Người của Phong Vân sơn trang ngược cũng có lòng ngăn cản, nhưng những tông môn thế lực khác cũng không phải người ngu, không thể nào để cho ngươi của Phong Vân sơn trang không chút kiêng kỵ dò xét đệ tử của môn phái bọn họ, có thể để bọn hắn dò xét ở trận pháp lối ra đã coi như là nhượng bộ.
Vương Đằng mang theo hai đồ đệ về tới phòng của hắn, sau đó liên tiếp bố trí mấy trận pháp, mới mở miệng hỏi:
- Các ngươi có gặp đệ tử của Phong Vân sơn trang trong bí cảnh không?
- Sư tôn, sao ngươi lại biết được biết được?
Phương Húc có chút ngạc nhiên hỏi.
- Thiếu trang chủ của Phong Vân sơn trang chết rồi, lão cha và lão mụ của hắn nhận được tin tức này thì lập tức đi tới Lôi Vân sơn mạch.
Vương Đằng nói.
Nghe nói như thế, vẻ mặt của hai người Phương Húc và Ngô Hoành cũng biến đổi.
- Sư tôn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Phương Húc lo lắng hỏi.
Xem xét vẻ mặt này của hai người, Vương Đằng đã biết thiếu trang chủ của Phong Vân sơn trang, khẳng định đã bị hai tên đồ đệ của hắn giết chết.
- Thế nào, bây giờ biết sợ rồi à?
Trên mặt Vương Đằng lộ ra vẻ tươi cười:
- Không cần lo lắng, chỉ là một việc nhỏ thôi, chỉ cần mấy ngày nay các ngươi không tùy ý ra ngoài, không đi cách ta quá xa thì sẽ không sao.
Hai tên đồ đệ của hắn đều đã đi ra an toàn, không bị người của Phong Vân sơn trang phát hiện cái gì, như vậy chí ít hiện tại là an toàn.
Nếu từ đầu đã không thể tra ra hai tên đồ đệ của hắn là hung thủ thì muốn sau này phát hiện lại càng là một chuyện khó khăn, cho dù thật phát hiện thì Vương Đằng hắn cũng có thể ung dung mang theo hai đồ đệ rời khỏi.
Nhưng chuyện này hắn vẫn phải tìm hiểu thật tốt.
- Nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì cho ta nghe?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt sư tôn, Phương Húc và Ngô Hoành cũng thở dài một hơi.
Xem ra việc này trong mắt sư tôn chỉ là một chuyện nhỏ, thực lực của sư tôn quả nhiên là thâm bất khả trắc!
- Sư tôn, sau khi tiến vào bí cảnh, ta và sư đệ đãthay đổi hình dạng và khí tức, sau đó ta và sư đệ phát hiện Tinh Nguyên Hoa ở trên một chỗ vách đá dựng đứng, sư đệ đi lên ngắt lấy và đánh nhau với một con cự mãng... Sau đó... Sau đó...
- Vốn dĩ chúng ta không có ý định dây dưa với những người kia của Phong Vân sơn trang, ai biết bọn họ lại muốn giết ta và sư đệ... Sau cùng ta và sư đệ đều giết hết những người kia.
Phương Húc nói rõ đầu đuôi chuyện đã xảy ra một lần.
- Có xử lý thi thể sạch sẽ hay không, xung quanh không lưu lại dấu vết gì chứ?
- Sư tôn yên tâm, thi thể của những đệ tử Phong Vân sơn trang kia đều bị chúng ta dùng dược thủy sư tôn ngươi cho xử lý, xung quanh cũng không lưu lại dấu vết, chúng ta cũng kiểm tra vật phẩm trên người bọn hắn một phen, đồng thời đặt những vật đó vào trong hộp ngọc sư tôn ngươi cho.
Phương Húc nói.
- Ừm, xử lý không tệ.
