Lúc này, trong bí cảnh đã không có còn lại bao nhiêu đệ tử.
Thân hình Triệu Thiên xuất hiện ở lối ra bí cảnh, hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó mới đi về hướng lối ra.
Mới vừa đi ra khỏi bí cảnh, hắn cũng cảm giác được một ánh mắt đang nhìn về hướng hắn, thân thể của hắn đột nhiên dâng lên cảm giác lạnh cả người.
- Ngưng Nguyên cảnh tầng ba.
Trương Mẫn thu hồi ánh mắt, không còn quan tâm đến đệ tử vừa xuất hiện này.
Cùng lúc đó, Vương Đằng đang ở trong phòng tu luyện, trong đầu của hắn truyền đến một âm thanh dễ nghe êm tai.
- Đinh! Kiểm tra thấy gần đây có một đệ tử cấp SS!
Vương Đằng mở bừng mắt ra, đứng người lên, đi về hướng ngoài cửa phòng.
- Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì sao?
Phương Húc và Ngô Hoành ở bên cạnh bị động tác của sư tôn đánh thức.
- Không có việc gì, ta chỉ muốn đi ra ngoài xem một chút, các ngươi tiếp tục đợi trong phòng đi.
Vương Đằng nói.
- Vâng, sư tôn.
Lúc này, trong lòng Vương Đằng cũng rất nghi hoặc, theo lý mà nói thì đoạn thời gian này sẽ không xuất hiện loại đệ tử có tư chất này mới đúng!
Nếu như là đệ tử của các tông môn thì đã bị hắn phát hiện từ một tháng trước rồi, cũng không còn chờ tới bây giờ mới xuất hiện.
Chẳng lẽ lại là Yêu thú nhất tộc tư chất xuất chúng giống như Hổ Nữu ngộ nhập Lôi Vân sơn mạch? Hay là người vừa mới từ bên ngoài đến? Hoặc là đệ tử tiến vào trong bí cảnh mười năm trước, hôm nay đột nhiên xuất hiện?
Rất nhanh, Vương Đằng đã đi ra ngoài, hắn nhìn qua vị trí hệ thống trong đầu cho ra, đã nhìn thấy một thiếu niên với khuôn mặt kiên nghị, mặc áo đen tư trong lối vào trận pháp đi ra, trên trán của hắn có dòng chữ "SS" lập lòe kim quang thật sự là quá chói mắt.
- Đây là đệ tử của tông phái nào? Nhìn người này giống như cũng là đệ tử tham gia đại hội Bách Tông lần này mà?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vương Đằng cảm thấy rất khó hiểu.
Phải biết trên người Vương Đằng cũng không phải là không có đồ vật tăng lên tư chất, giống như Đề Thăng Tư Chất Đan mà hắn đạt được hệ thống khen thưởng, trên người hắn vẫn còn không ít.
Lúc trước, hắn còn định thử cho mấy đồ đệ dùng đan dược này, kết quả được trả lời lại là:
- Mời kí chủ không nên làm những chuyện vô ích!
Nhưng một màn trước mắt này lại là chuyện gì?
Chẳng lẽ đệ tử vừa mới đi ra là người nào đó giả mạo hay sao?
Nhưng Động Sát Chi Nhãn của hắn cũng không nhìn ra.
Tiểu tử kia lấy được đại kỳ ngộ ở bên trong bí cảnh , nghịch thiên cải mệnh?
Vương Đằng nhìn thiếu niên đó đi về hướng một trưởng lão, trong lòng đã nghĩ đến nên dùng biện pháp gì để thiếu niên kia bái hắn làm thầy.
Khuyến khích hắn phản bội sư môn, sau đó mình thu lưu hắn; hay là trực tiếp bắt hắn về để hắn bái sư. . .
. . .
- Lệ trưởng lão, đệ tử đã trở về.
Triệu Thiên đi đến trước mặt một vị lão giả, cung kính nói.
