Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 126 - Chương 126. Tiền Bối Mạnh Như Vậy Sao?

Chương 126. Tiền Bối Mạnh Như Vậy Sao? Chương 126. Tiền Bối Mạnh Như Vậy Sao?

- Hắc hắc, bằng vào tu vi này của ngươi, nếu như ta có ác ý đối với ngươi thì ngươi phải làm thế nào đây? Còn về chuyện ngươi đã bái nhập tông môn thì càng không thanh vấn đề, ta không quan tâm ngươi là cái đệ tử của tông môn nào, cùng lắm thì dính vào tội mưu phản Tử Yên tông thôi.

Triệu Thiên đứng tại chỗ trầm ngâm một hồi, mới truyền âm nói:

- Tiền bối, vãn bối còn cần về Tử Yên tông một chuyến, nhưng mà chuyến này chỉ sợ vãn bối sẽ gặp nguy hiểm.

- Nguy hiểm gì, nói nghe một chút.

- Chuyến này vãn bối thu được một chút kỳ ngộ trong bí cảnh, nhưng Lệ trưởng lão tông môn có thể.

Triệu Thiên nói sơ qua chuyện này một lần.

- Việc nhỏ mà thôi, lát nữa ngươi đến nơi này đi, ta cho ngươi một chút đồ vật phòng thân, hai tháng sau, ngươi đến vị trí này ở quận thành Thanh Lâm chờ ta.

- Được rồi, tiền bối.

Kết thúc lần nói chuyện với nhau, Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng hắn lại nhận được thêm một vị đồ đệ, mặc dù bây giờ còn chưa chính thức bái sư, nhưng Vương Đằng cũng không vội.

Vương Đằng nhìn thoáng qua phương hướng Phong Vân sơn trang, khóe miệng nở một nụ cười.

Hiện tại, chuyện chủ yếu nhất chính là rời khỏi Lôi Vân sơn mạch, trở lại Thiên Thánh tông an toàn, những chuyện khác đều có thể đợi sau rồi tính.

Trong khoảng thời gian này, Vương Đằng không muốn gây nên chú ý của những người khác, nếu hắn cưỡng ép mang Triệu Thiên đi thì chắc chắn sẽ gây nên trưởng lão của Tử Yên tông chú ý, đến lúc đó người của những tông môn khác tất nhiên cũng sẽ chú ý đến hắn.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ xuất hiện một số phiền phức vô vị, loại phiền toái này có thể tránh khỏi vẫn là tận lực tránh khỏi thì tốt hơn.

Mà Triệu Thiên đề nghị cũng rất hợp với tâm ý của Vương Đằng, còn về an toàn của Triệu Thiên, Vương Đằng tin tưởng đồ vật mình lưu cho hắn đủ để đảm bảo an toàn cho hắn.

Còn về hai tháng sau, Triệu Thiên sẽ đi quận thành Thanh Lâm chờ hắn hay không, Vương Đằng biểu thị, đồ vật của hắn không phải dễ cầm như vậy.

Lúc này, trong lòng Triệu Thiên cũng có chút không biết làm sao.

Hắn không biết vị tiền bối kia đến tột cùng là ai? Có ác ý với hắn hay không? Trở lại tông môn có thể gặp nguy hiểm hay không?

Nhưng hắn nhất định phải làm ra lựa chọn, bởi vì sau lưng hắn không có sư tôn trưởng bối, gia tộc ủng hộ, tất cả chỉ có thể dựa vào chính hắn.

Thế giới này cho tới bây giờ đều chưa từng có công bình chân chính!

Có lẽ sau một khắc, vận mệnh sẽ chiếu cố hắn!

Khuôn mặt của vợ chồng Dương Thiên âm trầm tới cực điểm.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng, trên cơ bản đệ tử các tông trong bí cảnh đều đã ra ngoài, nhưng đến bây giờ, bọn họ cũng không tìm được hung thủ sát hại Dương Vĩ.

- Dương Thiên, mấy đệ tử của tông môn kia cũng không phải sao?

Trương Như dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về hướng sáu đại môn phái.

