Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 151 - Chương 151. Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt(Phần 1)

Chương 151. Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt(Phần 1) Chương 151. Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt(Phần 1)

Trước kia hắn luôn khịt mũi coi thường đối những những chuyện mua kiếm gãy ven đường là Thần khí, mua đại một quả trứng là trứng Thần Thú. . .

Nhưng lần này hắn cảm thấy hắn cũng có thể đi thử xem.

Dù sao thì khí vận của hắn giống như cũng tạm được, hơn nữa còn nắm giữ một đôi Động Sát Chi Nhãn, loại chuyện nhặt nhạnh chỗ tốt này hắn khẳng định phải lớn hơn những người khác rất nhiều.

Vương Đằng đánh giá hai bên một hồi lâu mới đi đến trước một gian hàng có bày đầy các loại đồ vật bị hư hỏng

Đồ vật được bán ở đây vô cùng kỳ quặc, có mảnh vỡ thiết kiếm, Bát Quái Kính đầy vết nứt, dụng cụ phía trên khắc đầy hoa văn kỳ dị, hạt châu ảm đạm vô quang, tàn đồ. . .

Một số người chọn chọn lựa lựa ở trước gian hàng, cò kè mặc cả.

- Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nhìn thanh thiết kiếm này là mảnh vỡ, phía trên không hiện chút linh khí nào, nhưng ngươi biết lai lịch của thanh thiết kiếm này không, đây chính là bội kiếm tùy thân của Thiết Kiếm Chân Nhân đại danh đỉnh đỉnh lúc trước, phía trên chính là ẩn chứa một tia Kiếm Ý của Thiết Kiếm Chân Nhân, nếu như tiểu huynh đệ ngươi có thể lĩnh ngộ ra được thì ngày sau hẳn là Tiềm Long Tại Uyên, rồng phượng trong loài người.

Chủ quán mắt bốc lửa nói.

- Ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu linh thạch?

Thiếu niên trước gian hàng hỏi.

- Như vậy đi, ta thấy tiểu huynh đệ ngươi cũng là người hữu duyên, vốn ta chuẩn bị bán 5000 linh thạch hạ phẩm, nhưng ta thấy tiểu huynh đệ có duyên với thanh thiết kiếm này như vậy, ta chỉ lấy ngươi 3000 linh thạch hạ phẩm.

- Quá mắc, ta mua không nổi.

Thiếu niên lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

- Tiểu huynh đệ, đây chính là bội kiếm thiếp thân của Thiết Kiếm Chân Nhân đại danh đỉnh đỉnh, phía trên ẩn chứa một tia kiếm ý của lão nhân gia người, bỏ qua chính là mất đi một cơ duyên to lớn đó, như vậy đi, ta thấy tiểu huynh đệ ngươi cũng là người thật thà ta tiện nghi hơn 1000 linh thạch hạ phẩm, chỉ cần 2000 linh thạch hạ phẩm, thanh thiết kiếm này sẽ là của ngươi.

Chủ quán một mặt đau lòng nói.

- Ta vẫn mua không nổi.

Thiếu năm vẫn lắc đầu nói.

- 1000 linh thạch hạ phẩm, tiểu huynh đệ, chỉ cần 1000 linh thạch hạ phẩm, thanh thiết kiếm này sẽ là của ngươi, ta cũng chính là nhìn kỹ tiểu huynh đệ ngươi, cho nên mới cho ra cái giá tiền thấp như thế, những người khác nghĩ cùng đừng nghĩ.

Chủ quán một mặt thành khẩn nói.

- Từ bỏ, ta vẫn là mua không nổi.

Thiếu niên lắc đầu, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.

- 500 linh thạch hạ phẩm, chỉ cần 500 linh thạch hạ phẩm.

Chủ quán vội vàng hô.

Đáng tiếc thiếu niên lại không quay đầu nhìn một chút.

- Ta nhổ vào, quỷ nghèo.

Chủ quán nhỏ giọng gắt một cái.

- . . .

Vương Đằng cũng dùng Động Sát Chi Nhãn nhìn thanh thiết kiếm này một chút, chỉ là một thanh linh khí Hoàng giai hạ phẩm bị tàn phá, ngoại trừ tài liệu hơi tốt một chút ra thì một chút tác dụng cũng không có.