Vương Đằng hài lòng nhẹ gật đầu, dặn dò:
- Mấy cái ngày này các ngươi cử ở trong phòng của vi sư tu luyện, đừng đi ra ngoài, đồ vật lấy được từ trên người những đệ tử của Phong Vân sơn trang kia thì tạm thời cũng không cần lấy ra, chờ chúng ta về tới trên núi Vô Danh lại nói.
- Vâng, sư tôn.
Ngày kế tiếp, Vương Đằng không ra ngoài, mà chính ở trong phòng tu luyện với hai đồ đệ.
Lúc này, từ trong bí cảnh lại đi ra một bộ phận đệ tử các tông, đệ tử đi ra lần này rõ ràng ít hơn hôm qua không ít.
- Dương Thiên, vẫn không cảm nhận được sao? Trên người của năm đệ tử Chân Nguyên cảnh kia có hay không?
Trương Mẫn truyền âm nói.
- Không cảm nhận được.
Vẻ mặt Dương Thiên rất là âm trầm, hai ngày này, từ trong bí cảnh đã có năm đệ tử vị tu vi Chân Nguyên cảnh chạy ra, nhưng hắn lại không cảm nhận được một chút khí tức nào.
Chẳng lẽ hung thủ giết chết con trai của hắn còn chưa đi ra sao? Hay là hung thủ đã ra ngoài, chỉ là vẫn luôn đặt bảo giáp ở trong túi trữ vật, không mặc lên người?
Thật ra Dương Thiên cũng hiểu rõ, muốn dựa vào loại phương thức này để tìm kiếm hung thủ giết chết con trai Dương Vĩ của hắn là một việc rất khó.
Còn về chuyện kiểm tra túi trữ vật trên người đệ tử của các môn các phái cũng gần như là một chuyện không thể nào, trưởng lão dẫn đội của những tông phái đó cũng sẽ không đồng ý, quan trọng nhất chính là trưởng lão của sáu thế lực tông phái nhị lưu kia tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý này.
- Nhìn xem tình huống ngày mai, còn có một số người ở trong bí cảnh, có lẽ hung thủ giết chết Tiểu Vĩ vẫn còn ở trong đó.
Trương Mẫn nói.
Hắn cũng hiểu rõ, đây chỉ là lời hắn tự an ủi mình mà thôi.
Muốn chân chính tìm được hung thủ giết chết hắn cháu ngoại, chỉ sợ không phải một chuyện dễ dàng.
Hắn còn không báo thù cho cháu ngoại đã giết đi đệ tử Chân Nguyên cảnh của mấy môn phái lớn khác thì không phù hợp với lợi ích của Trương gia, Trương gia bọn họ cũng không có thực lực đó, vì một đứa cháu ngoại mà đắc tội với mấy tông môn kia.
- Đúng vậy, đại ca!
- Ừm, nếu như ngày mai còn không tìm được hung thủ giết chết Tiểu Vĩ, vậy chúng ta sẽ tiến vào bí cảnh tìm thi thể của Tiểu Vĩ trở về trước, nói không chừng có thể phát hiện một số dấu vết ở bên trong.
- Được rồi, đại ca!
Trương Như cúi đầu đáp, không ai phát hiện trong mắt của nàng lóe lên một tia lãnh quang.
Theo ngày thứ ba đến, bầu không khí của Lôi Vân sơn mạch cũng lộ ra nghiêm trọng hơn không ít.
Đất trống xung quanh đã không còn những đệ tử khác, đệ tử các tông đều an tĩnh đợi trên linh chu, có lẽ là hai ngày này đã nghe được trưởng lão của tông môn cảnh cáo.
Chỉ có một ít trưởng lão của tông môn còn đợi ở gần cửa vào trận pháp, chờ một nhóm đệ tử sau cùng trở về.
Nhưng vị trí của những trưởng lão này đều cách xa mấy người trang chủ Phong Vân sơn trang, không ai biết trong một ngày sau cùng này có thể xảy ra chuyện gì hay không?