Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 163 - Chương 163. Thất Thải Tử Lân Quả (Phần 2)

Chương 163. Thất Thải Tử Lân Quả (Phần 2) Chương 163. Thất Thải Tử Lân Quả (Phần 2)

Ngày đó, tàn hồn bên trong bạch cốt muốn thừa cơ đoạt xá hắn.

Tuy khi đó tu vi của hắn yếu kém, nhưng hắn là ai, hắn chính là Đường Hùng khí vận vô song.

Cuối cùng sợi tàn hồn kia bị hắn thôn phệ, hắn cũng thu được trí nhớ của tàn hồn kia, từ đó lực lượng thần hồn tăng nhiều, thiên phú tu luyện cũng càng thêm đáng sợ, cũng nhảy lên trở thành một luyện đan đại sư.

Đường Hùng thu liễm một chút tâm tình của mình, thi triển thân pháp chạy về hướng Thất Thải Tử Lân Quả trong hồ.

Đồng thời tinh thần của hắn cũng nhìn chằm chằm hồ nước, bình thường xung quanh những loại thiên tài địa bảo giông vậy đều có Yêu thú thủ hộ.

Một bóng mờ màu đen hiện lên từ đáy hồ.

“Soạt” một tiếng.

Mặt hồ tạo nên một trận gợn sóng, tiếp đó bọt nước văng khắp nơi, một con mãng xà khổng lồ màu đen xông ra khỏi mặt hồ.

Nó phun một đoàn chất lỏng màu đen về hướng Đường Hùng.

Vẻ mặt Đường Hùng không hề bị lay động, chỉ thấy trên lưng của hắn xuất hiện một đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng vỗ, thân hình đã bay lên trên trời, bay lướt qua, tránh né độc dịch do mãng xà màu đen công kích.

Mãng xà màu đen lộ ra một nửa thân thể trên mặt hồ, đầu lâu ngẩng lên thật cao, phun ra lưỡi rắn đen nhánh, âm trầm nhìn Đường Hùng giữa không trung.

- Thì ra là một Hắc Lân Mãng cấp 5 sơ kỳ.

Khóe miệng Đường Hùng nổi lên một tia cười lạnh.

Chỉ thấy linh lực quanh người hắn phun trào một trận, từng đạo kiếm khí trong suốt hiện lên, ngay sau đó những kiếm khí trong suốt này lấy thế như sét đánh đánh về hướng Hắc Lân Mãng.

Đồng thời, trong tay của hắn xuất hiện một thanh trường kiếm trong suốt, hắn tay cầm trường kiếm, đánh về hướng Hắc Lân Mãng.

Vô số đạo kiếm khí trong suốt đánh lên trên người Hắc Lân Mãng, phát ra một loạt âm thanh đinh đinh đương đương.

Mặc dù không tạo thành tổn thương gì cho Hắc Lân Mãng, nhưng cũng để cho nó bị đau không ít.

Thân thể không ngừng lật qua lật lại, tạm thời không rảnh bận tâm Đường Hùng.

Mà Đường Hùng cũng thừa cơ hội này tiếp cận đến bên cạnh Hắc Lân Mãng, chỉ thấy trường kiếm trong tay của hắn lóe lên kiếm quang, xung quanh trường kiếm đều xuất hiện một trận sương lạnh, một kiếm bổ thẳng lên thân thể Hắc Lân Mãng.

Vảy rắn màu đen nguyên bản vô cùng cứng rắn ở dưới trường kiếm của hắn, giống như là đậu hũ, bị tuỳ tiện cắt ra.

Thân thể Hắc Lân Mãng trực tiếp bị bổ thành hai đoạn, lăn lộn trong hồ nước.

Cũng không lâu lắm, hai đoạn thân rắn đã dừng hẳn lại.

- A, Yêu thú cũng là Yêu thú, thân thể có mạnh đến đâu nhưng dưới linh khí cường đại vẫn không chịu nổi một kích.

Đường Hùng kéo hai đoạn thân rắn ra khỏi hồ, chỉ thấy thân rắn trực tiếp bị một tầng hàn băng đóng băng lại.

Hắn thu hai đoạn thân rắn vào trong không gian giới chỉ, tay cầm trường kiếm, bay thẳng về hướng Thất Thải Tử Lân Quả.

Đi đến trước gốc thực vật, Đường Hùng đưa tay về hướng Thất Thải Tử Lân Quả.