Còn về kiếm ý gì đó mà chủ quán nói thì càng không có chút nào.

Cái đồ chơi này, ngay cả một trăm linh thạch cũng không đáng.

- Vị huynh đệ kia, có muốn mua ít đồ hay không, quầy hàng này của ta chỉ toàn là đồ tốt thôi.

Chủ quán lại dời ánh mắt lên người Vương Đằng.

- Ngươi nhìn thanh thiết kiếm này xem, chính là đồ tốt đó, đừng nhìn nó sức mẻ, linh khí không hiện như vậy, nhưng đây đã từng là bội kiếm thiếp thân của Thiết Kiếm Chân Nhân, phía trên ẩn chứa một tia kiếm ý của Thiết Kiếm Chân Nhân, nếu như huynh đệ có thể lĩnh ngộ ra được thì tu vi thực lực chắc chắn sẽ tiến nhanh.

- Hôm nay ta thấy huynh đệ ngươi cũng là người hữu duyên, như vậy đi, 500 linh thạch hạ phẩm ta sẽ bán cho huynh đệ, xem như kết giao bằng hữu.

Chủ quán nói thao thao bất tuyệt.

- Ta muốn xem những thứ khác.

Vương Đằng giống như cười mà không phải cười nói.

Nói đùa, tưởng mình là đồ ngốc à, nếu như hắn thật mua cái đồ chơi này, lấy về cảm ngộ mỗi ngày giống kẻ ngu, kết quả sơ là ngày cả cái rắm cũng không cảm ngộ ra.

Huống chi hắn thoạt nhìn như là người không có não à? Hôm nay hắn đến đây là để nhặt nhạnh chỗ tốt.

Chủ quán thấy vẻ mặt Vương Đằng như vậy thì nhất thời hiểu được, người trước mắt này không phải dễ gạt như vậy.

Có điều hắn cũng không xấu hổ, mà vẫn tiếp tục giới thiệu nói:

- Không sao, huynh đệ ngươi có thể nhìn cái Bát Quái Kính này xem, đây có thể là đồ tốt đó, không dấu gì ngươi, đây chính là ta lấy được từ trong một ngôi mộ cổ, ngươi đừng nhìn nó cũ kỹ như vậy, nhưng lúc ta được nó đã từng xảy ra cảnh tượng kỳ dị. . .

Vương Đằng nhìn thoáng qua, phát hiện lại là một món hàng giả, thậm chí còn không bằng thanh thiết kiếm vừa rồi.

Nhìn lấy chủ quán Ngô Khuyết Đức vẫn giới thiệu thao thao bất tuyệt, Tần Hạo không thể không tranh thủ thời gian đánh gãy hắn.

- Ông chủ, để ta tự xem là được rồi.

Nhìn thấy Vương Đằng một giấy dầu không thấm muối, Ngô Khuyết Đức lại bắt chuyện với những người khác đi ngang qua.

Cuối cùng, Vương Đằng phát hiện đồ vật ở quầy hàng này trên cơ bản đều là giả, cho dù có mấy món hữu dụng đối với người tu luyện, nhưng cũng chỉ là hàng thông thường.

Nhưng Vương Đằng ngược lại đã phát hiện hai bản võ học không hoàn chỉnh ở trên quầy hàng.

Một bản tên là 《 Xá Nữ Đại Pháp 》, một bản tên là 《 Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp 》.

Vương Đằng nhìn một chút, phát hiện đại khái là võ học Huyền giai thượng phẩm, đáng tiếc đều là không hoàn chỉnh.

- Chẳng lẽ chủ sạp trước mắt này là người thu thập võ học không hoàn chỉnh?

Trong lòng hắn hơi động, nhớ tới một ít gì đó đã từng đọc qua, một số người bày ra ngoài bán đều là một số hàng giả, nhưng trên người vẫn còn có chút đồ tốt, chỉ có điều bình thường những thứ này đều sẽ không được bày ở trên quầy hàng, cần phải người mua phải tự phát hiện.

Bình Luận (0)
Comment