Tông các ngươi giết, bị bọn họ tra ra được, ngươi cảm thấy vị kia của Trương gia sẽ làm sao?
Liên Hà tiên tử truyền âm nói.
- Hừ, hắn dám sao!
- . . .
- Tốt, ta cảm thấy chúng ta nên tạm thời liên hợp lại, đề phòng hắn xuất thủ đánh lén, dù sao thì tu vi của hắn cũng đã đến Địa Võ cảnh hậu kỳ.
- Tốt, vậy thì tạm thời liên hợp lại.
Trong lúc nhất thời, sáu tông môn thế lực tạm thời đã đạt thành hợp tác trên miệng.
Đương nhiên, loại hiệp nghị trên miệng này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, đơn giản chỉ là tạm thời không biết là đệ tử của tông môn nào giết chết con trai của Dương Thiên.
Nếu như thật xác định hung thủ thì năm tông môn khác tuyệt đối sẽ đứng ngoài xem kịch, nhìn Trương gia và thế lực đó đánh nhau sống chết.
. . .
Theo kỳ hạn chót đến, nhân số đội ngũ ở lối ra bí cảnh cũng càng ngày càng nhiều.
Có đội ngũ tông môn có tới hơn bốn mươi người, có đội ngũ có hơn ba mươi người, thậm chí còn có đội ngũ tông môn thế lực chỉ có mười mấy người.
Có người vẻ mặt hưng phấn, có người vẻ mặt phẫn nộ, có người vẻ mặt bi thương, cũng có người vẻ mặt bình tĩnh. . .
Trăm người thái độ khác nhau, tuy tâm tình khác nhau nhưng ở nơi này lại không có người nào ra tay công kích, đều đang chờ đợi trận pháp mở ra.
- Trận pháp mở ra!
- Đến rồi!
Nguyên một đám đệ tử từ lối vào đi ra, đi đến sau lưng trưởng lão thế lực của mỗi người.
- Đệ tử Lôi Viêm tông tới!
- Đệ tử của thư viện Chí Thánh tới!
- . . .
Giờ khắc này, tâm thần Vương Đằng căng thẳng lên, hắn vừa quan sát phương hướng Phong Vân sơn trang, vừa quan sát phương hướng trận pháp cửa vào.
Trong tay của hắn nắm một khối ngọc phù, làm xong chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Dương Thiên cũng vận dụng một môn bí thuật để cảm ứng khí tức của bảo giáp.
Trương Mẫn mắt như chim ưng, nhìn đệ tử các tông từ lối vào đi ra.
Ánh mắt của Trương Như lạnh như băng nhìn trận pháp lối vào.
- Không có, không có, vẫn không cảm nhận được.
- Không vội, hung thủ giết chết Tiểu Vĩ khẳng định còn chưa đi ra, còn ba ngày nữa.
- Phương sư đệ, chúng ta cũng ra ngoài đi.
Phương Vô Nhai mở miệng nói.
- Được rồi, Vô Nhai sư huynh.
Một đoàn người Thiên Thánh tông đi về hướng lối ra.
Hai người Phương Húc và Ngô Hoành mới vừa đi ra đã cảm giác có một ánh mắt kinh khủng hơi liếc về hướng bọn hắn, có điều rất nhanh đã biến mất.
- Đến rồi!
Vương Đằng vận sức chờ phát động, làm xong chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, hắn đã thấy hai người đệ tử của hắn.
Bí thuật của Dương Thiên cũng đảo qua đám người Thiên Thánh tông, nhưng vẫn không có phát hiện gì.
- Đệ tử của Thiên Thánh tông tới!
- Sư tôn và Ngụy trưởng lão ở nơi đó, chúng ta mau qua đó đi.
Theo Phương Húc và Ngô Hoành đi tới bên cạnh hắn, Vương Đằng mới thở ra một hơi thật dài.
- Sư tôn!
- Ừm, không sao là tốt.
Vương Đằng nhẹ gật đầu.
- Có chuyện gì chờ trở về rồi hãy nói, hai người các ngươi tạm thời không nên đứng xa ta.
Một âm thanh truyền vào trong đầu hai người.
- Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Chỉ là một chuyện nhỏ, đợi sau khi trở về lại nói, hai người các ngươi tạm thời đừng đứng cách ta quá xa là được.
- Được rồi, sư tôn.
Theo thời gian trôi qua, đệ tử của các môn các phái đi ra càng ngày càng nhiều, đệ tử của Phong Vân sơn trang cũng đi ra một bộ phận.
- Dương Lực, các ngươi có thấy Dương Vĩ con ta ở bên trong hay không? Hắn có truyền tin tức gì cho các ngươi hay không?
Trương Như đối hỏi một đội đệ tử của Phong Vân sơn trang.
- Trương trưởng lão, đệ tử vẫn chưa gặp được nhóm người thiếu trang chủ trong bí cảnh, cũng không nhận được bất cứ tin tức gì từ thiếu trang chủ.
Dương Lực cung kính trả lời.
Hắn cũng đã nhìn ra, có lẽ Phong Vân sơn trang bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ không đến mức trang chủ và trang chủ phu nhân cùng tới đây.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Trương Như càng thêm âm trầm, sát ý trong mắt nàng càng đậm.
Một ngày trôi qua, đại bộ phận đệ tử trong bí cảnh đều đã ra ngoài.
Vương Đằng mang theo hai người đệ tử trở về trên linh chu, trên thực tế phần lớn đệ tử đều đã về linh chu của tông phái người đó.