Tu vi của người trước mắt này thật sự là Long Nguyên cảnh.
Sau đó, Vương Đằng tiến lên hỏi:
- Ông chủ, ngươi còn có loại sách này hay không?
Ngô Khuyết Đức nhìn thấy hai bản sách không hoàn chỉn trong tay Vương Đằng thì trong lòng nhất thời hiểu rõ, hắn vội vàng nói:
- Huynh đệ, thì ra ngươi muốn loại sách này à, vậy ngươi đã hỏi đúng người rồi đấy, lão Ngô ta ở trên con đường này tuyệt đối là nổi tiếng có nhiều đồ tốt, già trẻ không gạt.
Nói xong, Ngô Khuyết Đức móc ra mười mấy quyển sách nhỏ từ trong túi trữ vật.
- Đến, ngươi xem một chút, đều là đồ tốt hàng thật giá thật, bình thường ta cũng không cho những người khác xem đâu.
Tần Hạo nhận lấy sách nhỏ, chỉ thấy trên đó viết 【 Âm Dương Hợp Hoan Đại Pháp 】, 【 Bí Phòng 36 Thần Thông 】, 【 Bí Ngân Điểm Huyệt Thủ 】. . .
Nhìn thấy những chuyện cái tên không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại này, trái tim Vương Đằng bắt đầu đập mạnh lên.
Hắn mở 【 Bí Phòng 36 Thần Thông 】 ra nhìn một hồi, vẻ mặt nhất thời đỏ lên.
Tranh thủ thời gian khép quyển sách nhỏ lại, lại mở quyển sách khác ra xem.
Mạnh! Thực sự quá mạnh!
Nói thật, dù lấy tâm tính hai đời của Vương Đằng cũng kém chút không ngăn cản được.
- Huynh đệ, những quyển sách này thế nào, có phải rất lợi hại hay không, có nhìn trúng hay không?
Ngô Khuyết Đức lộ ra vẻ mặt bỉ ổi nói.
Vương Đằng hít sâu một hơi, ngẩng đầu chính khí nói:
- Những quyển sách này không phải là thứ ta muốn, ta muốn là loại sách hình võ học.
Tuy tên của những quyển sách này rất lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng đã là người từng đọc qua xuân thu.
- Cái gì? Huynh đệ, chẳng lẽ những quyển sách này còn không thể thỏa mãn ngươi, đây nhưng đều là bản đơn lẻ của ta đó!
- Khục, ngươi thấy ta giống là loại người như vậy sao?
- Rất giống!
- . . .
Cuối cùng, Ngô Khuyết Đức lại từ trong túi trữ vật móc ra một đống tạp vật, trong đó có sách, mảnh vỡ ngọc bội, miếng sắt, và một đoạn thiết kiếm.
- Ha ha, cầm nhầm, cầm nhầm.
Ngô Khuyết Đức lúng túng thu thanh thiết kiếm lại vào.
Ánh mắt của Vương Đằng nhất thời thay đổi:
- Khó trách con hàng này lại che giấu tu vi thật sự, thì ra con hàng này còn chưa bị người đánh chết, có lẽ là nhờ vào tu vi Long Nguyên cảnh kia.
Có điều hắn cũng không có ý định xen vào việc của người khác, mà chỉ cầm sách lên từ từ đọc.
Vương Đằng chỉ đọc mấy lần đã phát hiện mấy quyển sách này còn không bằng hai quyển được bán trên quầy hàng, hắn lại cầm lấy mấy cái khối ngọc bội nhìn lại.
Ừm, thường thường không có gì lạ.
Sau cùng, Vương Đằng cầm miếng sắt kia lên, đưa tới trước mắt xem thật kỹ.
Hắn vốn cũng không ôm ấp hy vọng, nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn lại truyền đến một tin tức.
【 Tên đồ vật】: Không biết
【 Phẩm giai 】: Mảnh vỡ
Chú thích: Phía trên ghi chép có một môn bí thuật, cần hoàn chỉnh mới xem được.