- Ta không cảm nhận được khí tức trên người bọn hắn.

Dương Thiên lắc đầu, khuôn mặt âm trầm có thể chảy ra nước.

- Ta thấy chính là bọn họ giết chết con ta, ta muốn báo thù cho Tiểu Vĩ!

Giọng nói của Trương Như đột nhiên trở nên bén nhọn.

- Tiểu muội, ngươi bình tĩnh một chút, ở đây nhiều người như vậy, trong bóng tối còn có cường giả, ngươi muốn giết ai, muốn trực tiếp khai chiến với mấy đại tông môn kia sao?

Trương Mẫn quát lớn.

Hắn cũng không muốn để Trương Như nổi điên kết thù kết oán với mấy đại tông môn, còn là dưới tình huống không biết hung thủ ai.

- Đúng vậy, Tiểu Như, đại ca nói không sai, hiện tại chúng ta còn không biết hung thủ giết chết Tiểu Vĩ là ai, nếu như trực tiếp xuất thủ đối với đệ tử của mấy thế lực tông môn kia thì tuyệt đối sẽ làm cho cường giả ẩn tàng trong bóng tối xuất thủ, hậu quả khó mà lường được.

Dương Thiên cũng theo khuyên.

Hắn không dám xuất thủ đánh giết đệ tử của mấy đại tông môn kia ở đây, nhất là nơi này còn cường giả ẩn giấu tồn tại.

Phong Vân sơn trang bọn họ vốn là ở yếu thế, không so được với sáu đại tông môn kia, nếu như dưới tình huống không có chứng cớ, mà bọn hắn lại vô cớ xuất thủ đối với để tử của mấy tông môn kia thì tuyệt đối sẽ dẫn đến diệt trang.

Mà cho dù có chứng cứ thì cũng không phải hắn muốn ra tay là có thể ra tay, tất cả còn phải chờ đại ca Trương Mẫn đưa ra quyết định mới được.

Dù sao, thực lực không ngang nhau thì không có tư cách đàm phán!

- Dương Thiên, có phải ngươi sợ phiền phức, không muốn báo thù cho Tiểu Vĩ hay không? Hắn chính là đứa con độc nhất của ngươi đó? Bây giờ hung thủ giết chết Tiểu Vĩ đang ở trong những người kia, có phải ngươi sợ hay không?

Âm thanh bén nhọn của Trương Như vang lên.

Cũng may mắn mấy người xung quanh đã bố trí trận pháp cách âm, nếu không thì những lời nói này tuyệt đối có thể gây nên các đại tông môn cảnh giác.

- Tiểu Như, ngươi tỉnh táo một chút được không, ta nói là không báo thù cho Tiểu Vĩ bao giờ, Tiểu Vĩ là đứa con trai duy nhất của ta, sao ta lại có thể không báo thù cho hắn, Dương Thiên ta là hạng người như vậy sao?

Dương Thiên chân tình bộc lộ nói.

- Nhưng nếu như ngươi xuất thủ đối với đệ tử của những tông môn kia ở đây, ngươi có thể vượt qua những trưởng lão kia, đánh giết những đệ tử kia sao?

- Ngươi không thể, thậm chí còn có thể bị trưởng lão của những tông môn kia đánh giết.

- Đại ca có thể xuất thủ, tuyệt đối có thể giết chết những người kia báo thù cho Tiểu Vĩ.

Trương Như nói.

- Tiểu Như, nếu như đại ca xuất thủ thì cường giả núp trong bóng tối kia tuyệt đối sẽ xuất thủ ngăn cản, lại nói, nếu như đại ca thật sự xuất thủ thì sẽ làm cho Trương gia kết thù với sáu đại tông môn.

Dương Thiên tiếp tục khuyên.

Trương Mẫn ở bên cạnh nghe thấy như thế, trong lòng âm thầm nhẹ gật đầu:

- Trước kia không nhìn ra tiểu tử này có ưu điểm gì, không ngờ tiểu tử này lại vẫn rất không tệ.

Bình Luận (0)
Comment