- Không tệ.

Bỗng nhiên, trường kiếm trong tay Đường Hùng lắc một cái, một đạo kiếm khí dài mấy chục mét bổ mặt nước ra, bổ về hướng một hắc ảnh dưới đáy hồ.

Hắc ảnh mắt thấy bị phát hiện, nhất thời muốn chạy trốn, thế nhưng tốc độ của kiểm khí thật sự quá nhanh, còn không đợi hắn chạy được bao xa thì kiếm khí đã đánh tới.

- A!

Một tiếng hét thảm vang lên, hồ nước trong nháy mắt bị nhuộm thành đỏ như máu.

- Không biết tự lượng sức mình, Ngưng Nguyên cảnh nho nhỏ mà dám rình mò bảo vật Đường Hùng ta nhìn trúng.

Khóe miệng Đường Hùng khẽ nhếch.

Cất kỹ chiến lợi phẩm, sau đó Đường Hùng phân biệt một chút rồi lập tức đuổi về một phương hướng.

. . .

- Sư huynh Tần Hạo, Thần sư đệ, Lục sư muội. . .

- Vũ Văn sư đệ, Trần sư muội, các ngươi đã tới.

- Vũ Văn sư huynh, Trần sư muội.

Một chỗ trong hạp cốc, hai người Vũ Văn Vũ, Trần Di Nhiên tụ hợp với của mấy người Tần Hạo của Vô Cực tông.

- Tần sư huynh, có tin tức về Đường Hùng của Liệt Diễm tông chưa?

Vũ Văn Vũ lên tiếng hỏi.

- Còn không có tin tức của hắn, hắn cũng không tụ hợp với mấy người Hỏa Liên của Liệt Diễm tông.

Tần Hạo lắc đầu nói.

- Như vậy sao. . .

Khóe miệng sư muội họ Lục giương lên một đường cong không dễ bị phát giác:

- Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn đấu với Đường Hùng ca ca, chờ xem. . .

Đúng lúc này, một đệ tử của Vô Cực tông cầm một khối ngọc phù truyền tin trong tay đi tới.

- Sư huynh Tần Hạo, sư huynh Vũ Văn Vũ, có tin tức Đường Hùng của Liệt Diễm tông, vừa rồi có một vị đệ tử của Ngọc Hoa tông nhìn thấy Đường Hùng ở đây, nhưng mà vị đệ tử kia đã tao ngộ bất trắc. . .

- Đi, chúng ta đi qua.

Lần lượt từng bóng người mau chóng đuổi theo về hướng nơi Đường Hùng hiện thân.

Ở một nơi mà mấy đệ tử của Vô Cực tông không cảm giác đến, có ba người cũng đi theo.

- Cần phải chính là chỗ này.

Đường Hùng nhíu mày, nhìn một mảnh hoang vu trước mắt.

- Nơi này thật sự có bảo tàng sao?

Nhìn trước mắt trống trải, Đường Hùng không khỏi trầm tư.

Trong tay của hắn xuất hiện một tấm bản đồ bảo tàng, đối với xung quanh so với ba lần.

- Là nơi này, không sai.

Đường Hùng thu hồi tàng bảo đồ, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Hắn đã tìm tòi ba lần nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ gì cơ duyên nào.

- Tấm bản đồ bảo tàng này chắc không phải là giả chứ?

Đường Hùng không khỏi bắt đầu hoài nghi tính thật giả của tấm bản đồ bảo tàng kia.

- Hả? Đây là?

Bỗng nhiên, Đường Hùng cảm giác mặt đất chấn động một trận, đồng thời cơn chấn động này còn càng lúc càng lớn, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.

- Rầm rầm rầm. . . Tạch tạch tạch. . .

Đường Hùng thấy thế, sau lưng xuất hiện một đôi cánh trong suốt như ảo mộng, nhẹ nhàng vỗ, thân hình của hắn đã bay lên giữa không trung, đồng thời bay về phía sau.

Hắn tràn đầy nghi ngờ nhìn tình cảnh trước mắt này.

- Chẳng lẽ đây là cơ duyên sắp xuất thế sao?

Chỉ thấy vết nứt trên mặt đất càng lúc càng lớn, cảm giác chấn động cũng càng ngày càng mạnh, lấy vùng đất này làm trung tâm, khuếch tán về nơi xa.

Bình Luận (0)
Comment