Vương Đằng mặt không đổi sắc để miếng sắt xuống, nhìn Ngô Khuyết Đức hỏi:
- Ông chủ, những thứ này ngươi bán thể nào?
- Ha ha, ngươi thật đúng là có một đôi mắt sáng như đuốc, những cái này đều là đồ tốt, cũng ví dụ như khối ngọc bội này, chính là móc ra từ trong mộ của một vị Đại Đế. . .
- Ngươi chỉ cần nói bao nhiêu linh thạch?
Vương Đằng khoát tay nói.
- Ân, tất cả thì thu ngươi ba. . . 100 ngàn linh thạch hạ phẩm.
Ngô Khuyết Đức đánh giá Vương Đằng nói.
Vương Đằng xoay người rời đi.
- 100 ngàn linh thạch hạ phẩm.
Bước chân của Vương Đằng không dừng chút nào.
- 50 ngàn. . . 30 ngàn linh thạch hạ phẩm.
- 10 ngàn linh thạch hạ phẩm. . . Huynh đệ, giá cả đều dễ thương lượng, ngươi cảm thấy bao nhiêu linh thạch thì phù hợp?
Ngô Khuyết Đức hô.
Lúc này Vương Đằng mới dừng bước lại, quay người trở lại quầy hàng.
- Vị huynh đệ kia, những thứ này của ta đều là đồ tốt đó, 10 ngàn linh thạch hạ phẩm thật quá tiện nghi, ngươi xem có thể hay không. . .
Vương Đằng quay người.
- Huynh đệ, có gì từ từ nói, nếu như ngươi cảm thấy không hài lòng với giá này thì chúng ta có thể nói lại.
Ngô Khuyết Đức vội vàng hô.
Cuối cùng, trải qua một phen cò kè mặc cả kịch liệt, Vương Đằng lấy 8000 linh thạch hạ phẩm thành công mua được miếng sắt kia.
Đương nhiên, sau cùng Ngô Khuyết Đức còn đưa cho Vương Đằng mười mấy quyển sách kia xem như tặng kèm.
Vương Đằng không muốn nhưng hắn nhất định phải cho.
Cuối cùng, Vương Đằng vì lo nghĩ cho sức khỏe của đông đảo nam đồng bào quận Thiên Lĩnh, hắn vẫn cố mà làm nhận lấy mười mấy quyển sách đó.
- Ta nhổ vào, còn nói không phải người như vậy, ta thấy ngươi chính là người như vậy.
Lúc Vương Đằng nhìn không thấy, Ngô Khuyết Đức âm thầm chửi trong lòng.
Đương nhiên, lúc này tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, dù sao cũng gặp được một tên ngốc như vậy, giúp hắn tiểu được một món lời linh thạch.
Tuy tạm thời Vương Đằng không dùng đến miếng sắt thần bí kia, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hưng phấn của hắn lúc này.
Hắn bắt đầu nếm đồ ăn ngon ở mỗi quầy hàng, đi dạo trên đường phố.
Đáng tiếc mãi cho đến sau nửa đêm, hắn vẫn không thể nhặt nhạnh chỗ tốt thành công.
- Quả nhiên, nhặt nhạnh chỗ tốt cũng không phải dễ nhặt như vậy.
Lúc này, Vương Đằng giống như một U Linh, đứng ở một chỗ bên ngoài trang viên lớn, cả người hắn không phát ra một chút khí tức nào, cho dù tinh thần lực đảo qua thì cũng không thể phát hiện hắn tồn tại.
Trên bảng hiệu của trang viên có viết ba chữ lớn lập lòe kim quang "Liệt Diễm tông", ở dưới bóng đêm càng là lộ ra vô cùng chói mắt.
Bởi vì đang là sau nửa đêm nên xung quanh trang viên cũng không có người nào khác.
- Thật không dễ dàng mà.
Vương Đằng nhìn một tấm màng mỏng trong suốt trên bầu trời trang viên, không biết nói gì nói.