- Ha ha, trở về là tốt, không tệ, không tệ, tu vi cũng đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tầng ba.
Lệ Vũ vẻ mặt tươi cười nhìn Triệu Thiên đứng trước mặt, trong mắt lóe lên một không dễ dàng phát giác tinh quang.
Trong lòng Triệu Thiên đột nhiên dâng lên một tia cảnh giác, hắn cảm giác nụ cười của Lệ trưởng lão hôm nay có chút giả.
Trực giác của hắn rất chính xác, nó đã cứu tánh mạng của hắn nhiều lần, trước đó hắn ở tông môn làm những nhiệm vụ nguy hiểm kia, có đến vài lần đều dựa vào trực giác mới sống tiếp được.
Vừa rồi, khi Lệ trưởng lão nhìn về phía hắn, trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên một tia cảm giác nguy hiểm.
Thật ra hắn cũng đã đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, có thể là nhìn thấy tu vi hắn đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tầng ba, suy đoán hắn thu được kỳ ngộ gì đó ở trong bí cảnh nên muốn kiếm một chén canh, thậm chí là cướp đi cơ duyên của hắn.
Dù sao thì tu vi của hắn cũng đã tiến bộ thật sự quá nhanh, muốn không làm cho Lệ trưởng lão chú ý cũng khó, chỉ sợ chờ sau khi trở về tông môn cũng sẽ khiến một số người có lòng chú ý.
Sau lưng của hắn không có gia tộc, cũng không có sư tôn, muốn chấn nhiếp những người có quyết tâm kia chỉ sợ rất khó.
Huống chi lần này hắn ở trong bí cảnh, ngoại trừ trái cây thần bí kia ra thì gần như không có thu hoạch gì.
Lệ trưởng lão và một số người có quyết tâm trong tông môn chắc chắn sẽ không tin tưởng hắn.
Triệu Thiên thở dài một hơi từ đáy lòng:
- Đều trách mình không chuẩn bị sẵn sàng!
Hắn không có tu luyện qua công pháp chuyên dùng để ẩn giấu tu vi cảnh giới, cho nên rất dễ dàng bị Lệ trưởng lão trước mắt nhìn ra tu vi cảnh giới.
- Lệ trưởng lão, đệ tử về linh chu trước.
Triệu Thiên nói.
- Ừm.
Lệ Vũ vẫn như cũ cười tươi như hoa, không ra chút tâm tư khác thường nào.
Bên này Vương Đằng vẫn chưa nghĩ ra được ý kiến hay nào, hắn cảm thấy những ý nghĩ hắn vừa nghĩ ra kia đều không thích hợp.
Tiểu tử kia có sư môn, xung quanh lại nhiều người, không giống ba đồ đệ của Vương Đằng, không có nhiều chuyện như vậy.
Vương Đằng suy tư trong chốc lát, quyết định vẫn là trực tiếp dứt khoát tiến đến.
Sau đó, Vương Đằng trực tiếp truyền âm đối với Triệu Thiên:
- Tiểu tử, lão phu thấy căn cốt của ngươi bất phàm, tư chất kỳ giai, ngươi có nguyện bái lão phu làm thầy không?
Triệu Thiên đột nhiên dừng lại, tiếp đó hắn tiếp tục đi về phía trước nhưng mà tốc độ đã chậm hơn không ít.
- Không biết tiền bối là ai? Nhìn trúng vãn bối ở điểm nào?
- Lão phu đương nhiên là nhìn ra thiên phú tu luyện của ngươi, còn về phần lão phu là ai,...Chờ sau khi ngươi bái ta làm thầy thì sẽ biết.
Trong lòng Triệu Thiên khẽ động, có thể trực tiếp nhìn ra thiên phú tu luyện của hắn hiện tại, chỉ sợ người này. . .
- Nhưng vãn bối đã bái nhập Tử Yên tông, mà vãn bối cũng không biết tiền bối có ác ý gì đối với ta hay không?